A a a, cũng chẳng phải là cầu hôn, sao lại nói em đồng ý gì chứ.
Ôi ~
Loại tâm trạng vừa ngọt ngào vừa quẫn bách này ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ, làm cho lúc tám giờ tôi bị cậu xách đi ăn sáng mà cứ ngáp liên tục, khiến cậu cứ thỉnh thoảng lại ném sang tôi một ánh mắt nghi ngờ.
“Hôm qua mấy giờ cháu ngủ, sao lại mệt đến như vậy?”
“Lâu rồi cháu mới đi dự tiệc mà, hơi mệt mỏi ạ.” Tôi chột dạ vùi đầu ăn hoành thánh.
Dáng vẻ cậu dường như cũng ngủ không ngon, trên mặt có hai quầng mắt to đen thui, cậu uống một ngụm trà, hỏi tôi: “Trưa nay cháu định tới nhà họ Thịnh ăn cơm à?”
Việc này tối qua tôi đã bàn bạc cùng Lâm Tự Sâm, quyết định cuối cùng là tôi không đi, anh ăn xong sẽ về luôn dẫn tôi ra ngoài đi dạo ăn uống. Tôi thành thật trả lời cậu: “Lâm Tự Sâm nói anh ấy còn chưa đến nhà mình chào hỏi bố mẹ cháu, cháu lại tới đó ăn cơm trước thì không thích hợp, nên sẽ kiếm cớ gì đó không dẫn cháu đi cùng.”
Sắc mặt cậu tốt hơn nhiều: “Cậu ấy cũng hiểu chuyện đó. Nhưng mà sáng sớm nay mẹ cháu đã nhận được điện thoại của ông cụ Thịnh, nói rằng biết cháu đang ở Thượng Hải nên lấy thân phận trưởng bối mời cháu đến nhà họ Thịnh ăn bữa cơm thôi. Coi như cũng đủ lễ nghĩa.”
“Hả? Vậy cháu có đi không?”
“Chỉ ăn cơm thôi, không có ý gì khác.” Cậu nhấn mạnh. “Ông cụ Thịnh gọi điện thoại tới, phần thể diện này vẫn phải cho người ta.”
“Cậu xem, mọi người nhận được điện thoại thôi mà đã không từ chối nổi, ngày hôm qua ngay giữa bữa tiệc cháu làm sao nói không được, thế mà còn trách cháu.”
Cậu tức giận nói: “Cháu còn dám lý sự à?”
Tôi: “… Không có ạ.”
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn uống, nhìn điện thoại một cái. Mẹ căn bản chẳng nói gì với tôi, có thể thấy là vẫn chưa bằng lòng lắm, nên mới để cậu thông báo cho tôi.
Cậu than vãn thở dài: “Con gái thật là khiến người ta phải bận tâm mà. Cháu tới nhà họ Thịnh nhớ cẩn thận một chút. Chuyện nhà họ, trước đây cậu chỉ nghe loáng thoáng một ít tin đồn, hôm qua sau khi trở về cậu đã bỏ công tìm hiểu rõ ràng. Tình huống còn phức tạp hơn cậu tưởng.”
“?”
Trong miệng đang có miếng hoành thánh, tôi dùng ánh mắt phát ra câu hỏi.
Cậu nói: “Bố của Lâm Tự Sâm qua đời hơn hai mươi năm trước, cháu biết chuyện này không?”
Tôi gật đầu: “Anh ấy đã nói với cháu, kể là từ khi anh ấy còn rất nhỏ, lúc bố đi làm xa thì bị bệnh qua đời.”
“Không đơn giản như vậy đâu.” Cậu nhấp một ngụm trà, “Bố cậu ấy xuất thân bình dân, nhưng cực kỳ thông minh lại tốt nghiệp trường danh tiếng, rất có năng khiếu kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp thì vào Thịnh Viễn làm, một năm thăng tiến liền mấy cấp. Ông ấy và cô cả nhà họ Thịnh rốt cuộc là quen nhau trước khi vào công ty, hay vào rồi mới yêu nhau thì mỗi người nói một kiểu. Nhưng tóm lại một nhân tài như vậy, dù xuất thân bình dân thì Thịnh Tiên Dân cũng không chê bai gì, không ngăn cản họ yêu nhau và kết hôn. Sau khi kết hôn thì ông ấy càng được giao nhiều trách nhiệm quan trọng, nhưng có lẽ chính Thịnh Tiên Dân cũng không lường trước được, một người có tài năng thực sự sẽ trở nên xuất sắc đến mức nào khi được trao cho tài nguyên và thẩm quyền. Mấy năm đó, thanh thế nhà họ Thịnh rất lớn, nhưng trong nội bộ tập đoàn thì danh tiếng của mấy người con trai đều bị áp chế. Toàn công ty, thậm chí cả bên ngoài, đều đồn rằng Thịnh Viễn chắc sắp phải truyền cho người khác họ rồi. Kết quả cuối cùng ông ấy bị phái ra nước ngoài khai thác thị trường, mấy năm không về. Sau đó bên nước kia có bạo loạn, ông ấy bất ngờ bị thương, lại không được chữa trị kịp thời, cứ vậy mà qua đời. Từ đó mẹ cậu ấy sống ở nước ngoài luôn, ngay cả khi ông cụ Thịnh bị bệnh cũng không hề trở lại.”
“Mấy tập đoàn gia đình lâu đời như Thịnh Viễn, cũng không phải chưa từng có tiền lệ giao cho người ngoài quản lý, nhưng mà Thịnh Tiên Dân rất cố chấp, trong lòng ông ta thì truyền thừa của gia tộc quan trọng hơn sự phát triển của tập đoàn. Ở nhà họ Thịnh, nếu là người khác họ, có tài giỏi hơn thì cũng bị chèn ép xuống một bậc, tình huống ngày hôm qua cháu cũng thấy rồi đấy, cái thằng nhãi kia.”
Cậu dừng lại một chút, nhắc nhở tôi, “Cháu phải hiểu rõ hoàn cảnh thế nào.”
Tôi nghe xong ngẩn ngơ một hồi, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh của Lâm Tự Sâm, anh cười to thoải mái, anh khôi hài dí dỏm, anh bày mưu tính kế… Tôi cứ tưởng dù bố anh mất sớm thì anh vẫn được lớn lên trong một đại gia đình hòa thuận. Thật không ngờ sau vẻ bề ngoài ôn hòa không câu nệ của anh lại là quá khứ như vậy.
Tôi cầm giấy lên lau tay, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi.”
Cậu thấy lạ, “Cháu nói chút xem nào, hiểu gì rồi? Chút nữa tới nhà họ Thịnh cháu định làm thế nào?”
Tôi ngồi thẳng người lên, đọc thuộc lòng bối cảnh của mình cho cậu nghe: “Cháu là con gái một của Khương Vân và Nhiếp Trình Viễn ở Vô Tích, cháu gái duy nhất của Khương Bình ở Nam Kinh, mẹ nuôi của cháu thì ngay cả ông cụ Thịnh đi ngang qua Vô Tích cũng phải đến chào hỏi. Bọn họ muốn bắt nạt bạn trai cháu, không có cửa đâu!”
Đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn với gia thế hiển hách khiến ngay cả tổng giám đốc Khương cũng phải sửng sốt – chính là tôi đây, quyết định ban cho Lâm Tự Sâm một vinh dự cao cả – tự thân đến nhà đón anh!
Vậy nên cậu vừa đi, tôi đã chí khí bừng bừng lên đường tới nhà Lâm Tự Sâm. Nhưng mà còn chưa ra khỏi khách sạn đã nhận được điện thoại của dì Hoàng.
“Hi Quang, cháu dậy chưa? Dì đến khách sạn chỗ cháu bây giờ đây, mẹ cháu bảo dì dẫn cháu đi xem nhà.”
Xem nhà?
Mặc dù tôi biết nhà mình có tiền, nhưng với chuyện mẹ sắp xếp được luôn một căn nhà trong chớp mắt vẫn khiến tôi có phần ngỡ ngàng.
Dì Hoàng gặp tôi lại khen ngợi một hồi: “Da Hi Quang thật đẹp. Ấy, cái vòng cổ hôm nay xinh thế, hôm qua sao lại không đeo.”
“Có cả lắc tay, cùng bộ, cả hoa tai nữa ạ.” Tôi giơ tay lên khoe cái lắc một chút, tâm tình phức tạp nói với dì ấy: “Mấy cái này là hôm qua đổi chác, à không, là quà năm mới cháu nhận được.”
Cuối cùng thì ngài Lâm vẫn thức thời, ngoài đôi dép thì cũng có chuẩn bị những món quà khác, nhưng mà lại phải sau khi đưa tôi về khách sạn, nhận được đồng hồ rồi mới đưa cho tôi = =
Cầm được quà là anh vui vẻ rời đi ngay, toàn bộ quá trình không đến năm phút, cứ như một giao dịch đổi chác vội vàng… Mặc dù trước khi đi anh cũng có hôn tôi một chút, nhưng mà chẳng có tí lãng mạn nào, còn chẳng bằng lúc anh đưa dép cho tôi.
Đoán là anh vội vã về nhà để nghiên cứu cái đồng hồ…
Không muốn nhớ đến cho lắm.
Tôi nói sang chuyện khác: “Nhà ở đâu ạ?”
“Gần đây thôi, đi mấy phút là đến.”
Gần vậy sao?
Không phải là khu nhà của Lâm Tự Sâm đó chứ?
Còn ổn còn ổn, không phải là đúng khu nhà đó, nhưng cũng cách không xa, một tiểu khu hàng xóm…
Trước tiên dì Hoàng dẫn tôi đi quanh xem xét điều kiện toàn khu, sau đó mới lên tầng xem nhà. Căn hộ ba phòng hai sảnh mới tinh, bên trong trống không, phòng khách và phòng ngủ chính nhìn ngay ra sông Hoàng Phố.
“Căn hộ này là mua cách đây vài năm, vẫn chưa làm nội thất. Nếu cháu thích thì dì sẽ tìm người đến thiết kế một chút. Tất nhiên nếu cháu muốn ở bên Phố Tây cũng được, bên đó chúng ta cũng có một căn trống. Còn những chỗ khác thì hoặc là hơi xa hoặc là đã từng cho thuê, có thể cháu ở lại nhà cũ sẽ không quen.”
Tôi nhìn ra ngoài phòng khách, chính là view sông giống với nhà Lâm Tự Sâm, vậy nên tôi thích nơi này ngay tức thì. Sau đó lại cảm thấy người mẹ vĩ đại của tôi cũng có lúc phạm sai lầm, rốt cuộc mẹ có biết nơi này ở ngay cạnh khu nhà của Lâm Tự Sâm không vậy.
Làm tôi thật sự hoài nghi mình đang tự đưa thân vào miệng sói.
“Cháu thấy sao?” Dì Hoàng hỏi tôi.
“Rất ổn ạ, vậy lấy căn này đi.” Tôi hoàn toàn tin tưởng khả năng làm việc của dì ấy, “Đồ nội thất thì dì cứ phối hợp giúp cháu.”
“Cháu thích phong cách gì?”
Tôi nghĩ tới nhà Lâm Tự Sâm mang phong cách thanh lịch và nghiêm túc, nên thấy có thể sắp xếp theo kiểu hoàn toàn khác. “Mềm mại chút ạ, kiểu có thảm lông xù, sofa vải thì kiểu trắng trắng mềm mềm như nhung ấy ạ…”
Lòng vòng trong căn hộ thêm một chút rồi chúng tôi rời đi, đứng ở cửa thang máy vừa chờ thang vừa trò chuyện chi tiết.
“Không cần bàn nước lớn đâu, cháu thích ngồi trên thảm, có một cái bàn nhỏ để đồ uống là được rồi. À đúng rồi, dành riêng một phòng cho Khương Duệ ạ.”
“Ting” một tiếng, thang máy tới, cửa mở ra, bên trong có người. Tôi đi vào thuận mắt liếc một cái, làm tôi bỗng im bặt.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Dì Hoàng bên cạnh tôi nói: “Khương Duệ là con trai của tổng giám đốc Khương nhỉ? Dì nhớ rồi. Hi Quang lúc nào cháu có thời gian rảnh để đi xem đồ nội thất? Hoặc nếu cháu không rảnh thì dì bảo bọn họ làm bản thiết kế xong gửi cho cháu? Mấy ngày nay dì sẽ gửi cháu các bản thiết kế của mấy người để cháu xem mà chọn.”
Tôi nghe vào trong tai, nhưng nhất thời quên trả lời.
Những người khác trong thang máy đang nói chuyện: “Tiền thuê ở khu này đúng là cao hơn một chút so với dự tính của anh Trang, nhưng là một khu vực rất tốt, gần chỗ anh làm việc. Còn nếu anh không hài lòng lắm thì chúng ta có thể đến nơi khác xem qua? Có một căn tôi nhiệt liệt đề cử, tỷ lệ tiền thuê trên diện tích tốt hơn nơi này nhiều, tương đối thích hợp với người độc thân như anh Trang.”
Người đứng cạnh ông ta cũng không trả lời.
Dì Hoàng nhìn tôi một cái, không nói nữa.
Trong thang máy không hề có âm thanh.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trang Tự sau đám cưới của lão đại.
Bất ngờ không kịp đề phòng như thế, ở một nơi hoàn toàn không tính toán trước. Tôi nghĩ, chắc tôi không cần chào hỏi cậu ấy chứ? Như thế thì giả tạo quá.
Có vẻ như cậu ấy và tôi có cùng nhận thức về chuyện này.
Trong sự im lặng hoàn toàn, thang máy xuống tới tầng dưới cùng. Cửa mở ra, khóe mắt tôi thấy cậu ấy hoàn toàn không nhúc nhích, tôi đi ra ngoài trước.
Dì Hoàng theo sau tôi, “Khu nhà này đúng là tiền thuê rất cao, người thuê cũng có tư chất không tệ, cháu xem anh chàng vừa rồi trong thang máy thật là đẹp trai.”
Tôi trầm mặc một hồi, “Dì Hoàng, còn có căn khác không ạ?”
Dì Hoàng hơi ngạc nhiên: “Có gì không ổn sao?”
Chẳng có gì không ổn, chỉ là…
Nhưng mà nghe ý của người môi giới trong thang máy vừa rồi, chắc là Trang Tự không vừa ý nơi này lắm. Hơn nữa kể cả là hài lòng, lại thấy tôi ở đây, chắc cậu ấy cũng sẽ cân nhắc lại thôi.
Vậy nên tôi cần gì phải phản ứng quá lớn, cứ như là rất bận tâm vậy.
Tôi đành lắc đầu, “Cháu chỉ hỏi vậy thôi, không có vấn đề gì, lấy căn này ạ.”
Tôi từ chối lời đề nghị đưa về khách sạn, một mình chậm rãi đi tới trước cổng khu nhà của Lâm Tự Sâm. Sau đó tôi đứng đó suy tư, làm thế nào mới có thể đi vào bên trong mà không cần nhờ bảo vệ báo cho anh biết, rồi chờ ở sảnh để làm anh giật mình kinh ngạc đây?
Nghĩ một chút đã lại thất thần. Cho đến khi tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Tôi cúi đầu mở ra.
“Mặt trời nhỏ nhà chúng ta đã xuống núi chưa?”
“Sáng nay ông ngoại gọi anh, nói là đã gọi điện thoại cho mẹ em, mẹ có nói với em chưa?”
Khóe môi tôi lặng lẽ nhếch lên.
Ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu nhà Lâm Tự Sâm, tôi gọi thẳng cho anh: “Tổng giám đốc Lâm à, anh có thể nhanh lên chút không, mặt trời nhỏ không những đã xuống núi mà còn đi tới cổng nhà anh rồi.”
Người nhận điện thoại hiển nhiên là rất bất ngờ, “Em ở cổng khu nhà anh?”
Anh phản ứng kịp, nói luôn: “Anh thay quần áo rồi xuống ngay.”
Tôi thúc giục: “Vậy anh nhanh lên chút đó, đừng có mà thử cả trăm cái cà vạt.”
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng bước chân vội vã và tiếng cười của anh: “Cô Nhiếp nghĩ nhiều rồi, cũng đã bắt vào tay rồi, tôi cần gì tốn sức vậy nữa?”
???
Tức giận quá! Tôi lập tức nghiêm túc cảnh cáo anh: “Còn chưa nấu chín đâu, em vẫn bay được đó.”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã nói từ lâu, chắc phải mười năm trước? Mà không chỉ một lần. Tất cả các tiểu thuyết của tôi đều không lấy từ hình mẫu nào cả, mọi người đừng suy nghĩ nhiều. Còn về thời điểm cập nhật cuốn tiểu thuyết này, cuối năm ngoái cô Trương Nhĩ (theo mình tra thì cô cũng là một tác giả nổi tiếng) tới Nghi Hưng chơi, mọi người có nhắc tới Nắng Gắt, kéo tôi ra khỏi vỏ ốc của mình, làm tôi quyết định sẽ viết lại toàn bộ. Sau đó cô ấy canh chằm chằm bắt tôi báo cáo số chữ viết được hàng ngày, còn giống biên tập hơn cả biên tập viên của tôi nữa… Cho tới hiện giờ, rốt cuộc tôi đã viết được một số chương dự trữ nên mới dám đăng truyện, tháng 8 tháng 9 có thể ổn định đăng 3 chương mỗi tuần. Cuối tuần này còn có thêm 1 chương nhé.