Tối Tiên Du (Dịch)
Phong ba
Vào hai trăm năm trước, Thanh Bình tông vốn là tông phái bài danh thứ hai của Tử Tiêu điện, tông chủ Thanh Bình tông có thiên phú hơn người, là nhất đại kỳ tài, lại không cam lòng tông chủ Tử Dương tông tiếp nhận chưởng môn, sau khi đưa ra ý kiến luận võ không thành liền đưa ra ý kiến cho đệ tử tự do chọn chưởng môn. Tám tông phái khác có người khuyên có người nhìn, không ít người thậm chí ngay cả đa số tiền bối cung phụng cũng cho rằng tông chủ Thanh Bình tông là nhân tuyển tốt nhất. Mà Tử Dương tông lại cho rằng vào lúc tà đạo đại chiến trăm năm trước, Tử Dương tông hao tổn rất nhiều tài tuấn, cần phải dựa theo quy củ cũ, đưa tông chủ Tử Dương tông lên tiếp nhận chức chưởng môn.
Nếu như tất cả đều là người thanh tu thì cũng không ai đi làm cái chuyện tranh đoạt chức chưởng môn này, nhưng người thanh tu ở Tử Tiêu điện tương đối ít, lại thêm các tiền bối cung phụng không thể giải quyết được tình huống này, hai bên rốt cuộc chỉ vì một chuyện nhỏ mà xảy ra nội đấu môn phái. Danh tiếng Thanh Bình tông quá lớn, dốc hết sức áp chế Tử Dương tông, mà tông chủ Tử Dương tông lại đi liên lạc với tám tông chủ của các tông môn khác, đồng ý việc tất cả tông chủ Tử Tiêu điện có thể tự thu môn đồ, điều kiện tiên quyết chính là phải ủng hộ tông chủ Tử Dương tông lên làm chưởng môn, ngoài ra tám tông chủ còn có thể không nghe điều không nghe tuyên. Cái gọi là không nghe điều không nghe tuyên chính là ý nói ngươi có khó khăn ta phải trợ giúp ngươi, nhưng ta tuyệt đối không nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Mô phỏng theo chế độ chính trị của Trung Châu mà đưa ra quyền lợi độc lập cho tám tông chủ chư hầu.
Thanh Bình tông do tông chủ dẫn đầu cùng với các đệ tử, cao thủ lại nhiều như mây, chín tông liên hợp vốn không phải là đối thủ. Tiền bối cung phụng một bên giận dữ mắng mỏ tông chủ Tử Dương tông đồng ý cái việc nghe điều không nghe tuyên hoang đường ấy, một bên cực lực ngăn cản nội đấu. Thế nhưng tình thế rốt cuộc cũng không thể khống chế được, cuối cùng chín tông hao binh tổn tướng, mà Thanh bình tông thì mất đi bảy tám phần, tông chủ cũng chết trận. Đệ tử còn thừa lại liền trốn đi Bắc Châu thành lập Thanh Bình môn.
Sau đó dưới sự yêu cầu của đám cung phụng, tông chủ chín tông cùng thề không bao giờ được nội đấu nữa. Tuy thực lực bị hao tổn nặng nề do nội đấu nhưng Tử Tiêu điện nội tình thâm sâu, linh sơn linh thủy, dần dần người mới thay thế người cũ, sau hai trăm năm cho đến hôm nay, Tử Tiêu điện một lần nữa đạt được danh xưng đệ nhất đại phái chính đạo.
Tử Vân chân nhân vừa nghe qua thì tưởng rằng Thanh Bình môn đến cố ý tìm phiền toái, nếu không sẽ không ép Trương Thông Uyên phát hịch văn. Đang chuẩn bị nghiêm lệnh Tử Dương tông đề phòng, tông chủ Chính Nhất tông Vân Thanh môn tiến lên nói:
– Tử Vân chân nhân, bức họa này tựa hồ vẽ liệt đồ.
– Hửm?
Tử vân chân nhân sững sờ, xuất ra bức họa thứ hai:
– Tam Tam chân nhân, ngươi có quen hắn không?
Tông chủ Chính Nhất tông trước khi nhập đạo vốn là con thứ ba, sư phụ là truyền công trưởng lão tạ thế, cùng chưởng môn Vân Thanh môn và trưởng lão hộ pháp cùng nhau tu luyện, bài danh vẫn là thứ ba, chưởng môn hay nói giỡn gọi hắn là Tam Tam, mọi người cũng gọi theo, cuối cùng lên làm tông chủ liền được gọi là Tam Tam chân nhân. Tam Tam tính tình cũng rất tùy ý, tên gì cũng là tên thôi. Trương lão gọi hắn là lão tam, hắn cũng nghe. Lâm Phiền gọi hắn là tông chủ hắn cũng không phản đối.
Tam Tam chân nhân nhìn lướt qua Tử Vân chân nhân, người này khoảng bốn mươi tuổi nhưng bộ dáng chỉ khoảng hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ, tu vi cao thâm. Đáng tiếc… Tam Tam chân nhân không biết nên nói thế nào, tên này là Tây Môn Suất, là đệ tử duy nhất của Ma quân đời trước, loại sự tình này người làm chưởng môn như ngươi vậy mà lại không biết hay sao? Tuy Tây Môn Suất không ghê gớm gì nhưng xác thực là hắn có cái danh phận ấy. Tam Tam biết rõ Tử Vân chân nhân, thiên phú cao, tu vi sâu, hơn nữa lại chăm chỉ không thôi, cộng thêm tướng mạo tuấn mỹ, rất được tông chủ đời trước yêu thích. Trước khi lên làm tông chủ thì hợp thể song tu với con gái tông chủ, lại được chưởng môn dốc hết sức bồi dưỡng, cuối cùng trở thành tông chủ Tử Dương tông.
Mặc dù là người tu đạo nhưng đều có tư tâm, đệ nhất thư khố Tử Tiêu điện: Tàng thư điện có ghi lại, tất cả tông chủ dùng thực lực của tông phái mà thu dưỡng người tài, nếu không thể tiếp tục truyền thừa thì Tử Tiêu điện không đảm đương nổi với danh xưng đệ nhất đại phái.
Chưởng môn Vân Thanh môn là do đề cử ra, tất cả tông chủ các tông phái tuyển ra ba gã môn đồ ưu tú nhất, sau đó do Ẩn Tiên tông khảo hạch, xác định người hậu tuyển mà phái đi làm nhiệm vụ. Ví dụ như đi bái phỏng ma giáo, ví dụ như giải quyết mâu thuẫn các môn phái, cuối cùng mới xác định chức chưởng môn. Tu vi chưởng môn có thể không phải là cao nhất, nhưng lịch duyệt lại rất sâu, đối với đạo lí đối nhân xử thế hay đối với tu chân môn phái của cả mười hai châu đều có chỗ hiểu rõ.
Tam Tam chân nhân nhìn bức họa Tây Môn Suất hồi lâu lắc đầu:
– Không nhìn ra.
Tông chủ Lôi Sơn mỗ Nam Châu đưa mắt nhìn Tam Tam, sau đó liền tỉnh ngộ, gặp ánh mắt Tử Vân chân nhân hướng về phía mình liền lắc đầu:
– Không nhìn ra.
Thầm nghĩ trong lòng, Thanh Bình môn ở Bắc Châu dốc lòng bồi dưỡng đồ đệ, cũng đã trở thành đại phái đệ nhất Bắc Châu, mà Tử Tiêu điện này lại tựa hồ như miệng hùm gan thỏ. Nếu đúng là đồ đệ của Tam Tam chân nhân, vậy thì Tử Vân chân nhân tốt nhất là phái người đi mời, tạo cho Vân Thanh môn người ta một cái mặt mũi, sau đó nói rõ ràng sự tình nguồn cơn, lại một phần chiếu cố Vân Thanh môn, cho ra một quyết đoán công chính. Mà vừa nghe Tử Vân chân nhân mở miệng, tông chủ Lôi Sơn mỗ liền khẽ thở dài.
– Tam Tam chân nhân, không biết đệ tử Trương Thông Uyên của ta tại sao lại mạo phạm quý đồ?
Tử Vân chân nhân hỏi.
Nếu như ngươi là tông chủ, vậy thì có phần bao che khuyết điểm cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua, ngươi bây giờ đã là chưởng môn, nói như vậy liền không phóng khoáng chút nào. Điểm chết người chính là chưa thông qua hỏi thăm điều tra đã vội đem ngọn nguồn việc này đổ lên đầu đồ đệ người ta rồi.
Tam Tam chân nhân cười:
– Tất nhiên là liệt đồ ta không phải, ta phải đi tìm hắn.
Vài vị chưởng môn, tông chủ nghe xong, nội tâm đều tự biết, cũng không nói thêm cái gì.
Tam Tam chân nhân không biết dùng pháp môn gì, chỉ tốn hơn một canh giờ liền đem Lâm Phiền đưa tới Tử Tiêu điện, đồng thời Trương Thông Uyên cũng về tới Tử Tiêu điện, yến hội chuẩn bị kết thúc.
Trương Thông Uyên nhíu mày, cảm giác được mình làm vậy quả thật không đúng, mình cũng không có yêu cầu chưởng môn hoặc đệ tử tông hắn hỗ trợ, chỉ cần đệ tử Tử Dương tông cùng Lâm Phiền và Tây Môn Suất quần ẩu một chút là được. Dùng sư trưởng áp đảo người ta, Trương Thông Uyên có cảm giác mình thật sự thất bại một cách triệt để. Chưởng môn ngươi hảo hảo tiếp khách một chút đi, không có việc gì làm hay sao mà lại tham gia vào sự tình của những đệ tử đời hai vậy chớ?
Chưởng môn nói khẽ với Trương Thông Uyên:
– Ta sẽ thay ngươi làm chủ.
Trương Thông Uyên lòng tràn đầy tư vị không đúng, chắp tay nói:
– Chưởng môn, lỗi sai là ở đệ tử, gặp đối phương cùng là người tu đạo, nhất thời ngứa tay…
– Câm miệng,
Tử Vân chân nhân đi xuống, biểu hiện nghênh đón:
-Tam Tam chân nhân, thật sự là… thôi, đây chỉ là một hồi hiểu lầm thôi, vẫn là không nên làm khó quý đồ.
Tam Tam chân nhân nói:
– Còn không mau đa tạ Tử Vân chân nhân đã không trách phạt?
– Đa tạ Tử Vân chân nhân, vãn bối vô lễ, thỉnh Tử Vân chân nhân bao dung tha thứ.
Lâm Phiền đáp lời.
Nội tâm Tử Vân chân nhân đắc ý vì cái chuyện mình thay đổi làm cho đối phương không đúng, thừa dịp Tử Vân chân nhân xoay người, Lâm Phiền khó chịu chỉ ngón tay về phía Trương Thông Uyên đang đứng hầu bên cạnh bảo tọa, ý bảo đi xuống. Trương Thông Uyên cảm thấy mặt có hơi nóng, đầu ngó sang một bên, giả bộ không thấy.
Yến hội chấm dứt, mọi người đều cáo từ, Tam Tam chân nhân cùng Lâm Phiền bay ra khỏi Tử Tiêu sơn, đáp xuống trước một toà miếu thổ địa. Tây Môn Suất chính là đang tĩnh tọa bên ngoài miếu thổ địa ấy, vừa thấy Tam Tam chân nhân, Tây Môn Suất liền chỉnh đốn lại quần áo, khách khí nói:
– Vãn bối diện kiến Tam Tam chân nhân.
Tam Tam chân nhân cười:
– Tây Môn Suất, ngươi cần gì phải khách khí với ta như vậy?
Tây Môn Suất nói:
– Gia sư khi còn sống đã từng gặp qua Tam Tam chân nhân, người từng nói với vãn bối, chưởng môn tương lai của Vân Thanh môn chính là Tam Tam chân nhân.
– Đã đoán sai rồi nhỉ? Ha ha.
Tam Tam chân nhân nói:
– Thà đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân, tên Tử Vân chân nhân này rất thích bao che khuyết điểm, không có phong phạm chưởng môn một môn phái đệ nhất, các ngươi không nên ở lâu trong phạm vi Tử Tiêu điện, nhanh chóng rời đi thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!