Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền


Chương 17


Trong phòng riêng, Nhậm Viễn Tu uống vào mấy ly rượu không còn tỉnh táo, anh ta bắt đầu nói gì cũng phun ra ngoài.

Lúc thì nói mình tài hoa không có chỗ phát huy, lúc thì nói hiện giờ giới giải trí quá ít người có mắt nhìn người… Lời có thể lọt vào lỗ tai hay không lọt vào lỗ tai đều nói ra hết, anh ta cũng càng ngày không có quy củ với nữ diễn viên bên cạnh.

Sầm Thanh tựa vào sô pha lạnh lùng quan sát, cô thật sự không ngồi được nữa, muốn rời khỏi trước. Cô không chào hỏi, cùng Tiết Dịch Bình trực tiếp đứng dậy, tới cửa lại bị hai vệ sĩ do Nhậm Viễn Tu mang đến ngăn chặn.

“Cô Sầm sao lại muốn đi rồi?” Nhậm Viễn Tu loạng choạng đi tới bên cạnh cô, tay thì khoác trên vai Tiết Dịch Bình, anh ta nhìn Sầm Thanh, “Địa bàn của tôi, không ai có thể ra ngoài mà chưa uống gì cả.”

“Tôi uống hay không trong lòng anh hiểu rõ.” Sầm Thanh tửu lượng kém, lúc này cô đã cảm thấy nặng đầu.

Cô nhìn lướt qua Tiết Dịch Bình bên cạnh, hôm nay không biết có phải anh ta uống rượu khi bụng rỗng không, tửu lượng lớn kém hơn bình thường. Hiện giờ đã không tỉnh táo lắm, e rằng nổi lên xung đột sẽ chẳng phân biệt được ta hay địch.

“Có, đều biết…” Nhậm Viễn Tu đưa một cốc rượu cho Tiết Dịch Bình, anh ta cầm ly đổ vào miệng, Sầm Thanh ngăn cản cũng không được.

Cô bấm phím tắt trên di động bật lên chức năng ghi âm, sau đó nhét vào trong túi áo.

“Nồng độ của lon rượu trái cây kia lót dạ thôi, cô Sầm còn có thể tốt lành đứng ở đây, chứng minh, chứng minh cô ngay từ đầu tiến vào nói không biết uống là lừa tôi.” Nhậm Viễn Tu ợ một cái, duỗi tay về phía gò má của Sầm Thanh.

Sầm Thanh cau mày lùi về sau một bước, cô giơ tay hất tay anh ta ra: “Tôi và đạo diễn Tiết buổi tối còn có việc, chúng tôi đi trước.”

Nhậm Viễn Tu nhìn Sầm Thanh, lại nhìn Tiết Dịch Bình: “Hai người buổi tối có chuyện gì?”

Ánh mắt đen tối của anh ta lướt qua lướt lại trên người Sầm Thanh: “Chi bằng cô theo tôi, một đạo diễn nhỏ có tương lai gì chứ?”

Sầm Thanh còn chưa phản ứng, Tiết Dịch Bình lắng nghe lời này lập tức nổi giận: “Anh nói cái gì? Nói bậy bạ! Tôi và Tiểu Sầm chỉ là quan hệ công việc, vợ con tôi còn ở nhà chờ tôi đấy, anh đừng nói lung tung…”

Nhậm Viễn Tu dường như không nghe thấy: “Ồ, người đàn ông đã kết hôn rồi à.”

“Là một nhân vật công chúng, anh nói năng phải để ý một chút, ngày nào đó bị người ta vạch trần chết thế nào cũng không biết.” Sầm Thanh trở lại muốn đi mở cửa, bàn tay vừa đụng tới nắm cửa thì đã bị Nhậm Viễn Tu vươn tay ra túm lấy cánh tay cô.

“Cô là một biên kịch nhỏ, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?” Bàn tay Nhậm Viễn Tu từ cánh tay Sầm Thanh trượt xuống cổ tay cô rồi vân vê, “Cơ mà… tôi thích.”

Sầm Thanh buồn nôn, muốn rút tay ra nhưng Nhậm Viễn Tu quá mạnh.

Cô giành lấy nửa cốc rượu trên tay Nhậm Viễn Tu, mang cả rượu lẫn đá tạt thẳng vào mặt anh ta: “Nhậm Viễn Tu, anh mở to con mắt chó của mình nhìn rõ anh đang nói chuyện với ai đi, tôi khuyên anh sớm lấy ra móng vuốt của mình cho tôi.”

Sầm Thanh nghe được tiếng bước chân trên hành lang từ xa đến gần, tốc độ chạy rất nhanh. Hơn nữa cô cảm giác được tin nhắn wechat đang rung, cô chắc chắn là Lục Chiếu kêu người tới bèn không khách khí với anh ta.

Nhậm Viễn Tu đột nhiên sải lên một bước, khi cách Sầm Thanh chừng hai mươi cm, anh ta cười nói: “Cáu kỉnh thế?”

Trên mặt anh ta còn dính rượu ban nãy bị Sầm Thanh tạt, đuôi lông mày đã mất nửa đoạn.

“Sau này ra ngoài nhớ dùng bút vẽ lông mày không thấm nước.” Sầm Thanh đau cổ tay, Nhậm Viễn Tu bị cô chọc trúng nỗi đau, bàn tay dùng sức một chút.

Sầm Thanh nghe được tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, cô cao giọng nói: “Anh buông ra!”

“Không buông, hôm nay tôi…”

Nhậm Viễn Tu còn chưa dứt lời, cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Một người đàn ông mặc đồ đen tiến lên hai ba bước túm lấy cổ tay Nhậm Viễn Tu vặn ra sau, Nhậm Viễn Tu rụng rời buông ra cổ tay của Sầm Thanh, cô hùng hổ hô bảo vệ mau chóng đi lên xử anh ta.

“Chỉ một người?” Sầm Thanh nhìn thoáng qua cửa, cũng không biết Lục Chiếu muốn xử thế nào, người đàn ông này trông không đấm đá được, không thể so sánh với hai vệ sĩ của Nhậm Viễn Tu.

Sau khi vặn tay Nhậm Viễn Tu ra sau, người đàn ông mặc đồ đen đè anh ta tới góc tường, anh nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Dịch Bình ở phía sau: “Đưa cô ấy đi.”

Tiết Dịch Bình sửng sốt vài giây, lúc này mới có phản ứng người đàn ông kia nói tới Sầm Thanh. Anh ta túm lấy áo khoác của Sầm Thanh kéo cô ra ngoài: “Mau mau mau, đi thôi đại tiểu thư của tôi.”

Khoảnh khắc người đàn ông kia cất tiếng, Sầm Thanh lập tức nhận ra đó là âm thanh của Đoàn Sinh Hòa, cô giãy dụa không chịu ra ngoài.

Tiết Dịch Bình kéo cô ra gian phòng, đóng cửa lại.

“Một mình anh ấy không đánh lại đâu!” Sầm Thanh nói xong lại muốn đi gõ cửa.

Tiết Dịch Bình chỉ năm sáu người đàn ông ở phía sau đang đi qua, anh ta ngồi xổm ở góc tường ôm đầu: “Bà cô à, đừng đi vô giúp vui, xã hội có pháp luật.”

Trần Hoài dẫn người đi tới, từ xa anh ta trông thấy một nam một nữ đứng ở cửa, tới nơi thấy được thế mà là Sầm Thanh. Lúc này anh ta hiểu được nguyên nhân Đoàn Sinh Hòa mất khống chế ở thang máy, anh ta mau chóng gọi Mục Tấn Tuy dẫn người đi vào trong.

“Cô Sầm.” Trần Hoài thấy hai gò má của cô đỏ bừng, anh ta hỏi, “Cần đi toilet một chuyến không?”

Sầm Thanh lắc đầu, cô chỉ choáng váng thực sự không muốn nôn ra.

“Nhưng tôi thấy bạn cô chắc là muốn đi…” Trần Hoài vừa dứt lời, Tiết Dịch Bình nôn ọe một tiếng lập tức chạy về phía cuối hành lang.

Trần Hoài thấy anh ta nghiêng ngả lảo đảo, nghĩ Sầm Thanh là một cô gái không có tiện bèn tự mình đi theo vào. Trên đường tới Trần Hoài nghe nói ở trong phòng là Nhậm Viễn Tu mang theo mấy người của Hòa Duyệt, nghĩ rằng Đoàn Sinh Hòa sẽ không có chuyện gì.

Sầm Thanh ngồi xổm bên tường, cách âm trong phòng tốt lắm, không nghe ra động tĩnh bên trong.

Cách một bức tường, Mục Tấn Tuy vào sau bật đèn lên, sau đó anh ta vỗ vai Đoàn Sinh Hòa: “Lão Đoàn, người quen à.”

Căn phòng mờ tối không thấy rõ diện mạo, hiện giờ đèn sáng phần lớn người trong phòng mặt mũi đều trắng bệch.

Liễu Du Nhiên hất ra bàn tay của Lưu Bằng Phi, lập tức chỉnh lại quần áo đứng dậy: “Đoàn, Đoàn tổng…”

Đoàn Sinh Hòa chẳng thèm cho cô ta một ánh mắt, anh ném Nhậm Viễn Tu tới chiếc sô pha gần nhất, anh nhìn lướt qua người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Bằng Phi.

Nhậm Viễn Tu đã uống say mơ màng, anh ta chưa từng gặp Đoàn Sinh Hòa, giờ phút này con mắt đỏ ngầu như con thú bị mắc kẹt, cứ ầm ĩ đòi đi báo cảnh sát, muốn đến bệnh viện kiểm tra vết thương.

“Cô gái kia đang ở cửa.” Mục Tấn Tuy vỗ cánh tay Đoàn Sinh Hòa, “Cậu đi đi, để tôi.”

Đoàn Sinh Hòa quay đầu bước đi, anh mở ra cửa phòng trông thấy Sầm Thanh ngồi xổm ở đối diện bóp chặt nắm tay.

“Em không sao…chứ.”

Sầm Thanh rưng rưng nước mắt, cô vươn hai tay về phía Đoàn Sinh Hòa, chưa đợi anh nắm lấy thì đã thu về một bàn tay, cô bĩu môi ấm ức nói, “Bẩn…”

Bàn tay này ban nãy bị Nhậm Viễn Tu túm lấy, Đoàn Sinh Hòa cau mày, anh khom lưng nắm chặt bàn tay mà cô giấu sau lưng.

“Em bị ai bắt nạt?” Anh vừa hỏi vừa dẫn Sầm Thanh đi về phía phòng nghỉ.

Sầm Thanh thở ra thật dài: “Nhậm Viễn Tu, anh ta, anh ta gạt em nói là nước ngọt, sau đó mới thấy là mười mấy độ đó!”

Đoàn Sinh Hòa vén sợi tóc xõa ra của cô tới sau tai, anh hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

“Anh ta còn chuốc rượu anh Bình, còn, còn ghét Tinh Sơ của bọn em.” Sầm Thanh bất mãn nói, “Tay sai của Hòa Duyệt.”

Nghe cô nhắc tới Hòa Duyệt, Đoàn Sinh Hòa cong khóe miệng. Anh dìu cô ngồi xuống sô pha, tìm một chiếc khăn ướt dùng một lần lau mặt cho cô.

“Em phải mách với anh em!” Sầm Thanh tức giận bất bình, “Sau này phim của Tinh Sơ tuyệt đối, tuyệt đối không được tìm anh ta…”

“Ừm, không tìm.” Đoàn Sinh Hòa ngồi xổm trước người cô, đưa nước khoáng đến bên miệng cô, “Uống nước.”

Sầm Thanh uống một hớp, miệng chai dính vết son môi, cô đẩy bờ vai của Đoàn Sinh Hòa, than thở: “Anh nói không tìm thì có ích lợi gì…”

“Em phải đi tìm Đào Đào.” Cô ngọ ngoạy muốn đứng lên, “Anh có biết Đào Đào không? Không phải quả đào để ăn, cái đó qua mùa rồi, quả đào Dương Sơn phải vào tháng bảy tháng tám mới có ăn. Nhưng em cũng không phải nói cái kia, thức uống đào phô mai kia ấy, mà là, là trợ lý của em… cô ấy gọi là Đào Đào.”

Đoàn Sinh Hòa cố gắng hiểu được một tràng “về Đào Đào” của cô, biết cô muốn đi tìm trợ lý, anh bèn dẫn cô ra khỏi phòng nghỉ. Anh nhớ tới cô gái sốt ruột đến mức chảy nước mắt trước đó ở trong thang máy, đoán chừng cô gái này vẫn chưa gặp được Sầm Thanh thì sẽ điên mất.

Đoàn Sinh Hòa dìu Sầm Thanh ở hành lang đúng lúc gặp Trần Hoài dìu Tiết Dịch Bình.

Tiết Dịch Bình vừa nôn xong, tự mình cầm khăn che miệng. Anh ta vừa nhìn thấy Sầm Thanh lập tức ném đi cái khăn trong tay xuống đất, chỉ vào Đoàn Sinh Hòa hô to: “Mày, mày bỏ ra cho ông!”

Trần Hoài dùng sức kéo lại Tiết Dịch Bình nhào tới giống như con gà chọi, anh ta trấn an: “Ông anh à, đừng kích động, hai người họ biết nhau.”

“Biết con khỉ!” Tiết Dịch Bình chỉ vào Đoàn Sinh Hòa, “Cậu xem, xem gã mặt trắng kia giống người tốt sao? Vừa thấy là biết nhìn trúng bà cô của bọn tôi có tiền, muốn, muốn một bước lên mây…”

“Ông anh cũng là biên kịch hả?” Trần Hoài bất đắc dĩ nhìn Tiết Dịch Bình, thuận miệng hỏi chuyện.

“Tôi là đạo diễn!” Tiết Dịch Bình đột nhiên nâng cao âm lượng, sau đó dần dần không còn hơi sức, “Phó đạo diễn.”

Bốn người cùng nhau vào thang máy, Tiết Dịch Bình cứ hỏi mãi nên Sầm Thanh phải khẳng định mình quen “tên mặt trắng” kia, anh ta mới yên tâm dựa vào Trần Hoài ngủ thiếp đi.

Đào Đào ở cửa câu lạc bộ chờ hai mươi phút, vừa nhìn thấy người ra khỏi thang máy cô gái tắt máy xe chạy ngay tới đại sảnh.

Sầm Thanh thấy Đào Đào bèn vui sướng ôm lấy cánh tay của Đoàn Sinh Hòa, cô kích động nói: “Thầy Đoàn anh xem kìa! Đào Đào!”

“Ừm, Đào Đào.” Đoàn Sinh Hòa nhìn qua Đào Đào, “Đi mở cửa xe.”

Trần Hoài nhét Tiết Dịch Bình vào ghế lái phụ, vội vàng đóng cửa lại. Sau đó anh ta nhìn sang Đoàn Sinh Hòa, thấy anh kêu lên một tiếng cẩn thận sợ Sầm Thanh đụng trúng đầu. Anh ta thở dài, nhìn qua bụi cỏ đằng xa lẩn tránh cảnh sếp khoe ân ái.

Sau khi Đoàn Sinh Hòa đóng cửa xe thì cửa kính xe từ từ hạ xuống, Sầm Thanh ló đầu ra, gác cằm trên cửa kính xe.

“Thầy Đoàn.” Cô nhìn Đoàn Sinh Hòa, ra hiệu anh tới gần một chút, “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Cảm ơn tôi thế nào?” Đoàn Sinh Hòa kề sát, nhẹ nhàng giúp Sầm Thanh gạt đi một sợi lông mi rớt xuống mi dưới, “Nói ngoài miệng có phải chẳng có thành ý gì không, hửm?”

Sầm Thanh chớp mắt: “Anh đưa lỗ tai qua đây.”

Đoàn Sinh Hòa nghe lời cô, nghiêng đầu tới gần cô.

Không có lời thầm thì hay là trò đùa dai như trong tưởng tượng, đột nhiên có một bờ môi mềm mại bao phủ trên gò má anh, chạm nhẹ một cái rồi rời khỏi ngay.

“Quà cảm ơn.” Sầm Thanh nhoẻn miệng cười.

“Quà cảm ơn?” Hầu kết của Đoàn Sinh Hòa trượt lên trượt xuống, bàn tay anh nắm thành quyền, móng tay bấm vào lòng bàn tay.

Sầm Thanh thu lại ý cười, cô hết sức nghiêm túc gật đầu. Sau đó cô đè thấp giọng nói: “Là nụ hôn đầu tiên đó…”

Đột nhiên cô chỉ vào chiếc xe ở phía sau, kích động vẫy tay: “Anh, em ở đây!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN