Tối Tiên Du (Dịch) - Liên Hoa sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tối Tiên Du (Dịch)


Liên Hoa sơn



Ma đạo song phương đều không có đánh giá nào về hành vi địa thứ này, dù sao thì bọn họ cũng chỉ lấy bảo, chưa đến mức giết người đoạt bảo. Dần dà, địa thử trở thành một loại hành vi không cao thượng chút nào, dù bị công kích cũng chỉ có thể cam chịu. Nhưng không phải ai muốn làm địa thử liền có thể trở thành địa thử. Sau khi chủ nhân chết, pháp bảo rơi vào trạng thái hôn mê, làm sao có thể tìm được mấy món pháp bảo này cũng cần phải có học vấn cao cấp. Sau khi địa thử còn phải giám định bảo vật. Một cái bảo vật dù cho bị luyện hóa, chủ nhân của nó cũng chưa chắc có thể hoàn toàn sử dụng được, lại càng không cần phải nói tới thời gian cần thiết để luyện hóa nó. Làm sao để biết cái món bảo bối ấy có hợp với mình hay không? Một là nhìn phương thức sử dụng của chủ nhân đời trước, hai là phải thỉnh cao nhân giám định, vị cao nhân này dùng thần thức dò xét liền biết rõ được tin tức đại khái của bảo vậy.

Vô số người tu chân nhưng rải rác không có mấy người có thể thành chính quả. Mà những người đã thành chính quả thì chắc chắn phải có châu quang bảo khí bên người, luôn luôn có thể móc ra vài món bảo khí mà chống chọi với Thiên Kiếp.

La Dương sơn cùng Vân Thanh môn có một chút qua lại, cho nên song phương cũng sẽ không đoạt binh giật bảo của đối phương, đây chính là vấn đề đồng minh. Đương nhiên là cũng phải cần xem tạo hóa, lúc đoạt bảo không khiêm nhường nhau thì cũng không có cách nào khác. Quãng đường tiếp theo đều gặp người khác, cũng không phải là đồng minh. Hỏa Long quật, Âm Phong sơn, Hoàng Giang môn, Lạc Vân cốc… tiểu phái, tán nhân cũng mơ hồ mà nhìn ra được. Thời điểm tiếp cận Cửu Lang sơn, đại phái đứng thứ hai tại Trung Châu Thiên Hải môn xuất hiện, thậm chí ngay cả Lôi Sơn phái của Nam châu cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Cửu Lang sơn mạch kéo dài trăm dặm, phần lớn địa hình nơi đây là núi cao dựng đứng hoặc vách đá cheo leo vô cùng nguy hiểm. Bốn người Vân Thanh môn đáp xuống mặt đất, Bạch Mục cầm tiền đồng bắt đầu tính toán theo công thức, hồi lâu sau mới hổ thẹn nói:

– Cửu Lang sơn quả thật sắp có bảo vật xuất thế, nhưng lại không tính ra được thời điểm cùng thời gian chính xác.

Cổ Nham nói:

– Thiên cơ nào có thể dễ hiểu như vậy được. Ta cũng đã tranh thủ tìm hiểu một phần, lần đoạt bảo này có rất nhiều người tụ hợp, tất cả các ngọn núi cao đều đã có người chiếm. Chúng ta phải lựa nơi nào chờ đợi bảo vật xuất thế đây?

Đây cũng là một dạng tạo hóa, mọi người thủ sẳn trên mặt đất, hoa rơi nhà ai thì nhà nấy hưởng. Cũng không thể loại trừ lần này địa khí xuất thế, hoa có rơi trước cửa cũng không chắc nắm được. Cổ Nham dò xét lần nữa, phát hiện nơi đây phần nhiều chỉ là đệ tử, chỉ có Hỏa Long chân nhân của Hỏa Long quật là thân chinh xuất mã.

– Để ta tính lại xem.

Bạch Mục tiếp tục tính toán, hồi lâu sau lại lắc đầu cười khổ:

– Ta vô năng, làm mọi người chê cười rồi.

– Xem đây.

Lâm Phiền lấy ra một đồng tiền, hướng về phía bản đồ mà ném ra, sau đó nói:

– Chính là nơi này.

Đây là tùy tiện chọn một chỗ, thuận theo tự nhiên.

Cổ Nham xem địa đồ nói:

– Ấy? Núi này quả thật không có người, tên nó là Liên Hoa sơn, địa hình thấp bé, vốn không phải là lựa chọn đầu tiên.

Liên Hoa sơn so với vài đỉnh núi xung quanh thì nó cao nhất, nhưng nếu so sánh với những đỉnh núi cao mà nói thì nó vẫn còn thấp. Lâm Phiền nói:

– Tạo hóa sao.

– Đúng là tạo hóa!

Cổ Nham cũng không có cách nhìn nào khác, nhìn qua Diệp Vô Song và Bạch Mục thì cả hai không có ý kiền ý cò gì, hắn bèn dẫn đầu hướng về Liên Hoa sơn mà bay. Trong lúc bay qua vài đỉnh núi thì cả bọn thoáng thấy trên đỉnh núi đã có cắm cờ rồi, cờ này cũng giống như chó đi tiểu vậy, nếu nói khác loài chó một chút thì là nơi đây đã là địa bàn của ta rồi, các người không được dòm ngó. Bất quá đoạt bảo cũng đều là như thế, tất cả thủ sẳn trên mặt đất chờ đợi tạo hóa của mình. Nhưng cũng không thể thiếu được kẻ xấu, không phải ai tu chân thì tính cách đều trở nên tốt đẹp, tính cách do hậu thiên ảnh hưởng, cũng có thể do tiên thiên đã định như thế.

Đáp xuống Liên Hoa sơn, đỉnh núi bằng phẳng, có một dòng thác chảy từ lưng chừng núi mà đổ xuống sơn cốc, tạo nên một dòng suối nhỏ hướng về phía đông mà chậm rãi trôi dòng. Cổ Nham sau khi đáp xuống liền nhìn hai bên một chút rồi hỏi:

– Kế tiếp chúng ta phải làm gì?

– Không biết.

Bạch Mục cùng Diệp Vô Song đều là người đơn thuần, vì vậy mọi ánh mắt đều đỏ dồn về phía Lâm Phiền, kẻ duy nhất trong đám không có tý gì gọi là đơn thuần.

Lâm Phiền cũng không già mồm cãi lại:

– Chúng ta nên có tâm phòng bị một chút, giờ đi bày trận cái đã.

Mọi người lại đưa mắt về phía Bạch Mục, Bạch Mục nói:

– Ta có thể bố trí Kỷ Thổ Tam Tuyệt trận trong hai canh giờ, nếu như có ai đó lẻn vào hoặc tiếp cận phụ cận, bất luận tu vi như thế nào đều có thể bị phát giác.

Cổ Nham gật đầu:

– Làm phiền sư đệ.

Diệp Vô Song bay quanh Liên Hoa sơn một vòng thám thính. Vừa đáp xuống đất nàng liền nói:

– Lâm Phiền, ngươi hôm nay đi có coi ngày hay không vậy. Cái Liên Hoa sơn này không động không phủ, cũng không có tiên gia chi khí gì nốt. Chẳng lẽ bảo bối có thể chui từ dưới đất lên hay sao?

Lâm Phiền cười, miệng xé miếng thịt bò, sau đó lấy bản đồ ra đáp:

– Vô Song, hay là ngươi thử vận may một lần đi.

– Ta không nhàm chán tới vậy.

Diệp Vô Song tiếp lấy địa đồ, nhìn một hồi rồi nói:

– Phiên Vân phong hẳn là nơi trọng yếu nhất.

Phiên Vân phong là đỉnh núi cao nhất tại đây. Hơn nữa còn có rất nhiều hang động, bao bọc nó lại là các dãy núi thấp hơn, thậm chí còn là trung tâm của Cửu Lang sơ mạch. Mà vị trí Liên Hoa sơn thì đã rời khỏi Cửu Lang sơn mạch mất rồi,

Lâm Phiền nói:

– Theo như lời ngươi nói, Phiên Vân phong nhất định là một nơi tốt. Nhưng mà nếu đã là nơi tốt nhưu thế thì ai lại bỏ qua đúng không. Nơi tốt thì chỉ có một, người đoạt bảo lại vô số, ngươi nói xem những người này có hướng về ngọn núi đó mà chen chúc nhau hay không.

Diệp Vô Song lắc đầu:

– Đều là người tu chân với nhau, thế nào cũng phải trọng thể diện.

Lâm Phiền cười mà không nói, lúc này Cổ Nham đã hạ kiếm xuống đất nói:

– Người trên Phiên Vân phong bắt đầu đánh nhau rồi.

Lâm Phiền hỏi:

– Nếu đã đánh nhau thì ngươi trở về làm gì.

– Họ đánh nhau can hệ gì tới chúng ta.

Ây, bọn bọn đánh nhau chết sống đúng là không liên quan gì tới chúng ta, nhưng nếu như trên người họ có bảo bối, vậy thì chắc chắn phải có liên hệ với chúng ta rồi. Lâm Phiền nói:

– Sư huynh, chúng ta đều là người tu đạo, lấy vĩ hòa vi quý lên làm đầu. Ngươi làm sao có thể tự quét tuyết trước cửa mình, bàng quang không giúp chớ? Ta đi xem một chút, có thể dùng lý thuyết phục liền thuyết phục bọn họ.

Hắn không đợi Cổ Nham có đồng ý hay không, quăng Ngự Phong phù ra liền phóng về hướng Phiên Vân phong mà bay.

Chưa đến gần Phiên Vân phong đã thấy nơi đây đang diễn ra một hồi chém giết kịch liệt. Nguyên lai là Hỏa Long quật cùng với bốn gã đệ tử của Thiên Hải phái ở Trung châu chém giết nhau. Nếu nhìn chất lượng thì mười tên đệ tử Hỏa Long quật hoàn toàn không phải đối thủ của đệ tử Thiên hải phái, thế nhưng Hỏa Long quật lại có Hỏa Long chân nhân tọa chấn, lấy một địch bốn, chiếm hết tiên cơ. Nếu như không phải không muốn lấy mạng bốn tên đệ tử Thiên Hải phái thì Hỏa Long chân nhân đã sớm chấm dứt cuộc chiến này rồi.

Người xem náo nhiệt rất nhiều, Lâm Phiền nhìn hai bên một chút rồi bay tới trước một đội ba người hỏi:

– Ba vị tỷ tỷ, chuyện này là sao vậy?

Ba người này là đệ tử Bách Hoa uyển ở Trung Châu, không chính không tà, chưa từng có quan hệ với Vân Thanh môn. Nghe có người hỏi, một nử tử cột tóc trả lời:

– Là do Hỏa Long quật kinh người quá đáng, lúc trước bọn họ ép một vài đệ tử Trung Châu rời đi, sau đó mới phát hiện mấy gã đó cùng với Thiên Hải phái có quan hệ. Bốn gã đệ tử Thiên Hải phái liền tới trước mặt Hỏa Long chân nhân nói lý lẽ, ai ngờ chỉ một câu không hợp liền đánh nhau. Hỏa Long chân nhân này tốt xấu cũng là một tiền bối tán nhân, không ngờ lại không có một chút phong thái tông sư nào.

Hành động này của Hỏa Long quật khiến rất nhiều người tức giận, thế nhưng dù có giận cũng chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi. Tất cả đều biết rõ, xung quanh đây toàn là đệ tử, chỉ có mỗi Hỏa Long quật có Hỏa Long chân nhân tọa trấn, không ai là đối thủ của lão, trừ khi là tất cả đồng tâm hiệp lực, đồng loạt tấn công. Thế nhưng đây cũng là một loại tật xấu của con người, cho dù tất cả cùng lên vậy sau khi đuổi được người ta thì mảnh đất này phải nhường cho ai đây? Tất cả mọi người đều nghĩ Phiên Vân phong không phải của bọn họ, thế nên tất cả đều chỉ đứng xem náo nhiệt.

Hỏa Long chân nhân chính là một lão đạo, biết rõ đạo lý bên trong. Lão lại rất biết cách khống chế, không làm tổn thương mạng người. Nếu như lão ta làm cho mọi người bất an, khả năng cao tất cả sẽ nhào lên đánh hội đồng lão.

Lâm Phiền thở dài, loại chiến đấu này không phải cục diện mình hy vọng. Không có người chết thì không thể địa thử, bất quá vẫn có thể xem náo nhiệt một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN