Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ - Chương 54: Có mẹ kế rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Tôi Omega A Nhất Toàn Vũ Trụ


Chương 54: Có mẹ kế rồi


Horis sửng sốt, giọng nói…cũng rất giống

Kỷ Sùng nắm chặt cổ tay Horis, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào anh giống như vực sâu hun hút.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Horis, ông đã nhận ra ngay.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim của ông đột nhiên tăng tốc, như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực ông, nhảy vào bàn tay của người đối diện.

Kỷ Sùng kéo nhẹ, Horis lao thẳng vào vòng tay ông, đụng vào ngực Kỷ Sùng. Pheromone Alpha nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể Kỷ Sùng tiến vào khoang mũi khiến Horis giật mình.

Mùi pheromone quen thuộc bao trùm lấy anh, lúc này, anh mới nhận ra người trước mặt mình hoàn toàn không phải là Kỷ Dung!

Mà là…

Yết hầu Horis cuộn lên trượt xuống, anh nhìn Kỷ Sùng bằng đôi mắt không thể tin nổi.

Chẳng phải là anh ấy đang ở Sao North ư?

Kỷ Sùng là một nguyên soái, không được tự ý rời khỏi nơi đóng quân. Anh ấy có mặt ở đây lúc này chắc chắn là do có người sắp xếp, thật ra chẳng cần nghĩ cũng biết chính là Hosea!

Horis có chút hoảng sợ.

Không, hiện tại anh không còn là một hoàng tử có thể dựa dẫm vào cha hay anh trai nữa, anh đã là vua của đất nước này.

Làm sao vẫn bối rối trước một ánh mắt của Kỷ Sùng?

Anh đang đeo mặt nạ, chắc Kỷ Sùng không nhận ra anh đâu.

Horis cảm thấy may mắn thay, thế nhưng dường như thế giới đang muốn chống lại anh, người đang khiêu vũ cùng anh bỗng nhiên cúi xuống, ghé sát bên tai anh thì thầm bằng giọng nói trầm thấp: “Anh rất nhớ em.”

2

Nghe thấy lời Kỷ Sùng nói, đầu óc Horis đột nhiên trống rỗng.

Anh bị nhận ra rồi.

Lưng Horis căng lên như dây đàn, anh cúi đầu im lặng.

Kỷ Sùng thấy người trong ngực tự nhiên cứng lại liền siết chặt cánh tay đang vòng quanh eo Horis.

Alfonso gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ không thể tin nổi, Kỷ Sùng thật sự đã đồng ý lời mời khiêu vũ à?

Thật?

Alfonso nhìn theo bóng lưng Horis, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ Kỷ Sùng đã tìm được người yêu của mình trong chuyến đi này ư?

Ánh mắt ông không hề rời khỏi thân hình Kỷ Sùng và Horis.

Hai người đã nhảy xong, Kỷ Sùng vẫn không buông tay người kia ra, ánh mắt còn dán chặt vào đôi môi của đối phương.

Không phải là Kỷ Sùng muốn hôn người ta đấy chứ?

Alfonso vừa nghĩ đến khả năng này, ngay giây tiếp theo đã phủi bỏ suy nghĩ của mình, đập tan nó từ trong trứng nước. Chẹp, ông đang nghĩ lung tung gì thế? Kỷ Sùng không bao giờ làm…

Đậu má?

Mắt Alfonso trợn lên như chứng kiến điều gì đó vượt ngoài trí tưởng tượng, không thể tin ngổi, ngay cả nếp nhăn quanh khóe mắt dường như cũng bị kéo căng ra khi mắt ông cố gắng mở thật to.

Hôn, hôn rồi!

Alfonso: “…”

Alfonso: “???”

Ngay sau đó, người đàn ông đeo mặt nạ trắng đột ngột đẩy Kỷ Sùng ra, trong khi Kỷ Sùng vẫn đang nhếch khóe môi lên cười cười.

Vẫn, vẫn cười à?!

Alfonso cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ vậy, Kỷ Sùng mà cũng có lúc toát ra vẻ dịu dàng đến thế…Đây là cái thể loại chủ nghĩa hiện thực thần kỳ gì không biết!

Người đàn ông đeo mặt nạ xoay người rời khỏi đại sảnh, Kỷ Sùng lập tức đuổi theo người ta ra ngoài.

Vỉ cả hai đều đeo mặt nạ che giấu thân phận nên hai người đều không khiến người khác chú ý, ngoại trừ những thành viên trong đoàn Liên Bang và Hosea.

Alfonso liếc nhìn qua hướng đó, ông thật sự rất muốn…bám theo xem có chuyện gì không…

Alfonso vừa nhấc chân bước được hai bước, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt ông.

Là Hosea.

Alfonso nhìn chằm chằm vào phía hai người kia rời đi, sau đó ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt Hosea, vị thân vương Hoyt này đã cố hết sức để lừa Kỷ Sùng đến Hoyt chỉ để theo đuổi Kỷ Sùng, thế mà giờ lại bị người khác nẫng tay trên mất rồi.

Chắc thân vương Hoyt sắp tức chết rồi ấy nhì?

Alfonso bất lực lắc đầu, chắc là Liên Bang không còn hi vọng gì với công nghệ không gian nữa rồi.

Trong đại sảnh, nhiều sinh viên cũng giống như Alfonso, đến dự tiệc nhưng không hề khiêu vũ mà ánh mắt chỉ chăm chăm dán lên Kỷ Sùng.

“Chiến thần đi ra ngoài với người ta rùi, hay là bọn mình đi rình họ xem có chuyện gì không?” Cố Bạch hấp tấp nói với mấy đứa bạn xung quanh.

Cyril: “Lỡ bị phát hiện thì sao?”

“Ờm…” Cố Bạch ngẩn ra. “Thôi thôi, nguyên soái Kỷ đáng sợ lắm, tui không đi nữa. Cái bánh ngọt này ngon phết, cậu có thích không? Tôi lấy cho cậu.”

Mấy người vừa nói chuyện vừa quay người đi, chỉ có Kỷ Dung là nhìn về phía hai người kia vừa rời khỏi, trong đầu tràn ngập hai chữ “tiêu rồi”.

“Kỷ Dung, Cố Bạch hỏi cậu kìa.” Thấy Kỷ Dung không trả lời Cố Bạch, Giang Nguyên giúp anh hỏi lại.

“Hở?” Kỷ Dung nghe thấy tiếng Giang Nguyên mới ngớ ra. “Cái gì?”

Giang Nguyên nói: “Cố Bạch hỏi cậu có muốn ăn điểm tâm không?”

“Không cần đâu.” Kỷ Dung nói, lại liếc một cái về phía Kỷ Sùng vừa rời đi.

“Này, Kỷ Dùng.” Cố Bạch nhìn thấy cái liếc mắt này của Kỷ Dung thì gọi cậu lại, nháy nháy mắt: “Không ngờ em lại hóng hớt thế nha! Hay là em chịu khó hi sinh thân mình ra xem có chuyện gì không? Thỏa mãn tò mò của tất cả mọi người luôn!”

“Được.” Kỷ Dung buột miệng.

Mọi người: “Em định đi thật đấy à?”

Kỷ Dung: “…”

Giang Nguyên tò mò nhìn Kỷ Dung, cảm thấy hơi buồn cười. Cậu không ngờ Kỷ Dung lại thích hóng drama đến thế, mọi khi cậu ấy không hề để lộ chút nào tính cách này nha. Nhưng mà cũng hiểu được, dù sao đây cũng là drama của nguyên soái trẻ nhất Liên Bang, hóng hớt tí cũng là bình thường thôi.

Giữa đại sảnh đèn hoa rực rỡ, dưới ánh sáng lung linh hoa lệ, tâm trạng Kỷ Dung thực sự phức tạp.

Anh vừa cảm thấy bản thân nên đi xem thế nào, vừa thấy mình không nên ra ngoài đó.

Giang Nguyên cắt ngang suy nghĩ lung tung của anh, bàn tay vỗ vỗ lên lưng anh hai cái: “Tôi cũng muốn đi xem, chúng ta cùng đi nhé?”

Nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn của Kỷ Dung, Giang Nguyên nghĩ là Kỷ Dung rất muốn đi nhưng lại sợ hãi nên cậu nói thẳng luon.

“Được đấy, bọn anh ở đây chờ tin tức của hai đứa!”

Giang Nguyên kéo Kỷ Dung đi, vừa mở cửa ra, một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa tràn vào khoang mũi.

Hai người rời khỏi đại sảnh, đi với vườn hoa, tìm kiếm một lúc cuối cùng cũng thấy hai thân ảnh vừa rời đi trước đó.

Kỷ Dung để ý thấy bố mình đã cởi áo khoác, xắn tay áo lên để lộ hai cánh tay thon dài cân đôi, ông đang ép sát người đàn ông vào góc vườn, siết chặt eo mà hôn người ta.

Giang Nguyên quay ngoắt đầu đi, dù không nghe thấy tiếng cậu nói chuyện nhưng vừa nhìn là Kỷ Dung cũng có thể tưởng tượng ra cậu muốn nói: “Không ngờ nguyên soái lại trực tiếp thế đấy.”

Kỷ Dung theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy được một phần ba khuôn mặt của người đàn ông đang bị bố mình dồn vào trong góc, toàn thân người ta đã đỏ hồng lên rồi!

Người ấy hơi giãy dụa một chút, sau đó Kỷ Dung ngửi thấy mùi pheromone Alpha bay thoang thoảng trong không khí, không cần nghĩ cũng biết đây là mùi pheromone của bố…

Dùng pheromone để áp chế đối phương?

1

Người kia là Omega?

Không, đậu má đây không phải là lúc nghĩ mấy cái này!

Bố, bình tĩnh đã!

Hấp diêm là phạm pháp đấy!

1

Đừng manh động!

Xin bố đấy!

Kỷ Dung giật mình, vô thức lao tới nắm lấy vai Kỷ Sùng, quyết tâm ngăn cản bố mình làm chuyện vi phạm pháp luật.

Horis, người bị pheromone của Kỷ Sùng áp chế đến mức toàn thân mềm nhũn, áo quần xộc xệch, vốn đang bị Kỷ Sùng làm cho điên đảo tâm tình, đột nhiên phát hiện có người xông đến, anh sợ gặp phải người Hoyt. Hôm nay, những người đến tham dự sinh nhật Hosea toàn là quý tộc Hoyt, rất nhiều người trong số họ đã từng nhìn thấy anh. Horis vô thức trốn trong lồng ngực Kỷ Sùng, vùi mặt vào đó không dám quay ra.

Kỷ Sùng thấy thế liền ôm lấy Horis, liếc nhìn con trai mình bằng ánh mắt khó chịu.

Kỷ Dung nghi ngờ một cách nghiêm túc rằng nếu anh không phải con trai của Kỷ Sùng chắc đã bị uýnh cho tung xác rồi.

Nhìn thấy Horis trốn trong vòng tay bố mình, anh biết người đàn ông này tự nguyện.

Đệch, thế là anh sắp có mẹ kế thật rồi.

1

Kỷ Dung đang miên man nghĩ thì bị Kỷ Sùng trừng mắt lườm lườm với vẻ không thân thiện, Kỷ Dung:…

Thôi thôi thôi, không té ngay khéo bố anh giết người mất.

Quả nhiên, có mẹ kế thì có cha ghẻ.

Cái số anh khổ quá đi mà.

Hu hu hu hu.

Kỷ Dung xoay người kéo Giang Nguyên vội vàng bỏ chạy!

Horis thấy người đã rời đi, đợi một lát mới đẩy Kỷ Sùng ra, hỏi: “Bọn họ có nhìn thấy mặt em không?”

Kỷ Sùng: “Có, tất nhiên là thấy rồi.”

Horis nghe thấy thế, vẻ mặt lạnh xuống, buột miệng hỏi: “Là người Hoyt à?”

Kỷ Sùng: “Chắc là vậy.”

Horis: “…”

Thấy Horis cau mày, Kỷ Sùng nghĩ thầm, quả thật người yêu của ông có nỗi khổ tâm gì đó mới rời bỏ ông, không thể để người Hoyt nhìn thấy à?

Kỷ Sùng cảm thấy đau lòng, nhưng mà hiện tại ông đã tìm được người rồi, ông sẽ không bao giờ để chuyện mười chín năm trước tái diễn nữa.

Thấy Horis buồn bực, Kỷ Sùng không nhịn được đưa tay lên vuốt nhẹ má Horis, nói: “Bé ngốc, lừa em ấy, là thằng nhóc Kỷ Dung.”

“Kỷ Dung…” Horis thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hơi hơi thấy hối hận vì vừa bỏ lỡ cơ hội gặp được con trai. Anh liếc Kỷ Sùng một cái, nói: “Anh buông em ra.”

Kỷ Sùng: “Không buông, buông ra em lại chạy mất.”

Horis: “…”

– ————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN