Tối Tiên Du (Dịch) - Giết người cướp của
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tối Tiên Du (Dịch)


Giết người cướp của



Bay đến gần một chút, chỉ thấy Hỏa Long chân nhân một mình đứng trên đỉnh Phiên Vân. Bốn gã đệ tử Thiên Hải phái bay vòng vong xung quanh ngọn núi, Hỏa Long chân nhân có hỏa khí hộ thể, lại có thể điều khiển hai sợi roi hỏa long đuổi đánh đệ tử Thiên Hải phái. Roi hỏa long đánh trúng người tên nào, tên ấy liền bị đánh văng nửa dặm, đám người Thiên Hải phái hoàn toàn không thể tiến vào được, phi kiếm pháp bảo xuất ra, đồng dạng đều bị roi hỏa long rất chi là thoải mái chống đỡ lại. Đệ tử Thiên Hải phái cũng biết họ vốn không phải đối thủ của Hỏa Long chân nhân, nhưng uy danh môn phái còn đó, bọn họ chỉ muốn kiên trì thêm một chút, tìm lối thoát mà đi.

Sử sách nào đó ghi lại: Bốn đệ tử Thiên Hải phái vừa đối mặt với Hỏa Long chân nhân liền bị đánh bại.

Sử sách nào đó ghi lại: Bốn đệ tử Thiên Hải phái khổ chiến mười canh giờ, cuối cùng không địch lại Hỏa Long chân nhân nên bị đánh bại.

Hai cái này cơ bản là chênh lệch rất lớn.

Người xem cũng không có tâm trạng mà thưởng thức, thực lực chênh lệch quá nhiều, Hỏa Long chân nhân mới chỉ xuất ba phần bảnh lĩnh ra thôi đấy. Lâm Phiền nhìn một hồi, chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên bên cạnh Phiên Vân phong xuất hiện một đạo kiếm quang lao vút ra khỏi biển mây, lao lên đỉnh núi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đột kích sau lưng Hỏa Long chân nhân. Hỏa Long chân nhân giật mình đánh thót, lập tức chuyển roi hỏa long về đối địch. Thế nhưng bên trong kiếm quang kia lại phun ra một ngụm máu tươi, đánh vào roi hỏa long, roi hỏa long lập tức ảm đạm, kiếm quang không chút lưu tình đánh tan roi hỏa long, trảm kích vào người Hỏa Long chân nhân. Hỏa Long chân nhân mặc dù có chân khí hộ thể, nhưng bị đánh lén kiểu này liền bị chấn văng đi nửa dặm, phun một búng máu, hiển nhiên đã bị trọng thương rồi.

Đạo kiếm quang này cũng không dứng lại, nó lao vội xuống núi, bay vào vân hải, biến mất như chưa từng tồn tại.

– Huyết Ảnh tông.

Người vây xung quanh hít một hơi thật sâu. Đệ tử Thiên Hải phái lập tức bỏ qua Hỏa Long chân nhân mà khống chế phi kiếm xông vào vân hải. Đệ tử chính đạo xung quanh cũng đồng loạt ra tay, bắt đầu lao theo truy kích đạo kiếm quang này.

Lâm Phiền gật đầu, không sai, đó chính là Huyết Ảnh tông. Huyết Ảnh tông vốn là tà phái, khiến cho người khác kiêng kỵ chính là pháp thuật chỉ có những tinh anh đệ tử mới có thể học được: Huyết Ảnh Đại Pháp, một loại pháp thuật nổi danh nhất mà cũng là dơ bẩn nhất. Loại pháp thuật này dùng chính máu tươi của mình làm cho pháp bảo, bảo kiếm tạm thời mất đi năng lực công kích hoặc phòng ngự, ngay sau đó liền thừa cơ mà đánh thẳng đến người điều khiển. Người vừa nãy tu vi chưa chắc đã cao hơn Hỏa Long chân nhân, thế nhưng lại đột nhiên xuất thủ, đánh một cái liền đánh cho Hỏa Long chân nhân trọng thương.

Tà phái chính là tử địch của cả ma đạo lẫn chính đạo, tên này vừa lộ mặt liền khiến cho tất cả môn phái lớn nhỏ đồng loạt ra tay, bất quá có một ít tán nhân không nhập cuộc. Có vài tán nhân do thống hận hành vi của tà giáo, gia nhập truy kích, mà một số tán nhân khác lại tỏ thái độ không quan tâm, không thèm đếm xỉa tới.

Phiên Vân phong tên như ý nghĩa, vô số mây trắng lững lờ bay xung quanh ngọn núi, tầng mây lại dày đặc, Huyết Ảnh tông biết mình xuất thủ xong thế nào cũng bị vây chết, thế nên một kích đắc thủ liền chui vào trốn trong mây. Người bên chính đạo hiển nhiên kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, nhiều người như vậy tập trung xong vào một chỗ trong vân hải thì xác xuất ngộ thương khá lớn đấy.

Kinh nghiệm của Lâm Phiền coi như phong phú, thêm cái tư duy nhạy bén, lập tức nhìn ra được một điểm: khe núi bên dưới Phiên Vân phong chắc chắn có biến. Đầu tiên là vì sao tà phái lại ra tay? Chắc chắn không phải bênh vực kẻ yếu, bọn họ làm chuyện gì đều phải có lợi ích cả. Vậy lợi ích ở đây là gì, cho dù giết được Hỏa Long chân nhân, mọi người cũng sẽ không nhường Phiên Vân phong lại cho hắn. Sự xuất hiện của hắn ngược lại làm cho mọi người đoàn kết một lòng, chung một kẻ thù.

Chỗ tốt là gì đây? Trừ khi là địa thử. Trong vân hải nhất đinh có đặt sẵn pháp trận, bẫy rập. Tà phái dụ dỗ mọi người truy kích, sau đó thừa dịp loạn chiến mà khởi động pháp trận, làm cho vân hải loạn thành một cục. Giết người cướp của là thủ đoạn mà tà phái thích nhất, cũng là thủ đoạn mà tất cả đều phỉ nhổ. Cái này phân làm hai loại, một loại là nhìn trúng bảo bối của người nào đó liền nghĩ biện pháp giết người đoạt bảo. Loại còn lại thì không cần phân biệt ai là ai, cứ giết tất, sau đó có bảo bối gì thì gom bảo bối đó.

Lâm Phiền khống chế Ngự Phong phù hướng về phía khe núi mà hạ xuống, tuy không có bảo bối nào rơi xuống nhưng đá lại rơi không ít. Điều này chứng tỏ có người đụng phải đá hoặc công kích vào đá.

Tiếp cận khe núi sâu nhất, Lâm Phiền tán đi Ngự Phong phù, mượn gió mà chậm rãi đáp xuống đất. Đồng thời hắn cũng dán một tấm phù lên người mình, cái này gọi là Bế Hồn phù, trong một thời gian nhất định có thể ngụy trang bản thân thành một phàm nhân không có tu vi, không bị người khác cảm nhận được. Bất quá cái này cũng phải xem tu vi của người thi triển.

Dưới đáy khe núi có một mảng tiên hoa lục thảo, một nam tử đang ngồi bên trong pháp trận, xung quanh pháp trận là một vòng nến, hai mắt nam tử đổ máu, ngồi giữa pháp trận mà miệng lẩm bẩm nói. Máu từ hai mắt chậm rãi chảy xuống, chảy tới vị trí gò má liền có cảm giác có người xuất hiện, hắn lập tức mở to hai mắt đứng thẳng dậy, xuất ra một nhúm máu đề phòng.

– Thiên địa càn khôn, huyết pháp tự nhiên.

Một bạch y nam tử theo khe núi bay tới, giống như một cọng lông vũ rơi xuống cách nam tử kia khoảng trăm bước. Lâm Phiền liền xem xét, đây không phải là tặc tử Tây Môn Suất hay sao?

Nam tử sửng sờ:

– Ngươi là người phương nào?

Tây Môn Suất khai triển hai tay, trên mặt trên cánh tay hắn xuất hiện chi chít các mạch máu, lại không ngừng nhảy lên, dữ tợn đến đáng sợ:

– Sư huynh hữu lễ, ta chính là đệ tử huyết mạch của Huyết Ảnh tông, Thượng Quan Soái.

– Ngươi tới đây làm gì?

– Nghe đồn Cửu Lang sơn có bảo vật xuất thế, xem có thể hay không chiếm chút tiện nghi, thật không nghĩ tới sư huynh đã bố trí chu toàn rồi.

Nam tử rõ ràng đã buông lòng chút cảnh giác, chiêu này là phương thức vận hành chân khí của Huyết Ảnh tông, người ngoài không thể nào hiểu được, dù cho hiểu cũng không thể nào tu luyện được. Nam tử nói:

– Sư đệ tới thật vừa vặn, sư muội đang ở phía trên dụ đám tặc tử chính đạo vào trận, ngươi hộ pháp giúp ta.

Bất luận là phát động trận pháp gì, người chủ trận đều yếu ớt vô cùng.

Lâm Phiền lúc này kinh hãi trong lòng, Tây Môn Suất không chỉ là đệ tử đời trước của Ma Quân mà còn là đệ tử của Huyết Ảnh tông, ta X, ngươi thật trâu đó, hai môn phái xem nhau là tử địch vậy mà ngươi cũng có thể lăn lộn được.

– Tuân lệnh sư huynh.

Tây Môn Suất kéo ra một tia máu tươi, dùng huyết độn đến gần nam tử kia khoảng mười bước.

Nam tử gật đầu, ngồi xuống nhắm mắt lại, tiếp tục làm phép. Tây Môn Suất đột nhiên hướng về phía Lâm Phiền đang ẩn thân mà nhếch miệng cười, dùng tay trái làm dấu mời. Sau đó hắn trở mặt trong nháy mắt, tay phải biến thành đại thủ, trực tiếp chém đến cổ họng nam tử, đem nam tử kia đánh ngã xuống đất. Nam tử kinh hãi:

– Sư đệ? Ngươi không sợ môn quy…

Tây Môn Suất cười ha ha, xuất ra vòng Càn Khôn:

– Đến điệm diêm vương mà kiện ta đi.

Chiêu đầu tiên Tây Môn Suất dùng là phong ấn pháp lực của nam tử, khiến cho hắn không cách nào vận động được chân khí. Lúc này vòng Càn Khôn không chút khách khí chém vào cổ nam tử, đem thủ cấp của hắn cắt xuống. Tây Môn Suất bước tới, trên thi thể nằm bất động tìm thấy một viên hồng sắc bảo thạch:

– Tên nhìn trộm kia, Huyết hồn phiên này tặng cho ngươi.

Phất tay một cái, Huyết hồn phiên đã rơi xuống trước mặt Lâm Phiền.

Lâm Phiền cười nói:

– Vô công bất thụ lộc.

Tây Môn Suất đem hồng sắc bảo thạch ném vào Càn Khôn giới chỉ rồi nói:

– Bản soái tặng quà, chưa từng có quy củ gì cả. Bất quá, nếu như ngươi đồng ý nói ta biết một chuyện thì ta sẽ rất cảm kích.

– Chuyện gì?

– Ngày đó tại khách sạn, là vị cao nhân nào âm thầm giúp đỡ các ngươi.

Lâm Phiền nhìn Huyết hồn phiên thở dài:

– Huyết hồn phiên là bảo bối do chính Huyết Ảnh tông luyện chế, hiệu dụng vô cùng. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải học huyết ảnh tâm pháp, nếu không thì đại la kim tiên cũng không cách nào thúc dục được.

– Thật trùng hợp.

Tây Môn Suất lấy ra một quyển đạo thư:

– Huyết Ảnh bí kíp, trên đó có ghi lại phương pháp luyện khí nhập môn của Huyết Ảnh tông, còn có ghi chép về hiệu dụng của Huyết Ảnh phiên.

Lâm Phiền đáp:

– Tây Môn Suất, ngươi bỉ ổi thật nha? Ta một khi luyện Huyết Ảnh bí kíp nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Tây Môn Suất lại xuất ra một cái tiểu đỉnh:

– Cái này là Tam Thanh đỉnh, sau khi luyện hóa có thể bảo vệ tâm trí của ngươi.

– Ngươi quá khách khí rồi, vì một tin tức muốn nghe mà xuất ra Huyết Ảnh phiên, lại còn lấy ra Huyết Ảnh bí kíp, không những thế còn tặng ta Tam Thanh đỉnh.

Lâm Phiền cười, đột nhiên mặt cứng đờ, ngã chổng vó trên mặt đất, hai mắt trợn trừng không thể nhúc nghích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN