Tối Tiên Du (Dịch)
Bạch Hồng kiếm
Trương Thông Uyên đưa lưng về phía hai người, nhưng thanh âm lại hướng về phía hai người họ, Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền liếc nhìn nhau, Tây Môn Suất không muốn dẫn đến phiền toái nói:
– Chúng ta chỉ là đi ngang qua.
– Ta cũng không muốn gây khó dễ cho các ngươi, nhưng bổn môn đang cử hành đại điển tiếp nhận chưởng môn, bất luận kẻ nào cũng không được bay ngang qua.
Trương Thông Uyên phất đạo bào:
– Đi đường vòng đi.
Lâm Phiền khó chịu:
– Đại lộ trên trời, lại còn đi một bên, từ chỗ này đến Tử Tiêu điện hơn mấy trăm dặm, làm sao lại không thể đi ngang qua?
– Bởi vì ta nói không thể đi.
Trương Thông Uyên mượn nước chải chuốt tóc tai, chậm rì rì bay lên ngăn cản đường đi của hai người.
Lâm Phiền cũng có chút sướng, Tây Môn Suất một mực tâm cao khí ngạo, đối với cái gọi là bát đại cao thủ dĩ nhiên là không phục, lại nhìn Trương Thông Uyên cố ý khiêu khích, hừ lạnh một tiếng:
– Vậy thì bản soái chỉ có thể tự mình mở đường.
Nói đánh là đánh, vòng Càn Khôn của Tây Môn Suất xoay vòng đánh tới, Trương Thông Uyên sắc mặt biểu lộ vui mừng:
– Tốt.
Tay trái chỉ ra một ngón, một đạo bạch hồng từ sau lưng bay lên đụng vào vòng Càn Khôn. Lâm Phiền nhìn trái nhìn phải, tên này đem kiếm đặt trên lưng trần, vừa ra chiêu thì đạo bào cũng bị phá nát.
Tây Môn Suất không có nương tay, sử dụng thần thông, vòng Càn Khôn tinh quang đại thịnh, tốc độ xoay tròn cực kỳ nhanh. Bạch hồng kiếm của Trương Thông Uyên mấy lần bị bắn ngược, Trương Thông Uyên lập tức thu lại vẻ vui đùa của mình, kết kiếm quyết, Bạch Hồng kiếm trở lại bên cạnh mình, kiếm chỉ Tây Môn Suất quát:
– Vạn Kiếm Quyết!
Bạch Hồng kiếm một hóa hai, hai hóa bốn, trong nháy mắt đã biến thành mười sáu thanh, sức mạnh phô thiên cái địa đánh tới, âm thanh của kim lôi ầm ầm dũng mãnh.
Tây Môn Suất hoảng sợ, cái này không phải trúc kiếm, đây chính là ngự kiếm chi kiếm, một kiếm có thể địch lại vòng Càn Khôn của mình đấy. Không nói hai lời, tên này lập tức giẫm lên vòng Càn Khôn mà chạy, Trương Thông Uyên được lý không buông tha, trong lúc truy kích liền kết kiếm quyết, sáu mươi tư thanh bảo kiếm liền xoay thành một vòng tròn tạo nên một cái kiếm long tấn công bất ngờ.
Tây Môn Suất chính là dụ địch xâm nhập, hắn đột nhiên xoay người, thầm niệm pháp chú, một tiếng ầm vang, lấy hắn làm trung tâm xuất hiện một mảnh khói trắng bao phủ.
Hừ, Yên Độn thuật! Trương Thông Uyên mở ra thần thức, kiếm phong cắt qua cánh tay của Tây Môn Suất đang ẩn thân trong sương mù. Bản thể Tây Môn Suất nổ mạnh biến thành một bức họa, Trương Thông Uyên thầm kêu không tốt, đây là thế thân đại pháp của ma giáo, lợi dụng bức họa biến thành bản thể để dụ dỗ địch nhân. Màn khói trắng này vốn không phải là che giấu bản thể mà chính là che giấu thế thân.
Một con bạch long từ trong khói trắng lao ra, Tây Môn Suất tay cầm cổ kiếm cấp tốc chém về phía bản thể Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên vừa vặn bị chém, chỉ nghe một tiếng kim thiết vang lên, Trương Thông Uyên đã biến thành Bạch Hồng kiếm tiếp nhận chiêu này. Ngự kiếm thông linh, Trương Thông Uyên cùng Bạch Hồng kiếm chơi trò thay hình đổi vị.
– Ngươi là cái thá gì mà dám nói với bản soái như vậy.
Tây Môn Suất bị khiêu khích giận dữ lên tiếng, véo động pháp quyết, trước mặt hắn liền xuất hiện một võ tướng cao hơn mười trượng, tay võ tướng cầm Khai Thiên Phủ, “oanh” một tiếng, Khai Thiên Phủ hóa thành cự phủ chém tới Trương Thông Uyên.
– Dừng, ma giáo đều không có khiếu hài hước mà.
Trương Thông Uyên ngoài miệng thì thoải mái nhưng nội tâm đã có chút khẩn trương, ngón tay đặt lên Bạch Hồng kiếm vẽ một vòng. Bạch Hồng kiếm hóa thành một thanh cự kiếm ba trượng, ngạnh đỡ sức mạnh của một búa. Sau một kích, võ tướng biến mất, Trương Thông Uyên bay ngược về sau nửa vòng, chú ý đề phòng.
Tây Môn Suất nói:
– Trở về Tử Tiêu điện, hướng tới sư nương ngươi học một thêm hai ba chiêu nữa để tránh xấu hổ.
Trương Thông Uyên lưu manh hô to:
– Sư nương, cháu của ngươi đang ở đây, đánh tiếp hay không đây.
Lâm Phiền nhìn ra hai tên này đều có chút khiêng kỵ đối phương, nhưng đồng thời cả hai đều là vịt chết mạnh miệng. Trương Thông Uyên âm thầm kêu khổ, mình đã nhiều ngày không đánh nhau, khó khăn lắm mới gặp được người có thể so chiêu, nhưng lại không ngờ tên này khó giải quyết đến vậy. Nếu như Tử Tiêu điện biết mình ngang ngược vô lý vậy mình chắc chắn phải làm khổ dịch rồi.
Tây Môn Suất thì nghĩ rằng Lâm Phiền đã nói rõ chỉ xem náo nhiệt, đều là đệ tử chính đạo nên tên này sẽ không xuất thủ trước. Tiếp tục nên đánh hay không đây? Đánh thì không biết có thắng hay không, không đánh thì mình lại nhìn tên này khó chịu.
Nghĩ như vậy nên cả hai đều nhìn về phía Lâm Phiền, Lâm Phiền cũng là người chính đạo, có thể nói vài câu để hạ màn. Ví dụ như nói rằng non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tất cả về nhà tìm mẹ đi. So sánh một chút, Tây Môn Suất còn đưa ánh mắt uyển chuyển mà Trương Thông Uyên thì nhìn thẳng Lâm Phiền, còn bày đặt gì nữa, ý bảo ngươi nên nói hai câu đi chứ.
Lâm Phiền ho khan một tiếng, nhìn hai bên một chút, chỉ ngón tay về phía Trương Thông Uyên:
– Ngươi thua.
Tây Môn Suất kêu khổ, thằng nhãi này không phải bàng quan mà là thêm dầu vào lửa đấy, quả nhiên Trương Thông Uyên giận dữ:
– Ta thua? Không có bản năng, bánh bao, tiếp chiêu.
– Bánh bao?
Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền đồng thanh nghi vấn.
– Bánh bao trắng, xem chiêu.
Tây Môn Suất xách thực là có phần trắng… nhưng cùng bánh bao thì có liên hệ gì chớ? Bất chấp tất cả, hai người lại tiếp tục đánh lộn. Lâm Phiền có phải là rất nhàm chán không? Đương nhiên là không phải rồi, có chăng chính là thiên tính thiếu niên, tâm cao ngất. Trương Thông Uyên này bài danh thứ ba trên bảng cao thủ, chủ yếu là mình muốn nhìn xem chút đạo hạnh của hắn. Về phần Tây Môn Suất thì cũng không có cách nào thuyết pháp, ngoại trừ chính mình đi thử đạo hạnh của Trương Thông Uyên, Tây Môn Suất ở một bên nhàn nhã xem cuộc vui. Hoặc là Tây Môn Suất đi thử đạo hạnh Trương Thông Uyên, mình ở một bên nhàn nhã xem hai người quần ẩu.
Còn cần phải lựa chọn sao? Tiếp tục xem thôi, có băng ghế không? Cho một vé!
Trương Thông Uyên dựa vào thanh Bạch hồng kiếm cùng nhân kiếm hợp nhất Nguyên Anh kỳ mới có thể đạt tới vài thủ đoạn, mà Tây Môn Suất cũng rất có ngộ tính, ngoại trừ đi vòng Càn Khôn cùng cổ kiếm thì hắn còn có thể đem các loại đạo pháp đạo gia bình thường sử dụng vô cùng thành thục, mượn các đặc tính cảu đạo pháp mà cùng Trương Thông Uyên du đấu.
Trương Thông Uyên càng đánh càng hèn mọn bỉ ổi, vậy mà ngay tại thời điểm so chiêu lại dùng nước bọt phun vào Tây Môn Suất. Tây Môn Suất càng đánh thì càng hèn hạ, tay trái bấm pháp chú Phích Lịch Chấn Quang Quyết, Trương Thông Uyên lập tức đề phòng, nhưng Tây Môn Suất lại không thèm phát ra. Đợi đến khi Trương Thông Uyên sơ sảy một cái, Phích Lịch Chấn Quang Quyết liền bùng phát mạnh mẽ.
Trương Thông Uyên đối với cái thuyết pháp coi mấy chuyện này là hèn hạ thì phi thường bất mãn, đây gọi là chiến thuật, Tây Môn Suất dù chết cũng phải sạch người, phun một ngụm đàm như vậy còn uy lực hơn là dùng kiếm đấy. Lâm Phiền thụ giáo, đây quả đúng là pháp môn tốt nhất để đối phó với Tây Môn Suất. Tây Môn Suất vì tránh né chân khí bao lấy cục đờm công kích mà trái uốn phải quẹo, phi thường bị động.
Lâm Phiền học Trương Thông Uyên vận khí trong miệng phun đàm, không nghĩ tới Trương Thông Uyên vừa vặn ngự kiếm công kích bên cạnh mình, một ngụm đàm liền đáp nhẹ nhàng lên má trái Trương Thông Uyên. Chân khí hộ thể vốn đã ngăn trở cục đàm, thế nhưng cái cảm giác kia…
Trương Thông Uyên giận dữ, ra tay với Lâm Phiền vốn chỉ xem náo nhiệt…
– Định!
Lâm Phiền duỗi ngón tay, công kích của phân thân Bạch Hồng kiếm liền bị định trụ trên không.
– Lôi!
Lâm Phiền cúi đầu, một tia sét liền lập tức bay ra, sau đó là tia thứ hai, tia thứ ba, từng tia sét không hề gián đoạn được xuất ra từ tay tái Lâm Phiền.
– Cái đấu pháp gì vậy?
Trương Thông Uyên sững sờ, mà ngay cả Tây Môn Suất cũng dừng tay theo dõi. Trương Thông Uyên kết kiếm quyết, thúc dục phân hân Bạch Hồng kiếm tiếp tục tấn công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!