Tối Tiên Du (Dịch) - Tâm phù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Tối Tiên Du (Dịch)


Tâm phù



Tia thứ nhất đánh lên phân thân Bạch Hồng kiếm, Bạch Hồng kiếm run run hạ xuống, sau đó tia thứ hai, tia thứ ba,… Răng rắc, một chuỗi sét liên hoàn đánh lên Bạch Hồng kiếm, mạnh mẽ đem phân thân này hủy đi. Mà Lâm Phiền cũng không ngừng tay, sét vẫn cứ xuất ra như cũ, dường như không có giới hạn dừng lại, rất nhanh từ lòng bàn tay hắn phóng ra.

Trương Thông Uyên vội vàng cầm lại bản thể Bạch hồng kiếm, lần này xem ngươi làm sao đập vỡ được nó?

Lâm Phiền thu ngón tay rồi cười, lại đem ngón tay chỉ ra:

– Điện!

Một tia chớp kim hệ bổ vào người Trương Thông Uyên, ngoài trừ làm cho bản thể Trương Thông Uyên cố định một chỗ, cơ hồ không đem lại hiệu quả gì khác. Nhưng Trương Thông Uyên cũng không thể ngờ tới được, gần như trong nháy mắt xuất hiện tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ tư…. Vô cùng vô tận tia chớp bổ xuống người Trương Thông Uyên, mà kiếm quyết của Trương Thông Uyên do bị tia chớp quấy nhiễu nên không cách nào có thể thúc dục được, mà không thể thúc dục thì không cách nào chỉ huy Bạch Hồng kiếm tấn công Lâm Phiền.

Bất quá Trương Thông Uyên dù sao cũng là cảnh giới ngự kiếm, nhân kiếm hợp nhất, cùng kiếm tâm ý tương thông, trong nội tâm thầm niệm một câu, Bạch Hồng kiếm liền lao tới công kích Lâm Phiền.

Mắt vừa thấy kiếm mang nhuệ khi lao tới, Lâm Phiền liền phân thành hai người, kiếm đem một tên Lâm Phiền đâm thủng, Lâm Phiền biến mất, tên Lâm Phiền khác lại tiếp tục phóng tia chớp.

Không đỡ nổi! Tây Môn Suất nhìn chiêu rất rõ, nhịn không được đành phải chửi mẹ kiếp. Lâm Phiền dùng sét chính là hiệu quả của Thổ lôi phù, tia chớp lại là hiệu quả của Kim Lôi phù. Về phần một phân thành hai thì hiển nhiên là Phân thân phù rồi, sau đó thằng nhãi này lại dùng tiếp Bế Hồn phù, Bạch Hồng kiếm chỉ biết công kích hư thể có chân khí vận chuyển. Căn bản một điều chính là Lâm Phiền không mang theo bùa, cho dù có đem theo thì Lâm Phiền muốn phát phù chú vẫn cần có khoảng cách…

– Con bà nó chứ.

Trương Thông Uyên rất tức giận, đây không phải là đánh nhau, đây là ngược đãi. Trương Thông Uyên nhắm mắt sau đó trợn mắt, tay kết kiếm quyết…

Lâm Phiền kinh ngạc, tia chớp vậy mà lại không còn quấy nhiễu được Trương Thông Uyên, Tây Môn Suất đứng một bên nhìn thấy, hắn liền lập tức hiểu rõ nói:

– Cái này gọi là phương pháp tinh luyện Ngũ Hành, ngươi dùng chính là Kim Lôi, hắn liền biến mình trở thành hỏa thể, hỏa khắc kim.

Thủy khắc hỏa, nhưng lửa lớn vẫn có thể hong khô nước, tia chớp của Lâm Phiền tuyệt đối không thể nói là quá lợi hại, nhưng mà đánh vào thân thể Trương Thông Uyên lại không có bất kỳ tác dụng gì. Lâm Phiền định đổi sang thủy lôi nhưng Trương Thông Uyên làm sao để cho Lâm Phiền có thời gian được, sáu mươi bốn thanh Bạch hồng kiếm Vạn Kiếm Quyết đã vận sức xong chờ phát động.

Lúc này một bóng xanh bay với tốc độ ánh sáng xéo đến đỉnh đầu Trương Thông Uyên, Trương Thông Uyên còn chưa kịp phản ứng, bóng xanh kia đã nện lên trên Bạch hồng kiếm vốn hộ thể trên đầu Trương Thông Uyên. Đại lực mãnh mẽ làm cho Trương Thông Uyên ai da một tiếng rồi bay thẳng xuống dưới, Trương Thông Uyên giận dữ bay lên, sau đó vẫn là cái bóng xanh kia đập hắn đi xuống tiếp. Trương Thông Uyên chuẩn bị bay lên lần nữa, bóng xanh đã đến, đem hắn đập xuống mặt đất.

Lại là cái bóng xanh đó, Bạch Hồng kiếm như cũ lao tới đỡ, nhưng Trương Thông Uyên lúc này đã bị nện nửa người vào đất bùn. Giống như đóng cọc vậy, từng bóng xanh như cái chùy lớn, hung hăng nện Trương Thông Uyên lún sâu xuống đất. Mãi cho đến khi Trương Thông Uyên lún hẳn vào đất, bóng xanh này mới trở lại trên tay Lâm Phiền, đây không phải Bảo Đao Lục Ngọc thì còn có thể là cái gì khác nữa.

Điều này làm cho Tây Môn Suất phải kinh ngạc một hồi, một năm qua thằng nhãi này đã làm những gì? Vậy mà còn giấu hàng nữa chứ? Nghĩ thì nghĩ, nhưng Tây Môn Suất cũng không quên bổ sung thêm một chiêu, đem một khối đá khổng lồ chặn ngay cửa ra, đem Trương Thông Uyên triệt để chôn sống. Hai người đề phòng hồi lâu nhưng không hề thấy Trương Thông Uyên có bất cứ động tĩnh gì, Lâm Phiền kinh nghi:

– Sẽ không chết dễ thế chứ?

Nếu tên này chết sẽ là một cái phiền toái thật lớn đấy.

– Không thể nào!

Tây Môn Suất vốn nghĩ rằng Trương Thông Uyên sẽ phá đá chui ra, ấy vậy mà lại không xảy ra bất cứ động tĩnh gì. Tây Môn Suất vận thần thông, đem tảng đá đẩy sang một bên, hai người bay đến trước cửa động xem xét thì đã không còn thấy bóng dáng của Trương Thông Uyên nữa rồi. Tây Môn Suất dở khóc dở cười, tốt xấu gì cũng là một trong bát đại cao thủ trẻ tuổi, làm sao lại bỏ chạy như vậy được chớ, còn chẳng thèm nói câu cuối nữa. Ví dụ như mình, trước khi chạy nhất định phải nói một câu: Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, muốn bao nhiêu khí thế liền có bấy nhiêu khí thế. Thật chênh lệch mà.

Không còn việc gì nữa, tiếp tục đi tới, an phận một ít, cũng không bay quá cao nữa. Tây Môn Suất hướng về phía Lâm Phiền hỏi:

– Giải thích một chút chứ?

– Không!

Lâm Phiền cười.

Tâm phù chính là đại thu hoạch sau ba tháng bế quan trong năm qua của Lâm Phiền, không cần phải dùng giấy vàng và bút lông nữa, trong tâm vẽ phù, không sợ hết đồ chơi, không chỉ giảm bớt được thời gian khởi động mà còn có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc. Bất quá Tông chủ cũng từng nghiêm khắc phê bình Lâm Phiền, cho rằng Lâm Phiền không có lòng cầu tiến gì cả. Cái phù chú này tuy hiệu dụng vô cùng nhưng cuối cùng thì uy lực vẫn có giới hạn. Sau khi nghe Tông chủ quở trách thì Lâm Phiền liền tu luyện Vân Thanh Ngũ Hành đạo pháp, Ngũ Hành của Lâm Phiền vững vàng, không thừa không thiếu, có thể tu được toàn bộ đạo pháp Ngũ Hành, nhưng không thừa không thiếu cũng đại biểu cho việc Lâm Phiền khó có thể đạt được thành tựu quá lớn trên phương diện Ngũ Hành đạo pháp.

Phật Đao Lục Ngọc, rốt cuộc thì bị Lâm Phiền luyện hóa vào một tháng trước, tác dụng của nó chỉ có một: đập bể. Phật Đao Lục Ngọc cầm trên tay thì nhẹ tựa hồng mao, một khi dùng Vô Lương Tâm Pháp làm phép điều khiển thì tốc độ cực kỳ nhanh, lực lượng cực kỳ lớn. Tựa hồ tác dụng món đồ chơi này vô cùng tốt, ấy vậy mà tự thân Phật Đao lại có linh tính, không hề sát sinh. Đập một con thỏ, đập rất chuẩn, nhưng con thỏ chỉ có chóng mặt, không hề bị đập chết. Lâm Phiền cũng không biết nguyên nhân nên không thể khống chế được việc này.

Hai người bay xa, trong hồ nước xuất hiện một cột nước, trong cột nước là Trương Thông Uyên đang nhìn theo bọn họ, miệng tên này nhô ra một cái đuôi cá nhỏ, nội tâm phi thường khó chịu. Cắn răng một cái, phi kiếm truyền thư: Môn nhân Tử Dương tông Tử Tiêu điện, trong thấy hai tên gian tặc tại xung quanh huyện trấn tùy ý giở trò, làm hại vô số phụ nữ đàng hoàng. Người thứ nhất mặc đạo bào lục sắc, người còn lại mặc áo thư sinh trắng, hình trong bức họa, hai tên tặc tử này rất có tu vi, cần phải liên thủ, sau khi nắm thông tin cần phải thông báo cho ta.

Trương Thông Uyên cũng không phải là Cổ Nham hay Lâm Phiền vốn không ai để ý, hắn là Tả hộ pháp Tử Dương tông Tử Tiêu điện, phi kiếm truyền thư vừa ra, Tử Tiêu điện liền trấn động, Tử Tiêu điện đang cử hành đại điển tân nhậm chưởng môn, vậy mà lại có dâm tặc dám làm loạn trong phạm vi thế lực, đệ tử Tử Dương tông tất cả lập tức rời núi truy tìm tung tích kẻ địch.

—–

Tử Tiêu điện trong núi Tử Tiêu, Chính điện Tử Tiêu điện lại càng nguy nga sừng sững nằm trên đỉnh núi đầy mây và gió, mây bao quanh núi như biển sương mù, linh khí phúc địa nhiều vô số kể. Địa linh sinh nhân kiệt, bởi vì Tử Tiêu điện có không ít động thiên địa lợi nên nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Tân nhậm chưởng môn Tử Tiêu điện Tử Vân chân nhân đang tiếp đãi các vị tông sư chính đạo, Tử Vân chân nhân nguyên là tông chủ Tử Dương tông, bởi vì hắn đảm nhiệm chức chưởng môn nên Trương Thông Uyên mới được thăng từ đệ tử lên tới hộ pháp Tử Dương tông. Tử Tiêu điện từ chưởng môn cho đến đệ tử đều mặc đạo bào màu tím, để phân biệt thân phận tôn ti thì dùng số đóa tường vân trên trang phục để nhận biết. Đạo bào chưởng môn có bảy đóa tường vân, mà Trương Thông Uyên làm hộ pháp đã có ba đóa.

Trong đại điện đang tiếp khách, trà nước trái cây đều đã đặt hết lên bàn, tất cả người của các môn phái đươc mời đều đang dự thính trong đó. Tử Vân chân nhân vốn ngồi trên ghế nhưng lại không ngồi một chỗ mà là cùng mọi người khách sáo mấy câu. Lúc này có đệ tủ thân tín thấp giọng bên tai Tử Vân chân nhân kể lại mọi chuyện, Tử Vân chân nhân mặt mày xiết chặc.

Tử Tiêu điện là đại phái đệ nhất nhưng lại có kẻ dám làm loạn. Người tiếp nhận vị trí trưởng môn của Tử Tiêu điện đều là người mạnh nhất trong số mười tông chủ đảm nhiệm, mà Tử Dương tông lại là tông phái thân tín của chưởng môn. Điều này khiến cho chín tông phái khác hệt như chư hầu vậy, tất cả đều tuân theo hiệu lệnh của chưởng môn, nhưng sự vụ trong tông môn thì chưởng môn không có quyền can thiệp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN