Tôi Sẽ Nói Em Nghe - Chương 1: Tầm Mịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Tôi Sẽ Nói Em Nghe


Chương 1: Tầm Mịch


Tại TĂNG GIA…

Hiểu Như nằm dài trên giường với bộ dạng không thể nào khả thi hơn sau khi biết được một tin quan trọng là Thiên Ân sắp trở về. Trời ạ ! Sao cứ thích khuấy đảo cuộc đời nó cơ chứ?

“ Không được ! Khi anh ta về đây mình nhất định phải nghĩ cách chọc phá anh ta cho hả dạ mới được. Chỉ có như thế thì anh ta sẽ biết khó mà rút lui thôi. Ừm, phải làm như vậy thôi ”

*Cạch*

Sao chứ? Mới nhắc mà người đã xuất hiện rồi hay sao?

A không không ! Người đó là mẹ yêu của nó cơ mà !

Hiểu Như vừa nhìn thấy mẹ từ bên ngoài đẩy cửa vào liền tỉnh ngủ ngồi bật dậy nhìn bà cười:

– Mẹ !

Nó gọi, bà Hoa dán mắt vào Hiểu Như gật nhẹ đầu một cái rồi nhanh chóng đưa tay khép cửa phòng. Ây, sao nó cảm nhận được mùi nguy hiểm vậy ta?

– Con đã dậy rồi sao? Nếu vậy, thì đã biết bản thân nên làm gì rồi chứ?

Bà nhướng mày, từ tốn bước đến ngồi xuống cạnh giường của Hiểu Như, đồng thời cũng không quên nhắc nhở việc quan tâm nó chưa làm. Nó biết ngay là không có chuyện tốt lành gì mà !

Sau đó lại tiếp lời:

– Nếu con không nhớ thì mẹ sẽ nhắc cho con nhớ, hôm nay là ngày Thiên Ân sẽ trở về, do đó con mau đi đón anh đi. Có nghe không?

Huhu, lại lần thứ hai nó nuốt trái đắng khi biết được không ai khác đi đón Hứa Thiên Ân chính là mình. Sao mẹ không kêu người khác đi là xong chứ? Tại sao cứ phải là Tăng Hiểu Như nó đi?

Như Như ngang bướng lắc lắc đầu:

– Không thích !

– Hiểu Như..

Giọng bà Hoa ngày một trầm đi khi nhấn mạnh tên của Tăng Hiểu Như. Muốn nó đi thì nó sẽ đi chứ cần gì gọi tên nó bằng chất giọng đáng sợ như thế chứ?

Hiểu Như không còn đường để lui gật gật đầu:

– Dạ được !

“ Hứa Thiên Ân, coi như lần này là em nể mặt mẹ mới đi đón anh đi. Do đó khi anh về đây phải biết hợp tác một chút, nếu không em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu ”

– Còn suy nghĩ nữa sao? Mau lên, mau đi đón anh đi !

Bà Hoa tiếp tục thúc giục. Hiểu Như khó coi cắn cắn môi:

“ Đáng ghét ! Hứa Thiên Ân đáng ghét ! ”

Sau đó lại nhìn mẹ cười hiền từ:

– Dạ.. Con nghe rồi thưa mẹ !

***

15 phút sau tại phòng khách..

– Đây là hình của Thiên Ân, con cứ xem cho kỹ vào. Nhớ là không được quá ngang ngược với nó đó ! Nếu để mẹ biết con ăn hiếp nó, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho con !

Hiểu Như khó coi nhận lấy bức ảnh từ tay của mẹ vừa nghe vậy đã chu mỏ tỏ vẻ không hài lòng. Cái gì mà ăn hiếp anh ta chứ? Sao bà không chịu nói ngược lại? Là anh ta ăn hiếp nó thì đúng hơn nha ! Mới ngày đầu về đây mà đã gây áp lực cho nó rồi !

– Dạ.. Con biết rồi thưa mẹ !

Hiểu Như gật nhẹ đầu rồi quay người lủi thủi bỏ đi. Nó không cam tâm ! Không cam tâm một chút nào !

***

Tại sân bay…

Hiểu Như vừa bước vào sân bay đã không ngừng thu hút mọi ánh nhìn của mọi người với điệu bộ trẻ con vừa đi vừa uống sữa của mình. Không phải chứ? Nhiều người như vậy nó biết Thiên Ân ở đâu mà đón đây? Hừ, cứ thích làm khó trẻ con mà !

– Đáng ghét ! Nếu để mình tìm thấy anh ta, mình nhất định sẽ băm nhỏ anh ta cho cá ăn !

Nó lầm bầm rồi bắt đầu công việc tìm kiếm Hứa Thiên Ân của mình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN