Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ - Chương 53: Trái tim loạn nhịp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ


Chương 53: Trái tim loạn nhịp


Sau khi thông báo tin tức xong, Alfonso im lặng mỉm cười. Lúc Hosea mời ông có dặn nhất định phải đưa đám nhóc thí sinh này đi cùng, mặc dù trong lòng ông cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Ngược lại, Hosea dặn dò nhất định phải đưa cả Kỷ Sùng đi, điều này làm ông để ý hơn nhiều. Chỉ cần có hi vọng lấy được công nghệ không gian, dù Kỷ Sùng không muốn đi ông cũng trói người tha đến tận nơi.

Ăn xong thấy Kỷ Sùng tiến vào sân, Alfonso liền nhanh chân đi theo.

Trong bóng đêm, người đàn ông đứng dựa lưng vào bức tường trắng bạc, miệng ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần. Ánh mắt sâu thăm thẳm trong màn đêm mang theo nét mê mang vô định, toát lên vẻ cô đơn đến tận cùng.

Alfonso bước tới, gọi tên Kỷ Sùng.

Kỷ Sùng nhìn cái miệng Alfonso đóng đóng mở mở liên tục, nói mười câu thì đến chín câu nhắc đến bữa tiệc nọ, lời ra lời vào nhắc Kỷ Sùng nhất định phải có mặt.

Cuối cùng Kỷ Sùng đành phải đầu hàng, đồng ý đi.

“Kỷ Sùng, cậu đừng trách tôi phiền phức. Giá trị của công nghệ nén không gian không thể nào đong đếm được.” Alfonso nghĩ một lát rồi mở miệng: “Xin lỗi cậu.”

“Ừ.” Kỷ Sùng dập tắt điếu thuốc trên tay, bình tĩnh đáp một tiếng.

Trong phòng khách, mọi người đang kể lại chuyện chiều nay gặp Basil trên đường trở về.

Cố Bạch đặt cốc nước trong tay xuống, chợt nhớ đến lời Basil nói lúc ấy, hình như hắn ta nhận ra Kỷ Dung và Giang Nguyên, thế là nói: “À đúng rồi, anh nghe cái giọng điệu của Basil hình như hắn ta biết hai em.”

“Từ đợt khai giảng rồi.” Kỷ Dung thản nhiên trả lời.

“Khai giảng?”

Nghe câu trả lời của Kỷ Dung, mấy người xung quanh đều ngạc nhiên, trong mắt viết đầy hai chữ hóng hớt muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

“Nữ Thần Vận Mệnh bị bắt cóc” Kỷ Dung kể đơn giản, “Đúng lúc em với Giang Nguyên cùng ở trên tàu, gặp hắn lúc đó.”

“Phắc, tui biết vụ này nè! Còn lên cả thời sự đấy, nói là có hai hành khách đã giải quyết một đội Falcon, nhưng hai hành khách này không muốn tiết lộ tên tuổi…”

“Vụ đấy người chết đều là bên Falcon đúng không? Toàn lính tinh nhuệ trong quân đoàn Shadow Hunter.”

Nghe Cố Bạch nói, đám người xung quanh mới phản ứng lại, Cyril cười cười, nói: “Tôi nhơ là lúc đó trên mạng có nhiều thánh phân tích rằng hành khách giấu tên là giả, thực ra đều là quân tiên phong của Vô Úy trà trộn vào.”

1

Đang nói nói, mọi người chợt ngớ ra, sững sờ một chốc.

Mấy người quay ngoắt lại, ánh mắt chiếu lên người Giang Nguyên và Kỷ Dung.

Ê hai đứa trước mặt bọn họ không phải là hai vị hành khách bí ẩn đã giải quyết cả tiểu đội Falcon mà không để lại danh tính đấy chứ?

Không, nghĩ kỹ lại thì xác suất này cao lắm à nha. Dù sao thực lực của Giang Nguyên và Kỷ Dung mọi người đều rõ, là cái loại mạnh đến mức phi lý. Đặc biệt là trong trường hợp không lái cơ giáp, chỉ đánh cận chiến, so ra thực lực hai cái con người này phải cách bọn họ đến vài con phố!

Khi Cố Bạch và những người khác nhận ra điều này, nội tâm họ run rẩy dữ dội.

“Hai đứa chính là hai hành khách kia à?” Cyril dùng ánh mắt đánh giá đầy nghi ngờ nhìn Giang Nguyên và Kỷ Dung, cất tiếng hỏi, muốn xác nhận lại cái phỏng đoán vừa kỳ quái vừa khủng bố của anh!

Giang Nguyên và Kỷ Dung nhìn nhau một cái, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, gật đầu.

Hai người gật đầu cùng lúc khiến năm người còn lại sốc luôn, tâm hồn mong manh íu đúi sắp vỡ tan tành đến nơi dưới sự kí.ch thích của hai con hàng này.

Tiểu đội Falcon chính là lính hàng tuyển trong đội tinh nhuệ, mặc dù không loại trừ nguyên nhân vì chúng không đem theo cơ giáp, tiểu đội không phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng kể cả đánh tay đôi không vũ khí, việc Giang Nguyên và Kỷ Dung có thể tiêu diệt toàn bộ tiểu đội này vẫn khiến người ta kinh ngạc vô cùng, mồm há hốc không khép lại được.

Hai đứa này là do trời cao phái xuống ép chết bọn họ hay gì?

Là những đứa con nhà người ta, khi bước chân vào trường Quân Đội Đệ Nhất, nơi tập hợp những người giỏi giang nhất, bọn họ cũng dùng thực lực của mình để chứng tỏ mình là người giỏi nhất trong những bạn đồng trang lứa rồi. Thế nhưng sự xuất hiện của Giang Nguyên và Kỷ Dung như một cú vả mặt chứng minh cho bọn họ thấy bọn họ vẫn chưa phải là người giỏi nhất đâu!

Bữa tiệc được tổ chức ở biệt thự của Hosea. Biệt thự này dẫu có lớn hơn mười lần diện tích nhà họ Giang thì cũng vẫn nằm trong khả năng tiếp nhận của đám người Liên Bang, dù cấp độ xa hoa của nó thì ở Liên Bang khó mà tìm được chỗ nào tương tự. Còn mấy chỗ kiểu cung điện của hoàng đế Hoyt thì thôi miễn bàn rồi.

“Đông người quá đi!” Cố Bạch không khỏi cảm thán.

Đúng là đông thật, Giang Nguyên liếc qua một lượt, ở cổng còn có một đoàn người rất đông đeo mặt nạ trên mặt, bọn họ tiến vào hội trường, nhìn quanh một vòng, trong này đã có ít nhất một ngàn người rồi.

“Hâm mộ chết mất, có tiền sướng quá đi ha?” Cố Bạch liếm môi, trên mặt hiện đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Vị thân vương này cũng không chỉ giàu có đơn giản đâu.” Cyril nhỏ giọng nói.

Trong lúc mọi người đang đè thấp giọng nói chuyện, đột nhiên có vài tiếng tám nhảm cất lên đột nhiên thu hút sự chú ý của họ…

“Hôm nay bệ hạ sẽ đến chứ?”

“Chắc chắn mà, có lần nào bệ hạ không đến đâu?” Vừa nói, người đàn ông này vừa tỏ vẻ hối hận, “Tiếc là hôm nay ai cũng phải đeo mặt nạ, không được nhìn thấy bệ hạ.”

“Nếu được khiêu vũ với bệ hạ một lần thì tuyệt quá đi…”

“Phụt, nếu được khiêu vũ cùng bệ hạ, một giây sau chết ngay ta cũng bằng lòng!”

“Hay là cậu về nhà ngủ mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Xí, người phải có mơ ước chứ! Đừng có tạt nước lạnh vào mặt tớ thế được không?”

“Làm người phải thực tế lên, thà rằng cậu bảo ngày mai cậu biến từ Alpha thành Omega nghe còn có lý hơn đấy!”

Chủ đề mấy người này đang tám rôm rả đám Giang Nguyên và Kỷ Dung đều nghe thấy hết.

Cùng lúc đó, Hosea và Alfonso, những người duy nhất không đeo mặt nạ lặng lẽ rời khỏi chỗ, hiển nhiên là hai người bọn họ đã có hẹn ngầm với nhau.

“Người, đưa đến rồi.” Alfonso chỉ về phía Kỷ Sùng, nhỏ giọng nói với Hosea.

Ngậm nụ cười trên môi, Hosea giơ ly rượu trong tay lên cụng với Alfonso một cái, nói: “Cảm ơn nguyên soái.”

Alfonso nhìn nụ cười đầy vui mừng của Hosea, “Người do tôi đưa đến, còn việc có nhảy hay không…”

“Yên tâm, chuyện này không cần ông lo.”

Hosea cười một tiếng, nhớ kỹ quần áo và mặt nạ của Kỷ Sùng, sau đó mới bước lên sân khấu, tùy ý nói vài câu cảm ơn rồi lui ra sau, đến khu đeo mặt nạ trước giờ khiêu vũ.

Hosea nhìn Horis đang mặc bộ suit màu xám đậm, nhỏ giọng nói: “Con trai anh hôm nay mặc một bộ suit đen, đeo mặt nạ nửa mặt màu đen mạ vàng kim, anh đi ra là nhìn thấy ngay.”

“Còn hai phút nữa là đến tiết mục khiêu vũ, anh quyết định xong chưa?”

Horis: “…”

Hosea nhìn thấy anh mình im lặng không nói thì lặng lẽ đeo mặt nạ vào, sau đó đặt một chiếc mặt nạ đã chuẩn bị sẵn vào tay Horis, nói: “Lâu lắm rồi anh không được gặp nó, anh không nhớ nó ư?”

Horis vẫn im lặng, sau đó Hosea rời đi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trong tay, sắc mặt tối sầm.

Bàn tay cầm chiếc mặt nạ hơi do dự, lại khựng lại một chút, sau hồi lâu giãy dụa cuối cùng anh cũng đeo mặt nạ lên và bước ra ngoài. Chiếc mặt nạ này cũng chỉ che nửa khuôn mặt, để lộ ra chiếc cằm và đôi môi hoàn mỹ của Horis. Mặc dù đeo mặt nạ không thấy được đôi mắt, những chỉ từ những chi tiết lộ ra từ mặt nạ trở xuống cũng khiến người đối diện cảm nhận được vẻ đẹp phi thường của chủ nhân phía sau chiếc mặt nạ.

“Trời ơi… đây là ai thế?”

Hosea vừa bước ra ngoài không bao lâu đã nghe thấy những tiếng kêu lên đầy kinh ngạc, anh ta thậm chí chẳng cần quay đầu cũng biết chuyện gì đang diễn ra.

Horis vẫn là Horis, dù có đeo mặt nạ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt vẫn đẹp đến mức vượt khỏi giới hạn thông thường, nhìn đám Alpha, Beta, Omega đang thèm khát muốn nhào lên thử sức kia xem.

Theo những lời nhắc nhở từ Hosea, Horis tìm kiếm người mặc trang phục tương tự trong đám đông, nhanh chóng tìm ra người đàn ông đang ngồi trong góc.

Người đàn ông ấy đang nghiêng nửa người sang một phía và uống rượu, dáng vẻ hầu kết anh ta chuyển động lên xuống đã quyến rũ không ít người.

Khoảnh khắc Horis nhìn thấy người đàn ông đó, toàn thân anh run rẩy, trái tim loạn nhịp đập mạnh, bóng người trong góc lập tức chồng lên hình bóng đã khảm sâu trong trái tim anh, như thể cả hai chính là cùng một người.

Quả nhiên con trai đều giống người bố Alpha nhỉ?

1

Horis nhướng mày, sau đó chậm rãi đi về phía người đàn ông ngồi trong góc.

Kỷ Sùng đang uống rượu chợt để ý đến âm thanh nói chuyện xung quanh ông dần dần nhỏ lại, không ít người đang nhìn ra phía sau ông, cùng lúc này, một bàn tay xương cốt cân xứng chìa ra trước mặt ông: “Xin chào, có thể mời ngài một điệu nhảy không?”

Kỷ Sùng nghe thấy giọng nói ấy cả người cứng đờ, giọng nói này rất quen thuộc, lại có chút khác biệt với hồi ức của ông.

Kỷ Sùng nhướng mày, xuyên qua chiếc mặt nạ nhìn thẳng vào đôi mắt của chủ nhân giọng nói.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Đột nhiên tim đập lỡ nhịp rồi.

“Quào, có người mời nguyên soái kìa!” Cố Bạch nhỏ giọng nói với mấy đứa bạn xung quanh.

Kỷ Dung liếc mắt nhìn sang, ừ một tiếng bâng quơ, dù đang đeo mặt nạ nhưng chỉ cần nhìn nửa khuôn mặt là có thể biết người mời bố hắn nhảy trông cũng không tệ đâu, nhưng mà… Ài, trông đẹp thì có để làm gì, bố anh chính là thành đồng vách sắt, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đang lúc Kỷ Dung háo hức mong chờ màn từ chối đến từ phía ông bô của anh, anh chợt nghe thấy tiếng bố mình nói…

“Tất nhiên rồi, là vinh hạnh của tôi.”

Kỷ Sùng đưa tay ra trực tiếp nắm lấy cổ tay của người nọ.

Kỷ Dung: “???”

Anh sắp có mẹ kế rồi?!

4

? Sao Kỷ Sùng lại có thể làm thế…

+

– —–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN