Tôi Nợ Em Một Hạnh Phúc Mang Tên Tôi
Chương 10: Công chúa của Hoàng tử
Ba năm sau…
Chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay. Ngoài sảng chờ, cánh báo chí paparazi sẵn sàng máy ảnh, máy quay. Bên trong đường băng, một người con trai bước ra lịch lãm, đằng sau là một vài vệ sĩ và chuyên viên make up.
– Ca sĩ Minh Khánh kìa…
Giọng của một nhà báo tập trung cả cánh paparazi vào cửa chính của đường băng, chưa đầy 10s đã bâu kín.
– Ca sĩ Minh Khánh, chuyến lưu diễn vừa rồi đã thành công chứ ạ?
– MV mới ra mắt của anh được đánh giá rất cao, anh cho biết cảm nghĩ của anh được chứ ạ?
– Ca sĩ Minh Khánh xin hãy nhìn hướng này…
Chiếc kính râm được tháo ra, để trần đôi mắt màu khói xám. Câu trả lời cho cánh nhà báo chỉ là một nụ cười khểnh.
Vào trong xe, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhật Lâm, vệ sĩ, tài xế riêng cũng là người anh em tốt nhất của tôi vội lái xe về công ty quản lý.
– Minh Khánh, người bên bộ phận thời trang và chỉnh sửa nhạc của anh sẽ có sự thay đổi nhỏ. Công ty mới liên hệ bên nước ngoài và sẽ có hai người được điều tới phụ trách.
Nhật Lâm báo cáo trên đường về. Chậc, quen rồi. Tầm một tháng lại bị đổi một lần.
– Là cô Elaine và cậu Vick đều là du học sinh Việt bên Pháp.
Tôi gật gù. Là ai cũng không quan trọng lắm.
– Phát điên mất!
Tôi ném cái bút xuống mặt bàn. Không hiểu sao tôi mãi không thể sửa được lời bài hát cho hay. Nhìn tấm ảnh Hương Thảo trên bàn làm việc, tim tôi thắt lại. Em… đang ở đâu…
– Minh Khánh, người bên bộ phận chỉnh sửa nhạc tới rồi!
– Tốt lắm tôi đang cần.
Một thanh niên tầm 26 27 tuổi đẩy cửa bước vào. Tôi không nhìn lên mà chăm chú vào bản nháp của bài hát.
– Giới thiệu các kiểu để sau đi. Lại đây đi. Chỗ này có gì đó không ổn phải không? Cả chỗ này nữa…
Cứ vậy, tôi cùng cậu ta hoàn thành bản nhạc còn dang dở.
– Cuối cùng cũng xong. Được rồi, làm quen chút nào. Cậu là…
Tôi giật mình. Nét mặt này… Không thể nhầm lẫn được. Chắc chắn là cậu ấy…
– Tôi là Vick, bộ phận nhạc. Chúng ta sẽ hợp tác dài lâu chứ?
Đúng rồi. Thái độ này… vẻ ngạo mạn này…
– Khải Tú? Là mày đúng không?
– Đang trong giờ làm việc, gọi tôi là Vick. Có gì chúng ta nói chuyện riêng sau.
Cậu ta cúi đầu rồi bước đi. Tôi kéo cậu ấy lại thật mạnh.
– Nói đi. Là mày phải không? Cho dù là ba năm hay mười năm, mày có đeo kính hay làm sao tao vẫn nhận ra mày.
Tôi siết chặt hai vai Vick. Chắc chắn không thể lầm được.
– Mày đang làm tao đau đấy.
Tôi buông lỏng tay ra khỏi người Vick, môi mấp máy:
– Xin… xin lỗi…
Cậu ta chỉnh lại gọng kính, giọng điềm tĩnh đến phát sợ.
– Phải, là tao.
Tim tôi run lên. Cổ họng nghẹn lại. Ba năm làm nghề ca hát chưa một lần nào tôi không kiểm soát nổi giọng nói và hành động của mình.
– Mày về đây thế còn cô ấy?
Sau một hồi hàn huyên tâm sự, tôi gặng hỏi về em.
– Cô ấy?
Vick nhắc lại câu hỏi của tôi.
– Ý tao là Hương Thảo…
Ánh mắt Vick nổi sóng giận dữ, mím môi.
– Mày không có quyền hỏi về cô ấy.
– Khải Tú, mày phải nói tao nghe. Ba năm nay tao vẫn không ngừng nghe ngóng tin tức của mày và Hương Thảo…
– THÔI ĐI!
Khải Tú gắt lên. Ánh mắt có chút dậy sóng.
– Mày không có quyền hỏi tao về Hương Thảo.
Tôi đau lòng, ánh mắt cụp xuống rồi dừng lại trên ngón áp út bên tay trái của Khải Tú.
– Khải Tú… mày… kết hôn rồi?…
Cậu ta giấu vội bàn tay trái đi. Đúng lúc đấy, quản lý chạy vào.
– Minh Khánh, cô Elaine đến rồi.
Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen buông xõa tự nhiên và đôi mắt lạnh băng giấu sau cặp kính áp tròng màu tuyết. Tôi ngây người. Elaine thật giống em.
– Tôi là Elaine, bộ phận thời trang.
– Hương Thảo!
Giọng nói của em, tôi không quên được. Tuy giọng nói đã pha chút Pháp nhưng chắc chắn không nhầm được.
– Nếu không còn việc gì tao với Elaine về đây.
– Khoan đã!
Người con gái kia dừng lại.
– Em là Hương Thảo, phải không?
– Đi về thôi!
Khải Tú một mực kéo Elaine rời khỏi văn phòng. Cô ấy cũng không có ý kháng cự. Tôi nắm chặt tay Elaine giữ lại.
– Em nợ tôi câu trả lời, Elaine.
– Bỏ ra đi Minh Khánh.
Tôi nhìn Khải Tú khó hiểu.
– Tại sao vậy Khải Tú?
Cậu ta siết tay Elaine giơ lên. Chiếc nhẫn lấp lánh xoáy vào tim tôi.
– Vì đây là vợ tao. Mày không có quyền.
Elaine vỗ vai Khải Tú.
– Vick, tin em đi. Anh xuống xe trước đi.
– Nhưng…
Cậu ta nhìn tôi miễn cưỡng.
– Mong mày giữ đúng phép tắc.
Tôi phải xin lỗi Khải Tú. Bởi sau khi cánh cửa kia đóng lại, tôi ép Elaine vào tường, ngấu nghiến chiếm trọn đôi môi kia. Elaine không chống cự. Đến khi tôi thấy vị mặn, tôi nhận ra em khóc tôi mới dừng lại.
– Tôi xin lỗi…
Elaine lau lau nước mắt giọng vô cảm đến rùng mình.
– Anh muốn hỏi gì?
– Là em phải không? Hương Thảo?
– Phải!
Elaine lạnh lùng đáp. Tỉnh bơ đến buốt tim. Một từ thôi cũng khiến tim tôi thắt lại.
– Giờ tôi đã đính hôn với Vick, mong anh giữ đúng lễ độ.
Em bỏ đi khỏi phòng. Có phải tôi mất em rồi không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!