Em vẫn bay được… Câu này buồn cười đến vậy sao?
Dưới cái trừng mắt của tôi, rốt cuộc anh cũng thu lại nụ cười, “Rất xin lỗi, bây giờ trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh vầng mặt trời mọc ra một đôi cánh bay bay.”
Tôi tưởng tượng một chút: “Phía sau có trái đất và những hành tinh khác bay theo không?”
“Tất nhiên, mặt trời chất lượng cao, dĩ nhiên anh phải đuổi theo sau rồi.”
?
Tôi đang hỏi những hành tinh khác mà!
Lúc này Lâm Tự Sâm mới nhớ ra, hỏi tôi: “Sao lại đột nhiên tới đón anh thế?”
“Ăn nhiều nên tản bộ thôi.” Tôi kiêu ngạo trả lời, quyết định tạm thời không nói với anh chuyện mẹ sắp xếp nhà cửa cho tôi, chờ đến khi chuẩn bị xong hết mới cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ.
Sẽ là ngạc nhiên vui vẻ đúng không?
“Buổi chiều chúng mình đi đâu ạ, ăn cơm trưa ở nhà ông ngoại thôi nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà anh còn một ít đồ muốn dọn đến căn nhà bên Phố Đông này, buổi tối thì tới nhà thầy ăn cơm.”
Buổi tối cũng có hẹn rồi sao? Thầy của anh, chính là ông cụ lần trước gặp ở tiệc cưới?
“Không phải là em không muốn đi, nhưng mà Lâm Tự Sâm, sao em lại có cảm giác trong hai ngày mà cứ gặp hết gia đình rồi bạn bè của anh thế này?”
“Anh cũng không ngờ.” Anh giả bộ đau đầu suy nghĩ, “Mấy việc này đều lên kế hoạch trước hết rồi, ai biết được tự nhiên em lại đến Thượng Hải, không đưa em theo cũng không được.”
… Tôi còn có thể nói gì.
Trên quãng đường này tôi mà còn nói với anh một câu nào nữa, thì tôi thua!
Tôi còn chẳng thể giữ vững quyết tâm được mười phút…
Ai bảo tự nhiên anh lại dừng xe mua trà sữa cho tôi, vậy thì kiểu gì tôi cũng phải thông báo một chút về khẩu vị của mình đúng không nào?
“100% đường, thêm đậu đỏ và thạch dừa.”
Lâm Tự Sâm vừa trả tiền vừa thảnh thơi nói: “Chẳng phải là không thèm nói chuyện với anh à?”
“Có cách nào khác đâu, anh chẳng biết khẩu vị của em, dù sao ~ chúng ta cũng chưa quen thuộc lắm.” Tôi cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng.
“Đúng thế.” Lâm Tự Sâm gật đầu, cầm tiền trả lại, một tay kéo tôi đến bên người.
“Này a lô!”
Cái gì thế, anh muốn trở nên quen thuộc hơn bằng vũ lực đấy à? Ở nơi công cộng, các chị em gái nhỏ trong quán trà sữa đang nhìn đây này!
Tôi đang muốn tránh thoát ra, Lâm Tự Sâm lại dùng áo khoác dài của anh bao bọc lấy tôi, “Xuống xe không mặc áo khoác em không lạnh à?”
Ầy, lý do này nghe thật hợp lý. Tôi kiễng chân lên, thò đầu ra nhìn xung quanh, ừ, trên đường cũng chẳng thấy ai… Vậy thì cứ bọc thế này cũng được, ấm áp, tôi cũng không muốn chui ra lắm.
Nhưng mà.
“Áo khoác của anh hình như hơi rộng đấy.” Còn có thể nhét thêm tôi vào nữa.
“Kích thước vừa vặn, hàng thiết kế.”
“Á, trống trải như thế anh không thấy lạnh sao?”
Lâm Tự Sâm: “… Nhiếp Hi Quang.”
“Dạ?”
“Em đúng là phá hoại cảm xúc.”
Tôi cảm thấy tiếp theo sẽ là Lâm Tự Sâm không muốn nói chuyện với tôi.
Cũng may chúng tôi tới nhà họ Thịnh khá nhanh.
Nhà chính họ Thịnh cũng không khác biệt lắm so với tưởng tượng của tôi về các căn nhà chính sang trọng ở Thượng Hải. Cổng sắt cao lớn màu đen, sân cỏ rộng lớn chỉnh tề, thấp thoáng kiến trúc kiểu Tây, khắp nơi đều là dấu vết của thời gian.
Sau khi xe đi qua cánh cổng sắt đen thì mất thêm mấy phút nữa. Đến cửa biệt thự xuống xe, đã có hai người trẻ tuổi đứng chờ ở đó. Nhìn thấy chúng tôi xuống xe, bọn họ lập tức tiến lên đón, cô gái thúc giục Lâm Tự Sâm: “Anh hai, mau giới thiệu bọn em.”
“Thịnh Hành Nhạc, Thịnh Hành Tú, con của cậu hai và cậu ba của anh. Hi Quang, bạn gái anh, chẳng phải hôm tiệc sinh nhật mọi người gặp nhau rồi sao?”
Cô gái tên Hành Tú, hiển nhiên có vẻ hết sức không vừa lòng với sự giới thiệu của Lâm Tự Sâm, “Anh cũng qua loa lấy lệ quá rồi đó.”
Cô ấy quay đầu về phía tôi, nhiệt tình nói: “Hôm đó gặp mặt nhưng chẳng tiện nói chuyện, chút nữa ăn cơm chúng ta ngồi chung nha.”
“Được.” Tôi đồng ý, cầm một ly trà sữa khác đưa cho cô ấy, “Em tên là Hành Tú à? Tự Sâm có mua trà sữa cho em.”
Ánh mắt Thịnh Hành Tú bỗng chốc sáng lên, nhận ly trà thì cắm ngay ống hút vào uống, “Anh hai anh vẫn có chút lương tâm.”
Thịnh Hành Nhạc ở bên cạnh quan sát tôi tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, nói với vẻ khó tin: “Không phải chứ? Mỗi một ly, của em đâu?”
“Chẳng phải em nói muốn rèn luyện cơ bắp sao? Thế thì chắc chắn sẽ không muốn uống rồi.”
Một tay Lâm Tự Sâm nắm tay tôi, một tay đẩy Thịnh Hành Nhạc vào bên trong.
Thịnh Hành Nhạc bị đẩy, cãi lại, “Thỉnh thoảng em uống một chút thì sao. Anh hai anh quá là keo kiệt.”
Lâm Tự Sâm: “Em nói đúng, anh keo kiệt.”
Tôi phì cười một chút.
Lúc này có người lớn đi ra, nhớ không nhầm thì hẳn là cậu ba của Lâm Tự Sâm – Thịnh Thúc Khải. Kể ra tên người nhà này khá dễ nhớ, Thịnh Bá Khải, Thịnh Trọng Khải, Thịnh Thúc Khải.(*) Thịnh Thúc Khải lớn tiếng gọi chúng tôi: “Đứng ở cửa làm gì, ông nội đang chờ đấy.”
(*) Bá là bác/cả – Trọng là thứ hai/ở giữa – Thúc là chú.
Nhà họ Thịnh thật là đông người, cũng may Lâm Tự Sâm canh giờ khá chuẩn, đến phòng khách chào hỏi mọi người một câu đã đến lúc dọn cơm, tránh được vô số cuộc trò chuyện ngại ngùng.
Lúc ăn cơm Thịnh Hành Tú cũng không ngồi cạnh tôi. Lần đầu tôi tới nhà, đại loại là để tỏ sự khách khí, ông cụ Thịnh để cho Lâm Tự Sâm dẫn theo tôi ngồi ở bên tay trái ông, sau đó là vợ của Thịnh Bá Khải – gọi là dì Tiền, ngồi ở cạnh tôi, coi như là để quan tâm tới tôi.
Thức ăn đặt hết lên bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài cũng lịch sự mà vây quanh tôi. Hỏi tôi tốt nghiệp khi nào, đi làm có quen không, tại sao lại tới Tô Châu các thứ. Thái độ rất nhẹ nhàng, tôi cũng thả lỏng rất nhiều. Buổi sáng bị cậu nhắc nhở như vậy nên lúc mới tới tôi còn ôm bao nhiêu là lòng phòng bị.
Nhưng mà tôi vừa mới bình tĩnh chút, dì Tiền lại gắp một đũa thức ăn cho tôi, cười tủm tỉm nói: “Chẳng trách năm ngoái Tự Sâm đang làm việc rất tốt ở Thượng Hải, bỗng nhiên lại chạy tới Tô Châu, thì ra là đi theo Hi Quang. Gì ấy nhỉ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Gì?
Bà ta có ý gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ Lâm Tự Sâm đi Tô Châu là có âm mưu?
Có phải tôi đang suy nghĩ nhiều quá không? Dù sao thì tôi cũng không quen bà ta. Tôi liếc nhìn Lâm Tự Sâm một cái, lại thấy nụ cười trên mặt anh rõ ràng là đã lạnh đi một ít.
Tôi hiểu rõ trong lòng, cố gắng bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, “Tự Sâm cũng nói là anh ấy đến Tô Châu vì cháu.”
Lâm Tự Sâm bình tĩnh phụ họa: “Đúng là cháu đi theo Hi Quang, nếu không thì đến Tô Châu làm gì, cuộc sống lạ lẫm, công ty bên đó cũng chẳng có không gian phát triển.”
Dì Tiền tắt tiếng, hồi lâu sau cười gượng, “Tự Sâm lúc nào cũng thẳng thắn. Chỉ là trước đó các cháu chưa gặp nhau nhỉ, làm thế nào Tự Sâm lại biết Hi Quang đi Tô Châu mà đi theo?”
“Đã gặp ạ.” Tôi chủ động cung cấp thông tin cho bà ta, “Trong bữa tiệc của mẹ nuôi cháu, ông Thịnh đưa Tự Sâm theo, chỉ là lúc đó chúng cháu chưa nói gì với nhau, thế mà anh ấy lại đi Tô Châu vì cháu. Những chuyện này là sau này Tự Sâm mới nói cho cháu ạ.”
“Tự Sâm luôn thông minh, mới gặp một lần chưa nói lời nào đã xác định, đuổi thẳng tới Tô Châu.” Đại loại là dì Tiền phát hiện ra tôi cực kỳ ngờ nghệch ngớ ngẩn, cứ như chỉ sợ tôi không nhìn ra, nói thẳng như thế, còn chuyển hướng nói với Thịnh Hành Kiệt, “Con phải học theo Tự Sâm một chút đó, trên thương trường không có tâm lương thiện, phải nhìn xa một chút biết chưa? Còn nữa, con cũng nên nghiêm túc tìm bạn gái đi, bốn chữ “môn đăng hộ đối” cực kỳ quan trọng, nhưng mà nếu như cô gái ấy rất tốt thì nhà chúng ta cũng không phải là chỉ biết nịnh bợ, không đòi hỏi người ta phải có gia tài bạc triệu.”
Lúc này vợ của Thịnh Trọng Khải chen vào, “Chị dâu, chị nói lời này, cứ như là Tự Sâm vì…”
“Hay nhỉ.” Ông cụ Thịnh đặt đũa cạch xuống một cái, “Hành Kiệt còn chưa sốt ruột, giục giã làm gì. Ăn cơm!”
Ông cụ Thịnh đã lên tiếng, mọi người lập tức dừng đề tài này lại, bắt đầu bảo nhau dùng bữa.
Thịnh Bá Khải xoay bàn ăn, chuyển một món bào ngư bong bóng cá nhìn khá bình thường đến trước mặt tôi, “Hi Quang nhất định phải ăn thử món này một chút, món sở trường của đầu bếp nhà ta đấy, mùi vị bên ngoài không được như vậy đâu. Lúc trước bố cháu có tới ăn, sau đó cứ nhớ mãi không quên.”
Mặc dù trong lòng tôi mất hứng nhưng cũng chẳng tiện nói thêm gì, gắp một miếng bong bóng cá mà ăn, khách khí khen tặng.
Bầu không khí lại hòa hoãn xuống.
Mọi người nhàn nhã trò chuyện, quan hệ giữa Hành Nhạc và Hành Tú với Lâm Tự Sâm rõ ràng là tốt hơn, nên vượt qua mấy người ở giữa nói chuyện với tôi, hỏi buổi tối chúng tôi có muốn cùng đi chơi uống rượu gì đó không, Lâm Tự Sâm dùng lý do phải tới nhà thầy để từ chối. Thịnh Hành Kiệt ngồi gần bọn họ nhất, thế mà lại chẳng nói nhiều. Sau đó đề tài của mọi người chuyển đến chuyện làm ăn, dĩ nhiên có một người ngoài như tôi ở đây, bọn họ cũng sẽ không nói những gì quá quan trọng.
Ông cụ Thịnh không nói nhiều, nửa buổi sau thậm chí hoàn toàn trầm mặc, tựa như đang suy tư gì, sau lưng ông có dì đứng giúp gắp thức ăn. Người nhà họ Thịnh dường như đã quen với việc ông như vậy, nói chuyện với nhau chứ không làm phiền ông.
Sắp hết bữa cơm, ông cụ Thịnh đặt đũa xuống, đột nhiên lên tiếng hỏi Thịnh Bá Khải: “Song Viễn là nhà chúng ta và Tiểu Nhiếp hùn vốn? Ai nắm nhiều hơn?”
Song Viễn chính là công ty mà tôi và Lâm Tự Sâm đang làm việc, tên đầy đủ là Công ty TNHH Khoa học Kỹ thuật Quang điện* Song Viễn, trong ngành xem như là quy mô tầm trung. Đây chỉ là một trong số rất nhiều dự án đầu tư của Thịnh Viễn, ông cụ Thịnh không biết rõ cũng là bình thường, chỉ là chẳng hiểu sao lại đột nhiên nhắc tới.
(*Quang điện – photovoltaics: là lĩnh vực nghiên cứu và ứng dụng kỹ thuật biến đổi ánh sáng mặt trời trực tiếp thành điện năng – Google. Mọi người có thể hiểu đơn giản là ngành năng lượng mặt trời.)
Thịnh Bá Khải trả lời: “Chúng ta chiếm 51%.”
“Sau này chuyển tất cả cổ phần sang tên Tự Sâm.”
Tất cả mọi người đều có phần sửng sốt, tôi lập tức nhìn về phía Lâm Tự Sâm, đúng lúc bắt được một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt anh, hiển nhiên là anh không hề ngờ tới việc này.
Nhưng ngay sau đó phản ứng của những người khác lại làm tôi bất ngờ, sao ai ai cũng có vẻ hớn hở ra mặt thế?
Nhất là dì Tiền không kiềm chế được sự vui mừng: “Tô Châu là một thành phố tốt, cuộc sống ở đó cũng thoải mái, không giống Thượng Hải, nhìn sầm uất chứ thật ra rất căng thẳng.”
Thịnh Bá Khải nói: “Chuyện này bên Trình Viễn cũng phải đồng ý mới được.”
Thịnh Thúc Khải tiếp lời: “Đưa một phần đại lễ cho con rể tương lai của ông ấy như vậy, lẽ nào ông ấy còn có thể không đồng ý?”
Ông cụ Thịnh gật đầu: “Bên chỗ Tiểu Nhiếp, ta sẽ gọi điện.”
Vẻ mặt Lâm Tự Sâm đã sớm trở lại bình tĩnh, gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn ông ngoại.”
Mọi chuyện phát sinh vô cùng nhanh chóng, vài câu nói đã định đoạt xong, mỗi người trên bàn ăn đều nói cười vui vẻ, một nhà hòa thuận. Nhưng mà dưới hoàn cảnh này, lòng tôi bỗng sáng tỏ, bỗng chốc hiểu được ý tứ trong mấy câu nói qua loa đó.
Nhìn những nụ cười phát ra từ tận đáy lòng kia của mấy người nhà họ Thịnh, vậy thì đây không được xem là tặng, mà là một loại “lưu đày”?
Đây là đuổi hẳn Lâm Tự Sâm đi sao?
Trong lòng tôi có hơi buồn khổ, không phải bởi vì chút cổ phần của Song Viễn thật chẳng đáng là gì khi so với Thịnh Viễn, tôi vẫn luôn thấy đồ của trưởng bối, trưởng bối muốn cho ai thì cho.
Mà bởi vì bầu không khí kỳ lạ trong căn nhà này.
Lâm Tự Sâm, ở gia đình này, bị phần lớn mọi người coi là người ngoài, thậm chí — kẻ địch.
Nhưng tình cảnh này là chuyện nhà người ta, tôi không thể tùy ý mở miệng. Ánh mắt tôi nhìn về phía bàn ăn, có món cá hố chiên giòn khá ngon, hình như Lâm Tự Sâm chưa ăn, tôi định gắp miếng cuối cùng còn lại cho anh.
Đang cẩn thận xoay bàn chờ cá đến, Thịnh Hành Kiệt nói chuyện.
“Lần này chú Nhiếp hẳn là rất hài lòng, chẳng phải chú ấy đã từng nói muốn mua thêm cổ phần Song Viễn sao? Bây giờ Tự Sâm gả qua… à không, là làm sính lễ, chú ấy chắc chắn vui lắm.”
Sự chú ý của tôi lập tức chuyển từ cá hố tới Thịnh Hành Kiệt. Lúc trước anh ta cứ luôn âm trầm, bây giờ vẻ đắc ý toát hết cả ra ngoài mặt.
Thịnh Bá Khải lập tức trách anh ta: “Ông nội nói chuyện con đừng có xen mồm.”
Trước khi tới đây tôi đã quyết định sẽ kiệm lời thôi, không có gì thì yên lặng dè dặt cười cười nhiều chút là được, Nhưng mà Thịnh Hành Kiệt đã nhắc tới bố tôi, tôi không tiếp lời chẳng phải mất lịch sự lắm sao?
Tôi nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Đúng là bố cháu sẽ vui lắm, chỉ là không phải vì cổ phẩn công ty gì đó. Chủ yếu là do cháu không quan tâm chuyện làm ăn, sau này có Tự Sâm giúp cháu, bố cháu sẽ không phải lo lắng về tương lai nữa. Nhưng không biết Tự Sâm có ngại công việc nặng nhọc mà lại phải làm một mình không.”
Nói xong tôi liếc nhìn Thịnh Hành Kiệt một cái. Anh ta đắc ý cái gì chứ, mặc dù anh ta là người thừa kế đời tiếp theo được chỉ định của Thịnh Viễn, nhưng những cái khác chẳng lẽ không phải chia cho người họ Thịnh sao? Sau này làm việc không bị bó tay bó chân đủ kiểu à? Mơ đẹp thế!
Không như nhà tôi!
“Cháu cũng rất hâm mộ đại gia đình mọi người, con gái một như cháu, muốn được anh chị em hỗ trợ cũng chẳng có, sau này chỉ có thể dựa vào Tự Sâm thôi.”
Mặc dù tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thừa kế công ty của bố, nhưng lúc này tôi phải tỏ vẻ mình là tổng tài bá đạo tương lai!
Mặt tôi đầy vẻ vui mừng nói lời biết ơn với ông cụ Thịnh: “Cảm ơn ông Thịnh đã dạy dỗ Tự Sâm tốt như vậy ạ, bố cháu chắc sẽ vui lắm vì tự dưng kiếm được một người thừa kế.”
Vẻ đắc ý của Thịnh Hành Kiệt vụt tắt.
Tôi rất vui khi chọc tức được Thịnh Hành Kiệt.
Bởi vì anh ta thật sự cái gì cũng viết tuốt tuồn tuột lên mặt. Còn dáng vẻ của những người khác, dù trong lòng đang nghĩ gì thì trên mặt cũng treo nụ cười, thậm chí là Lâm Tự Sâm ngồi cạnh tôi, thần sắc đều chẳng lọt ra chút cảm xúc nào.
Chỉ là xem như anh cũng biết phối hợp, còn gắp miếng cá kia cho tôi, “Anh no rồi, em ăn miếng nữa nhé?”
“Được ạ.” Tôi cười khúc khích ngọt ngào.
“Hi Quang thích thì để dì bảo nhà bếp làm một phần mang về.” Mặt dì Tiền nở nụ cười.
Xem đi! Nếu không có Thịnh Hành Kiệt, kỹ thuật diễn của tôi thật chẳng được ai khen ngợi mất.
Chọc tức anh ta thật vui, tôi không nhịn được mà tiếp tục.
Tôi quay sang phía dì Tiền: “Cảm ơn dì ạ, mang về thì không cần, chỉ là cháu có thể hỏi món cá này là làm thế nào không ạ? Lúc chế biến có gì đặc biệt không? Cháu muốn học một chút để sau này làm cho Tự Sâm ăn.”
Dì Tiền cười: “Sao lại phải để cháu nấu chứ, có đầu bếp mà.”
“Cháu không thích trong nhà có người ngoài ạ, nếu sau khi cưới anh ấy đi làm, cháu ở nhà nhàn rỗi, nấu chút cơm canh cũng coi như giết thời gian.”
Tôi bày ra dáng vẻ sau này sẽ chẳng để ý đến việc gì, một lòng xắn tay áo nấu cơm đun canh cho chồng.
Sắc mặt dì Tiền cứng đờ: “Không phải cháu đang làm việc ở Tô Châu sao? Con gái dù không cần lăn lộn mệt mỏi thì cũng không thể bỏ hết sự nghiệp được.”
Tất nhiên tôi phải đi làm, dĩ nhiên tôi muốn sự nghiệp, nhưng chẳng liên quan đến việc bây giờ chọc mấy người khó chịu đâu.
“Cháu chẳng muốn mệt mỏi như vậy, Tự Sâm quản lý chẳng phải tốt sao. Mẹ cháu đã từng xem mệnh cho cháu, nói rằng cháu từ nhỏ đến già đều là số hưởng phúc, không cần tự mình lo lắng.”
Tôi thuận miệng nói linh nói tinh.
Rốt cuộc Thịnh Hành Kiệt không nhịn nổi, “Chú Nhiếp vẫn còn trẻ, chuyện bàn giao còn quá sớm. Hơn nữa chẳng phải chú Nhiếp ly dị à, nói không chừng…”
“Hành Kiệt!”
Ông cụ Thịnh quát to một tiếng, làm dang dở câu nói của Thịnh Hành Kiệt.
Ánh mắt tôi nhìn về phía ông cụ Thịnh, thật sự mang theo một ít thương cảm — đây chính là người thừa kế mà ngài chọn đó hả, so với Lâm Tự Sâm, đã không thể dùng từ “kém xa” để hình dung, mà là không đáng được so sánh.
Ông cụ Thịnh có phần mệt mỏi đứng dậy, “Tự Sâm, cháu tới thư phòng với ông một chuyến.”
–
– ————
Tác giả có lời muốn nói:
Trong bữa cơm ở nhà họ Thịnh, lời của Hi Quang là cố ý muốn chọc tức Thịnh Hành Kiệt, không phải suy nghĩ thực sự của cô ấy. Cái này tôi đã viết rõ trong truyện, nhưng vẫn muốn nhấn mạnh lại lần nữa.
Sau này anh Sâm cũng sẽ không nhận lấy bất kỳ sản nghiệp nào của nhà em Dưa, em Dưa mới là tổng tài bá đạo tương lai, chỉ là hiện giờ cô ấy vẫn chưa biết gì về số phận của mình cả. Tính cách cô ấy tương đối nhàn nhã, còn cần một chút động lực mới tự mình làm việc.
Còn lại, thì cô ấy vẫn như vậy, chuyện của mình thì tương đối nhẫn nhịn, bị ấm ức cũng không nói gì; nhưng nếu là những người thân cận như mẹ hoặc anh Sâm bị tổn thương, thì cô ấy lộ móng vuốt ra ngay, bất kể bọn họ có cần hay không. Lần đầu tiên anh Sâm gặp em Dưa, chính là cảnh tượng như vậy trong bữa tiệc của mẹ nuôi mà. Bây giờ người được bảo vệ biến thành mình, chắc hẳn trong lòng anh Sâm rất vui vẻ.
Phân cảnh nhà họ Thịnh cũng sắp kết thúc rồi, chủ yếu là phân chia nhiệm vụ kinh doanh trong công ty thôi, sau này ông cụ Thịnh và Thịnh Bá Khải sẽ còn xuất hiện.
Những ý kiến của mọi người tôi cũng nhận được rồi, bình luận dài ngắn tôi đều đọc nghiêm túc, cảm ơn mọi người đã yêu mến các nhân vật lâu dài đến vậy, tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ viết tiếp nên bọn họ. Lỗi sai cũng đã được sửa lại, cảm ơn mọi người đã chỉ ra.
Mỗi tuần 3 chương, mọi người nói tốt nhất nên đăng vào thời gian cố định, vậy thì 6h tối thứ 2-4-6 có được không? Đúng giờ tan tầm của mọi người? Hay là đăng cả vào thứ hai? Ngày xuất bản sách sẽ không trễ đến 20/5 năm sau đâu!
– by: một con rùa bị nổi mề đay đột ngột đêm ngủ không ngon nên nói lải nhải.