Tôi Thừa Kế Di Sản Của Người Chồng Đã Mất
Chương 13: Không thể để tiện nữ* Kiều Án kia chiếm hời được!
Edit: MoonMi
Beta: Yang
——-
Hai tháng trước, Phó Tư Niên đã gặp nạn trên một chiếc du thuyền, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể, cũng không có ai nghĩ rằng anh đủ may mắn để thoát khỏi kiếp nạn đó.
Không tìm thấy thi thể, cũng tức là còn hy vọng.
A Tề ở trên đại dương mênh mông tìm kiếm suốt một tháng trời, đến cuối cùng cũng không có chút manh mối nào nên đã bỏ cuộc, xây dựng một ngôi mộ cho anh.
Chuyện xảy ra cách đây cũng đã 2 tháng, A Tề đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Có người gõ cửa, A Tề lấy lại tinh thần, mời người kia vào văn phòng.
Một người đàn ông mặc vest bước vào, cuối đâù ghé vào tai cậu nói vài câu, vẻ mặt A Tề lập tức trở nên nghiêm túc: “Là thật sao?”
“Là thật ạ.”
A Tề không nói một câu nào, vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ cánh cửa văn phòng đột nhiên có người mở ra.
Kiều Án mang đôi giày cao gót đi vào trong, đưa mắt ra hiệu cho người kia rời đi.
Đóng cửa lại, A Tề nhìn về phía Kiều Án thấp giọng nói: “Chị Kiều, chuyện bản di chúc là thế nào?”
“Đã biết rồi à?” Kiều Án ngồi xuống đối diện A Tề, cô ta rút một điếu thuốc từ trên bàn trà ra, châm thuốc rồi thuần thục hút một hơi.
Làn khói mịt mờ, Kiều Án kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay cười, “Nếu đã biết rồi, thì tôi cũng không quanh co với cậu nữa. Phó tổng để lại cho cậu 10% di sản, tính ra thì chắc cũng 2 tỷ, cứ giữ lấy đừng chê ít.”
A Tề im lặng nhìn Kiều Án, hồi lâu mới hỏi lại: “Là thật sao?
“Thật cái gì?”
“Di chúc là thật sao?”
Kiều Án nhìn cậu một cái, cầm điếu thuốc hút thêm hai hơi rồi ấn vào gạt tàn thuốc, tắt lịm, “Tờ di chúc là thật, chính tôi đã tìm thấy ở trong két sắt ở văn phòng Phó tổng đó, phòng công chứng và luật sư cũng đã xác nhận rồi.”
A Tề không dám tin, “Không thể nào, anh ấy không thể nào lập một tờ di chúc như thế này được.”
” Tại sao lại không thể? Là cậu cảm thấy 30% di sản đó, anh ấy không có khả năng chuyển cho tôi phải không?”.
“Ý tôi không phải thế.”
Kiều Án cuối đầu cười, “Cậu ở bên anh của cậu bao lâu rồi?”
“Năm năm.”
“Năm năm…….còn tôi đã ở cạnh anh ấy bảy năm rồi, vào lúc anh ấy thành lập công ty tôi vẫn luôn đảm nhận vai trò trợ lý. Phó Thị được như ngày hôm nay đều là nhờ vào phần công lao của tôi trong đó, vậy tại sao cậu lại nghĩ Phó Tư Niên không thể cho tôi 30% di sản chứ?”
“Nhưng mà anh tôi vốn dĩ không yêu cô, mấy năm nay anh ấy cũng nói rất rõ với cô rồi, những thứ đáng thuộc về cô thì một phần cũng không thiếu! Vậy tại sao trên di chúc lại còn cho cô thêm 30% di sản?”
–Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse—-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse–
Có lẽ câu ‘vốn dĩ không yêu cô’ đã kích động đến Kiều Án, cũng có thể là điều khác, Kiều Án lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không yêu tôi? Anh ấy không yêu tôi không lẽ lại đi yêu cái cô Úc Đóa kia sao?”
“Tất nhiên là yêu chị dâu rồi.”
” Yêu?” Kiều Án giống như là đã nghe thấy một câu chuyện hết sức nực cười, “Tôi nghĩ chắc là cậu còn nhớ lý do mà Tư Niên kết hôn với Úc Đóa, bởi vì một lần đi xã giao mà anh ấy đã uống say, sau đó mơ màng ngủ với Úc Đóa một đêm. Mà trước đó bọn họ đến mặt còn chưa biết, người không quen không thân mà cậu lại nói với tôi anh ấy yêu Úc Đóa? Yêu cái khỉ gì cơ?”
A Tề trầm giọng nói: “Đúng, lúc đầu anh cả có thể không thích chị dâu, nhưng bọn họ đã chung sống với nhau 3 năm rồi…..”
“Ba năm? Ba năm thì tính là cái gì chứ? Tôi và Tư Niên quen nhau bảy năm rồi! Thật không hiểu nổi, anh ấy có thể lấy người mà bản thân mình còn không yêu, vậy tại sao lại không lấy tôi chứ!” hốc mắt Kiều Án đỏ lên, nói hết nỗi lòng mà mấy năm nay bản thân phải chịu, “Những năm nay tôi đều cho mình là bạn gái của anh ấy, cùng anh tham gia các bữa tiệc rượu lớn nhỏ. Tôi học cách uống rượu, học cách hút thuốc, vì anh mà lo chu toàn mọi thứ. Còn Úc Đóa thì sao? Ngoài gương mặt ra, cô ta còn biết làm cái gì? Cô ta xứng với anh ấy sao?”
“Tôi vì Tư Niên nỗ lực nhiều như vậy, tôi không xứng đáng được nhận tài sản của anh ấy sao?”
A Tề bình tĩnh lại: “Kiều Án, cho dù cô có đi theo anh cả bao nhiêu năm đi chăng nữa, ở trong lòng của anh ấy, cô mãi mãi chỉ là người trợ lý mà thôi. Cô nói những điều này là do bản thân tự cảm thấy thế, anh ấy cũng đã nói rõ ràng với cô là không thể rồi. Trước giờ anh cả chưa từng cho cô hy vọng, là trợ lý của anh ấy, cô cùng anh ấy tham gia các bữa tiệc rượu lớn nhỏ là chuyện bình thường. Bởi đó là trách nhiệm của một người trợ lý như cô nên làm.”
“Anh cả cũng từng hỏi cô, nếu không muốn thì có thể chuyển sang bộ phận khác, là chính cô từ chối mà. Là do cô đang cố chấp một chuyện viễn vông, lại còn mơ mộng một ngày nào đó nó sẽ thành hiện thực. Hơn nữa anh ấy cũng đã cho cô một mức lương rất cao, cô không có tư cách chỉ trích những việc này, anh ấy không có lỗi với cô!”
A Tề trầm lặng nhìn Kiều Án: “Bởi vậy, đối với anh cả cô chỉ là cấp dưới mà thôi, khi lập di chúc ai lại để cho cấp dưới của mình 30% tài sản cơ chứ?”
Kiều Án nghe xong, lòng bàn tay siết chặt, cô ta quay người sang chỗ khác, hơi nghiêng đầu về phía cửa sổ. Sau đó nháy nháy mắt, thở dài một hơi, đôi mắt đỏ hoe lập tức trở về trạng thái bình thường, lại xoay người qua nhìn A Tề, “Cho nên cậu nghĩ, tờ di chúc này là giả sao?”
A Tề nói thẳng: “Tôi không nghĩ tờ di chúc này là thật.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Kiều Án ở cạnh Phó Tư Niên suốt bảy năm, có thể nói là nhìn A Tề ‘ lớn lên’. Cô ta biết có thể A Tề không muốn nhận 2 tỷ di sản, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô ta lại không nghĩ là A Tề sẽ cố chấp đến vậy.
“Tôi nghĩ tờ di chúc này là thật, hơn nữa cũng đã xác minh thật giả rồi. Nếu cậu cho là giả, thì hãy chứng minh đi, sau đó mang chứng cứ đến trước mặt tôi.” Kiều Án nói tiếp: “Nhưng cậu phải nhớ rõ, Tư Niên đã chết rồi, hai tỷ này là cơ hội duy nhất của cậu. Hai tỷ là số tiền lớn đến mức, có thể cả đời cậu cũng kiếm không ra.”
A Tề bất động thờ ơ.
“Cậu cứ suy nghĩ thật kĩ vào.”
Nói xong, Kiều Án mang theo đôi giày cao gót rời khỏi phòng làm việc của A Tề.
Bên trong biệt thự của Phó gia.
Úc Đóa đang rất tỉ mỉ, thậm chí còn lấy luôn cả máy tính để tính số tài sản mà cô nhận được.
Lúc trước luật sư Hoàng từng nói, tổng di sản của Phó Tư Niên là hai mươi tỷ, bây giờ cô chỉ thừa kế có 30% di sản, tức là chỉ có 6 tỷ.
–Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse—-Truyện-đăng-trên-wattpad–wordpress–@_yinyanghouse–
Từ 20 tỷ xuống 6 tỷ, cách nhau tận 14 tỷ!
Lòng cô đau như vừa bị cắt mất một miếng thịt vậy.
Nhưng mà vẫn ổn, ít nhất bây giờ cô vẫn là phú bà chục tỷ.
Hai tháng của phú bà chục tỷ.
Chuyện tốt không thấy, chuyện xấu lại lan truyền ngàn dặm.
Lúc Phó Tư Niên còn sống, lập di chúc đưa 30% tài sản của mình cho Kiều Án, chuyện này mà đồn ra ngoài thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Kiều Án mặc dù đã ở cạnh Phó Tư Niên bảy năm, nhưng thân phận của cô ta đến cùng cũng chỉ là một người trợ lý nho nhỏ. Có ai sau khi chết để lại 30% tài sản của mình cho trợ lý chứ?
Nếu như không phải Phó Tư Niên bị điên, vậy chỉ có thể hiểu là Phó Tư Niên và Kiều Án có quan hệ không bình thường.
Nói như vậy, lời đồn đôi vợ chồng Phó Tư Niên và Úc Đóa ân ái, nói không chừng chỉ là vỏ bọc bên ngoài để che đậy sự hời hợt mà thôi.
Sao lại có chuyện đang sống vui vẻ với vợ lại lặng lẽ đi lập di chúc cho người phụ nữ khác tận 30% di sản cơ chứ?
“Tức chết đi được, cái tên Phó Tư Niên ngu ngốc kia! Dám cho người phụ nữ khác 30% di sản! Tận 6 tỷ lận đó!” Úc Đóa tức đến mức muốn đập tường.
Không thể cho ít hơn chút sao?!
Phó Tư Niên nhìn người phụ nữ này tức giận đến mức ăn cơm cũng nuốt không trôi, tâm tình của anh vô cùng phức tạp.
Người phụ nữ này thật đúng thật là yêu tiền như mạng!
“Di chúc là giả đó! Cô không thử động não nghĩ thử sao? Tôi đần độn đến vậy sao?”
Úc Đóa chửi to: “Đồ đần độn!”
Đầu Phó Tư Niên quay mồng mồng, đột nhiên cảm thấy đau dữ dội.
Chuông điện thoại reo lên, Úc Đóa nhìn thì thấy Ngu Dương gọi tới.
Úc Đoá hơi do dự giữa việc nhận hay không nhận cuộc gọi một chút, cuối cùng cô vẫn chọn nhận..
” Ngu Dương? Tìm em có việc sao?”
Trong điện thoại Ngu Dương nói một cách chậm rãi: “Chuyện của em anh nghe nói hết rồi.”
Nhanh đến vậy sao?
Kiều Án mới tới đây tối qua, nay đã truyền đi nhanh đến vậy sao?
” Em không sao chứ?”
” Em sao?” Trong lòng Úc Đóa đau muốn chết đi, nhưng vẫn cắn răng trả lời: “Em có thể có chuyện gì được?”
Ngu Dương hít một hơi sâu, như thể đang cố nén cảm xúc lại, “Đóa Đóa, em đừng đắm chìm trong giấc mộng mà Phó Tư Niên tạo ra nữa, anh ta có thể cho người phụ nữ khác 30% di sản là chứng minh anh ta không hề yêu em rồi!”
“Ngu Dương, anh không hiểu, không phải như vậy đâu, trong chuyện này nhất định……”
Ngu Dương ngắt lời cô: ” Em đừng tin Phó Tư Niên nữa, anh là đàn ông nên anh hiểu rõ đàn ông nghĩ gì, nếu như thật lòng yêu em thì anh ta sẽ không đối xử với em như vậy! Anh biết, năm xưa là do anh trẻ con không có trách nhiệm, nhưng bây giờ em hãy tin ở anh, anh có thể cho em một tương lai hạnh phúc, ít nhất anh cũng sẽ không gạt em giống tên Phó Tư Niên, em có thể tin anh một lần nữa không?”
Úc Đóa trầm mặc hồi lâu rồi thở dài, ” Ngu Dương…… cảm ơn anh, anh để em suy nghĩ được không? Em cần yên tĩnh chút.”
“Được, anh đợi em, anh sẽ luôn luôn chờ em.”
Hai câu này luôn văng vẳng bên tai, Úc Đóa xém chút nữa đã động lòng rồi.
“Chỉ có Ngu Dương, anh ấy không cần biết mình có tiền hay không. Anh ấy chỉ quan tâm mình chính là bản thân mình là được, xem ra anh ấy là thật lòng yêu mình rồi.” Úc Đóa cúp điện thoại, trong lòng lo lắng, tự mình nói chuyện với điện thoại: “Anh ấy tốt như vậy, mình không thể tổn thương anh ấy được.”
Phó Tư Niên nghiến răng.
Úc Đóa gọi điện thoại cho luật sư Hoàng hỏi chuyện di chúc.
Luật sư Hoàng nói với cô rằng, bởi vì chưa tìm thấy thi thể của Phó Tư Niên. Xem xét từ góc độ của pháp luật, Phó Tư Niên vẫn chưa tính là đã chết, cho dù di chúc có là thật thì trong vòng hai tháng này cũng không thể thực hiện việc phân chia tài sản, cho nên bọn họ vẫn còn thời gian hai tháng để làm rõ chuyện di chúc này rốt cuộc là như thế nào.
Nghe luật sư nói vậy, trong lòng Úc Đóa cũng an tâm phần nào.
Đột nhiên đôi mắt cô sáng lên, dường như Úc Đóa đã nghĩ ra được điều gì đó, hỏi: “Luật sư Hoàng, vẫn còn một việc tôi muốn hỏi ngài, liên quan đến chuyện di sản. Hiện tại di sản của Tư Niên vẫn chưa thể tiến hành phân chia…… thực ra tôi muốn hỏi là, nếu như bây giờ tôi tiêu xài một khoản tiền, số tiền đó trong hai tháng tới khi thực hiện phân chia tài sản có tính là của tôi không?”
Sợ luật sư Hoàng không hiểu, Úc Đóa ra một ví dụ: ” Đại loại là như này, hiện tại di sản có 20 tỷ, hai tháng sau tôi có thể nhận được 30% tài sản cũng tức là 6 tỷ, nhưng hiện tại nếu tôi dùng hết 100 triệu, hai tháng sau khi thực hiện phân chia tài sản, thì 100 triệu đó có tính là của tôi không, tức là tôi chỉ nhận được 5,9 tỷ?”
Luật sư Hoàng nghe xong liền cười lớn, “Phó phu nhân, bây giờ Phó Tư Niên vẫn chưa tính là đã chết, chỉ là…….mất tích, tiền của Phó tổng, đương nhiên ngài vẫn có thể tiêu xài rồi. Cho dù hai tháng sau, Phó tổng bị nhận định là đã chết đi, thì trong lúc thực hiện việc phân chia tài sản, số tài sản được phân chia sẽ tính là của hai tháng sau. Nếu bây giờ ngài tiêu xài tiền, sẽ không bị tính đâu.”
Úc Đóa đã hiểu ra.
“Được, tôi đã hiểu rồi, cảm ơn luật sư Hoàng.”
Cúp điện thoại xong, tinh thần Úc Đóa sôi sục.
Trong hai tháng này, cô muốn dùng bao nhiêu thì dùng, dùng càng nhiều thì nhận được càng nhiều, không thể để tiện nữ* Kiều Án kia chiếm hời được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!