Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền


Chương 18


Lục Chiếu bước xuống xe, trợ lý Lâm Hạo theo phía sau đi chầm chậm về phía trước.

Bàn tay Sầm Thanh còn túm lấy cổ áo Đoàn Sinh Hòa, thấy Lục Chiếu càng đi càng gần, cô lập tức buông tay ra.

Cô đẩy Đoàn Sinh Hòa ra, thúc giục: “Anh em tới rồi, anh mau chạy đi.”

“Chạy?” Đoàn Sinh Hòa hơi nghiêng đầu, thấy Lục Chiếu còn cách mình hơn trăm mét.

Lúc này quả thật không thích hợp cùng Sầm Thanh thảo luận mình có phải là người không nên để nhận ra không, với thế cục hiện tại vẫn là chạy trước thì tốt hơn.

Trần Hoài còn luống cuống hơn Đoàn Sinh Hòa, anh ta không ngừng hối thúc: “Đoàn tổng, đi trước đi…”

Lúc này không gấp gáp tán tỉnh em gái người ta, bảo toàn sinh mạng quan trọng hơn.

Tinh Sơ và Hòa Duyệt từ trước đến nay vua không gặp vua, hiện giờ Đoàn Sinh Hòa mới bị em gái người ta hôn, nếu bây giờ bị Lục Chiếu phát hiện thân phận, e là chẳng phải đấu một chọi một ngay tại chỗ à.

Tổng giám đốc Hòa Duyệt yêu đương với em họ của tổng giám đốc Tinh Sơ, hai người đàn ông đánh nhau, đề tài này dù thế nào cũng đáng giá đứng đầu hot search còn kèm thêm một chữ hot.

“Vậy tôi đi đây.” Đoàn Sinh Hòa thong thả chỉnh lại cổ áo, anh dùng ngón trỏ ngoắc tay Sầm Thanh đang buông xuống ngoài cửa sổ, anh nhắc cô, “Ngày mai phòng tập diễn, em đừng quên tới.”

Sầm Thanh gật đầu, chờ Đoàn Sinh Hòa xoay đầu đi, cô lập tức mở cửa chạy xuống xe, loạng choạng chạy về phía anh họ.

“Anh!” Sầm Thanh cao giọng la lên, miệng vểnh lên đến mức có thể treo được một bình dầu.

“Không sao chứ?” Lục Chiếu xách cổ áo cô lên xoay hai vòng, xác định Sầm Thanh hoàn hảo không tổn hại gì, anh kéo em gái đi về phía chiếc xe của mình.

Sầm Thanh bị anh xách cổ áo, cô bất mãn giãy dụa: “Anh có thể đừng xách em giống như xách chó không?”

“Em ngược lại rất hiểu rõ vị trí của mình.” Lục Chiếu cười như không cười nhìn cô, anh mở ra cửa xe phía sau xách người ngồi vào.

“Em nói đi.” Hai anh em ngồi sóng đôi, chiếc xe từ từ khởi động.

Sầm Thanh liếm môi, từ trong tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng. Còn chưa vặn nắp ra thì đã bị Lục Chiếu giành lấy, anh thò người ra phía sau cầm một chai nhiệt độ bình thường đưa cho cô, rồi đưa hai viên thuốc giải rượu cho cô.

Sầm Thanh uống mấy ngụm nước thấm giọng, qua cơn say cô lắc lắc cái đầu vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, cô chậm rãi nói ra: “Đó là người em đã nói với anh, diễn viên kịch nói đặc biệt đặc biệt thích hợp với vai nam chính…”

Cô nhớ tới nụ hôn ban nãy, cô cảm thán cồn thật sự là một vũ khí sắc bén tăng can đảm, lúc này ngẫm lại cô còn cảm thấy khó tin, sao mình lại dám hôn anh?

Nghe lời rượu dám hôn, lần sau uống một tá rượu, chẳng phải là…

Hai má cô lại nóng lên, Sầm Thanh lập tức ném ra hết ý nghĩ lung tung trong đầu, tiếp theo cô nói với Lục Chiếu: “Em cũng không biết vì sao anh ấy cũng ở câu lạc bộ…”

Lục Chiếu tháo ra hai khuy áo sơ mi, anh hạ xuống cửa sổ: “Anh ta đồng ý với em rồi?”

“Còn chưa…” Sầm Thanh ôm tấm đệm, gác cằm trên tấm đệm rầu rĩ không vui, “Ngay cả kịch nói anh ấy cũng sắp không diễn nữa rồi.”

“Không đồng ý đóng phim, vậy đồng ý làm bạn trai em rồi à?” Lục Chiếu nghiêng đầu nhìn cô, từ bên tai đến cổ đều đỏ, e là không chỉ vì cồn rượu.

“Cũng chưa.”

Lục Chiếu cười lạnh một tiếng: “Bản lĩnh nhỉ.”

Mấy năm không yêu đương, còn chưa xác định quan hệ đã ở trước mặt công chúng túm cổ áo người ta mà hôn.

Ban nãy anh không nhìn thấy chính diện của người đàn ông kia, nhưng chỉ nhìn bóng lưng đã biết ngoại hình không tệ, có thể xuất hiện tại câu lạc bộ này cũng chẳng phải kẻ có tiền bình thường, một diễn viên kịch nói không đến mức có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đoán chừng còn có thân phận khác.

Bên trong xe chỉ có tiếng hít thở của ba người, Sầm Thanh cúi đầu không nói lời nào, trợ lý Lâm Hạo ngồi đằng trước lại sợ người vô tội gặp tai họa, ngay cả động tác nhấn ga cũng hết sức nhẹ nhàng, anh ta lo sợ lửa đốt tới người mình.

“Nhậm Viễn Tu là sao?” Nghĩ đến tình trạng đêm nay của Sầm Thanh, Lục Chiếu thở dài mềm giọng, “Anh ta chuốc rượu em?”

Lục Chiếu nhắc tới Nhậm Viễn Tu, Sầm Thanh nhận ra đã đến lúc giả vờ đáng thương.

Cô lập tức vận dụng diễn xuất được dòng họ di truyền, cô bĩu môi hít mũi, sau đó nước mắt rơi từng giọt trên tấm đệm: “Anh…” Sầm Thanh túm lấy góc áo anh trai, làm ra vẻ đáng thương, “Anh ta bảo trợ lý lấy đồ uống cho em, em uống rồi mới phát hiện là rượu.”

Lục Chiếu nhíu mày, anh rút ra góc áo khoác nằm trong tay Sầm Thanh, đồ uống và rượu cũng không phân biệt rõ, rốt cuộc vì sao anh có một cô em gái ngốc nghếch đến vậy?

Nhưng trông thấy dáng vẻ đáng thương của Sầm Thanh, Lục Chiếu cũng không nhẫn tâm giáo huấn cô nữa. Nói đến cùng sự việc hôm nay anh cũng có trách nhiệm, hiện tại anh chỉ hối hận hôm nay bảo Sầm Thanh đến câu lạc bộ này, hối hận không tìm thêm vài người đi theo cô, cũng may mà anh chàng diễn kịch nói kia đến đúng lúc…

“Lâm Hạo.” Lục Chiếu thấp giọng nói, “Tất cả dự án của Tinh Sơ không cho phép Nhậm Viễn Tu tham gia, còn nữa tìm mấy công ty truyền thông mà chúng ta quen biết, sau này hễ khi có phốt về anh ta thì cứ trực tiếp tung ra, bất cứ giá nào.”

“Vâng Lục tổng.”

Lục Chiếu giơ tay xoa đầu Sầm Thanh: “Theo anh trở về, chị dâu em đã dọn phòng cho em, sợ em đêm nay bị hoảng sợ nên bảo em qua ở.”

Sầm Thanh buồn rười rượi gật đầu, thực ra đêm nay cô không bị hoảng sợ, chỉ là lát nữa có thể bị bọn họ khoe khoang tình cảm hay không thì khó mà nói.

Sầm Thanh cùng Lục Chiếu về nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Ngũ Mao vui chơi trong nhà, Ngũ Mao là chú chó mà Lục Chiếu và Chu Vu nuôi dưỡng, tính tình hoạt bát, thấy Sầm Thanh nó liền nhào tới.

Lục Chiếu bế chó qua một bên, sau đó anh tỏ vẻ ghét bỏ ném một cái ống lăn cho Sầm Thanh: “Quần đầy lông.”

Sầm Thanh ngồi xổm thay giày, ánh mắt dừng trên tư thế Lục Chiếu đang bế chó ——

Anh bế chó là hai tay ôm vào trong lòng.

Mà Lục Chiếu ở tại cửa câu lạc bộ lại giơ tay xách cổ áo cô. Cái gì gọi là không bằng chó, cô coi như cảm nhận sâu sắc.

Chu Vu từ phòng bếp đi ra, kêu hai người mới từ bên ngoài trở về qua ăn canh ngân nhĩ. Cô ấy vắt khô một chiếc khăn nóng lau mặt cho Sầm Thanh, không ngừng càm ràm cô: “Sau này em ra ngoài thứ gì cũng phải kiểm tra rồi hẵng uống, em giống như anh em uống một ly là gục ngay, sau này độ cồn có thấp bao nhiêu cũng cố gắng đừng đụng vào.”

Sầm Thanh không tán thành với lời này của Chu Vu, cô phản bác: “Chị dâu, em tốt hơn anh em nhiều, anh ấy uống một ly là có thể tung tăng chạy đi tỏ tình với chị vào đêm hôm khuya khoắt, em không có như vậy…”

“Em uống một ly túm lấy cổ áo đàn ông mà hôn.” Lục Chiếu lườm em gái, chẳng hề nể tình, “Tương lai của em xán lạn nhỉ.”

Sầm Thanh thè lưỡi, ở địa bàn của anh trai vẫn nên ngoan ngoãn chút, để tránh một lời không đúng là ném mình đi ngay.

Cô gửi qua đoạn ghi âm trong di động cho Lục Chiếu: “Cái này em ghi âm tối nay, anh xem có dùng được không. Ờ đúng rồi, hồi chiều em có mua cho cháu em một cái cốc giữ nhiệt, ngày mai em bảo Đào Đào mang qua đây khi tới đón em.”

“Em nghĩ thế nào mà mua cho nó cốc nước?” Thằng nhóc kia còn nhỏ, bộ đồ ăn cốc nước đều cất trong tủ.

“Em mua cái cốc cho bạn, thuận tiện mua thêm cái nữa có ống hút, chờ thằng bé lớn chút rồi dùng.”

Bạn…

Lục Chiếu ngẩng đầu nhìn cô, cứ cảm thấy người bạn từ miệng Sầm Thanh chính là thằng nhóc ở cửa câu lạc bộ hồi tối. Anh âm thầm thở dài, cải trắng nhà mình cuối cùng sắp không giữ được rồi.

“Chuyện Hòa Duyệt muốn hợp tác với chúng ta, em thấy thế nào?” Nội dung buổi họp hồi chiều của Lục Chiếu chính là thương lượng việc này, đa số mọi người đều đồng ý hợp tác, cũng có số ít thấy rằng tổng giám đốc tiền nhiệm của Hòa Duyệt có một số cách làm mờ ám nên hơi băn khoăn.

Sầm Thanh lấy một quả táo trong cái giỏ cắn một miếng: “Bọn họ có điều kiện gì?”

Nền tảng trực tuyến của Hòa Duyệt phát triển tốt nhất hiện nay, ai ai cũng muốn giành lấy, thật sự không cần khúm núm chạy tới xin Tinh Sơ hợp tác.

“Không có điều kiện, ngược lại đưa ra giá cả tốt hơn so với hai công ty khác.” Đây là điểm Lục Chiếu thấy lạ, không hiểu được con trai của Giang Hồng Tự có suy nghĩ gì.

“Lục tổng, không chuyện lại đi tỏ vẻ bợ đỡ săn đón, không gian tức là đạo, nói không chừng bọn họ đang che đậy ý xấu gì đó đấy.” Sầm Thanh cảm thấy chuyện khác thường hẳn có mờ ám, cơ mà cô cũng không hiểu lắm về phương diện này, chỉ là cảm thấy kỳ hoặc.

“Anh đã hứa với bọn họ mấy hôm nữa gặp mặt một lần, em đi lên nghỉ ngơi trước đi.”

Sầm Thanh cầm bát vào phòng bếp, rồi lên lầu quấn lấy Chu Vu xin chị dâu hai chai dưỡng da, lúc này cô mới mỹ mãn trở về phòng dành cho khách.

Rửa mặt xong vừa nằm xuống, cô đang lướt weibo thì tới tin tức Nhậm Viễn Tu bị trật khớp vai, nó đã lên tới hot search thứ ba.

Hơn nửa tiếng trước, khi Nhậm Viễn Tu ở bệnh viện trung tâm thành phố M khám bệnh thì đã bị người ta chụp được, trên mặt anh ta đầy vết bầm, miệng cắn khăn mặt, đau đến nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn muốn thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhậm Viễn Tu coi như là một trong những nam diễn viên phát triển rất tốt trong hai năm nay, sức chiến đấu của fan không thể khinh thường, ảnh chụp kia vừa tung ra thì trên weibo liền nổ tung.

[Đêm nay anh ấy ở câu lạc bộ MW, tôi có một người bạn làm ở bên đó, nghe nói không phải bị ngã là bị người ta đánh. Đối phương có thế lực rất lớn, ém nhẹm tin tức rồi.]

[Tôi cũng cảm thấy là bị người khác đánh, căn bản không có khả năng ngã thành như vậy, khuôn mặt này tuyệt đối bị đấm rồi.]

[Mợ nó, không phải vài hôm nữa anh ấy sẽ tiến vào đoàn phim à? Làm thành vậy làm sao quay phim… đối phương cố ý vả mặt phải không?]

[ #Nhậm Viễn Tu bị đánh# tuyệt đối không cho phép hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phòng làm việc mau chóng đi ra làm người đi, rõ ràng đánh anh ấy thành như vậy, vệ sĩ đều là đồ ăn hại sao?]

[Nghe tin bên lề nói Nhậm Viễn Tu sắp tham gia bộ phim ‘Khi trời sắp tối’, sẽ không là bên cạnh tranh tìm người đánh chứ? Giới này hỗn loạn quá (hoảng sợ.JPG)]

[@phòng làm việc Nhậm Viễn Tu, kiên nhẫn chờ đợi thông báo chính thức, trước khi có thông báo chính thức mọi người nhất thiết đừng tung tin nhảm, giữ bình tĩnh, đừng gây thêm phiền toái cho anh ấy.]

……

Sầm Thanh đăng nhập vào tài khoản phụ, tìm kiếm một bình luận trong biển bình luận để like một cái.

Bình luận kia đặc biệt hợp ý cô, không có lời dư thừa, chỉ viết hai chữ —— đáng đánh.

Cô vốn định gọi điện thoại cho Đoàn Sinh Hòa, bày tỏ lòng biết ơn đối với sự hành hiệp trượng nghĩa của anh. Nhưng nghĩ đến nụ hôn đêm nay… cô co lại trong chăn hai gò má đỏ bừng, suy đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy ngày mai giả vờ say hoàn toàn thì tốt hơn.

Sầm Thanh nằm trên giường cảm thán Nhậm Viễn Tu bị đánh rất thảm, Đoàn Sinh Hòa ở bên kia lại cảm thấy mình ra tay nhẹ rồi.

Anh ngồi trên xe, cửa kính xe rộng mở vẫn chưa thổi tan lửa nóng trong lòng, anh hận không thể quay đầu lại trừng trị Nhậm Viễn Tu một trận.

“Chuyện Liễu Du Nhiên là sao?” Đoàn Sinh Hòa lật xem lịch trình công việc, một tuần sau Liễu Du Nhiên sẽ tham gia thử vai cho “Khi trời sắp tối”, lúc này nên ở nhà xem kỹ kịch bản mà không phải đêm hôm ra ngoài ăn chơi.

Trần Hoài lái xe, có chút khó mở lời: “Chuyện là vầy…”

Ban đêm ăn mặc hở hang ngồi sát nhà sản xuất đã kết hôn còn ôm ấp nữa thì còn có thể có chuyện gì chứ? Đêm nay trong gian phòng đó phần lớn đều là người của Hòa Duyệt bọn họ, không có khả năng là buổi tụ tập bình thường.

“Nhậm Viễn Tu thì sao?” Mấy hôm trước Đoàn Sinh Hòa thấy được cái tên này trong danh sách nam diễn viên, “Bám lấy chúng ta còn câu cả Tinh Sơ?”

Trần Hoài biết anh đang nổi nóng, anh ta không dám tùy tiện phát biểu ý kiến.

Đoàn Sinh Hòa thấy anh ta muốn nói lại thôi, biết rằng anh ta có điều trong lòng chưa nói ra: “Cậu biết cái gì?”

Từ trước đến nay công ty giải trí là một nơi thu thập tin đồn, Trần Hoài hòa đồng tin tức mau mắn, tin gì cuối cùng cũng có thể rơi vào lỗ tai anh ta. Trong khoảng thời gian này Đoàn Sinh Hòa bận đi lưu diễn, đã lâu không nghe anh ta nói về tin đồn đây đó.

“Trước đó Tinh Sơ có liên lạc với anh ta, muốn anh ta diễn vai nam chính trong bộ phim mới, có điều ekip của Nhậm Viễn Tu cảm thấy ‘Khi trời sắp tối’ tốt hơn, nhưng lại sợ lỡ như bên chúng ta xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó hai bên không vớt được cái nào, bởi thế anh ta cho bên Tinh Sơ câu trả lời mơ hồ.” Trần Hoài dừng một chút, nói uyển chuyển, “Hôm nay gọi cô Sầm qua đó cũng không biết là tình huống gì, dù sao quan hệ nam nữ của anh ta rất loạn…”

Đoàn Sinh Hòa ừ một tiếng, anh cúi đầu xem tin nhắn Mục Tấn Tuy vừa gửi qua.

Mục Tấn Tuy: [Đã phong tỏa tin tức, người vừa vào bệnh viện thì đã lên hot search, xem ra anh ta đắc tội không ít người.]

Mục Tấn Tuy: [Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, bảo đao chưa cùn xuống tay rất tàn nhẫn.]

Anh ném di động sang một bên rồi hỏi tiếp: “Nhậm Viễn Tu thuộc công ty nào?”

Trần Hoài nói tên một công ty, công ty quản lý của Nhậm Viễn Tu coi như là quy mô trung bình trong giới, nhưng không thể nào so với Hòa Duyệt.

“Bảo bộ phận quan hệ xã hội liên lạc với từng công ty truyền thông, phốt của Nhậm Viễn Tu có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.” Đoàn Sinh Hòa nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, lại nhớ đến dáng vẻ của Sầm Thanh ngồi xổm trước cửa phòng…

Thừa lúc chờ đèn đỏ, Trần Hoài quay đầu nhìn anh một cái, chần chừ nói: “Show giải trí quý đầu sang năm đã ký với anh làm thành viên chủ chốt…”

Đoàn Sinh Hòa ngước mắt, gọn gàng dứt khoát: “Hủy hợp đồng, sau này tất cả dự án của Hòa Duyệt không cho anh ta dính vào.”

“Vâng, tôi biết.”

Đèn xanh sáng lên, Trần Hoài nhấn chân ga.

Con đường thông suốt, anh ta lái xe thoải mái: “Bên Tinh Sơ hẳn là muốn hợp tác với công ty phim ảnh Tùng Thử, giám đốc Lưu vẫn đang cố gắng, nghe theo sếp đưa ra giá cả tốt nhất, người bên Tinh Sơ mới chịu gặp mặt anh ấy nói chuyện một lần.”

Chiếc xe dừng tại ga ra, Trần Hoài tháo ra dây an toàn, quay đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa hỏi: “Sếp muốn giúp Tinh Sơ là vì cô Sầm phải không?”

“Cậu cảm thấy phim của Tinh Sơ thế nào?” Đoàn Sinh Hòa không trả lời câu hỏi của Trần Hoài.

Anh không thể lừa dối bản thân, nếu Sầm Thanh không xuất hiện, Hòa Duyệt nhất định cùng Tinh Sơ tiếp tục không động chạm tới nhau.

“Tốt, là tiêu chuẩn trong ngành.” Trần Hoài chẳng hề do dự.

Về mặt phim ảnh tiêu chuẩn của Tinh Sơ vẫn rất cao, ánh mắt lựa kịch bản và diễn viên của Lục Chiếu độc đáo, mấy năm gần đây có vài dự án cá biệt mà công ty khác không xem trọng, vào tay Lục Chiếu lại cải tử hoàn sinh.

“Nhưng bên chủ tịch…” Giang Hồng Tự nhất định sẽ không đồng ý việc Hòa Duyệt hợp tác với Tinh Sơ, huống hồ còn là bên phía bọn họ lấy giá thấp xin Tinh Sơ ký hợp đồng.

Trần Hoài vừa nhắc tới Sầm Thanh, theo tính tình của Giang Hồng Tự, biết được thân phận của Sầm Thanh còn không phải lấy gậy đánh uyên ương sao?

Đoàn Sinh Hòa cảm thấy Trần Hoài lo lắng dư thừa, anh nhướng mày: “Ông ấy quản được tôi à?”

“Cũng phải…”

Trần Hoài xoa mũi, nếu Giang Hồng Tự có thể quản được Đoàn Sinh Hòa thì mấy năm trước Hòa Duyệt đã đóng cửa với công ty kế bên, đâu có đến quy mô như ngày hôm nay.

Đoàn Sinh Hòa mở cửa xuống xe, anh vỗ cửa xe: “Cậu lái xe đi đi, chín giờ sáng mai tới đón tôi.”

“Vâng, có cần mang chút gì cho đoàn kịch không?” Lúc Đoàn Sinh Hòa đi tập dượt với đoàn kịch đều sẽ mang chút đồ ăn đồ uống cho bọn họ, luôn là Trần Hoài chuẩn bị.

“Tùy tiện, cậu tìm chút món con gái thích ăn, phải là đồ ngọt.”

Trần Hoài gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi trở về lướt xem weibo của cô Sầm, xem cô ấy thích ăn cái gì.”

Đoàn Sinh Hòa nhướng mày, nói đùa: “Cậu hiểu biết như thế sao vẫn còn độc thân?”

“Vị trí bà chủ còn chưa có người, tôi đâu dám giành yêu đương trước sếp.”

Trần Hoài lái xe rời khỏi, sáng hôm sau anh ta dậy thật sớm đến cửa hàng nổi tiếng trên mạng mua trà sữa và sandwich, còn bảo người ta dùng túi giữ ấm đựng một phần bánh ngàn lớp.

“Của tôi đâu?” Đoàn Sinh Hòa lục xem đồ anh ta mang tới, bên trong đều là bữa sáng sặc sỡ nhìn là biết không phải cho anh.

“Sếp ơi cái này anh không hiểu đâu…” Trần Hoài cố làm ra vẻ phức tạp, “Anh đưa đồ cho người ta, sau đó chính mình đói bụng, thế thì cô Sầm sẽ cảm động, lúc ăn có thể chia một nửa cho anh, hai người chia nhau gia tăng tình cảm không phải sao?”

Đoàn Sinh Hòa im lặng nhìn phía trước, anh thong dong cất tiếng: “Là cậu không hiểu.”

Trần Hoài: “Hở?”

Đoàn Sinh Hòa ước lượng hộp sandwich kia, bất đắc dĩ nói: “Cái này còn không đủ cho một mình cô ấy ăn…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN