Tối Tiên Du (Dịch)
Lôi Quang xích
*Bản gốc không có chương 89, mình mạn phép chuyển chương này xuống chương 89, vậy so với bản gốc kém hơn 1 chương. Mong quý đồng đạo bỏ qua.
Lâm Phiền không còn đếm xỉa tới Tuyệt Sắc, bởi vì bên trên biển lửa lúc này xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, nàng ta đứng thẳng, tay cầm thụ cầm mắng to:
– Hai tên lỗ mũi trâu, một con lừa trọc, đi xen vào việc của người khác.
– Ngươi là ai?
Lâm Phiền hỏi, hình như chưa từng thấy qua người này.
Nữ tử cười to:
– Ha ha, đến ta là ai mà còn không biết, vậy ngươi đến đây tham gia náo nhiệt cái gì.
Tà Phong Tử quát:
– Du Phong Lang, nước sông không phạm nước giếng, đừng tưởng rằng ngươi có đạo hạnh ngàn năm thì ta sợ ngươi.
– Nếu như các ngươi có ba người thì đúng thật là ta không nắm chắc toàn thắng.
Bò cạp yêu Du Phong Lang nói:
– Nhưng tên lừa trọc kia đã bị phế rồi, đã là Nê Bồ Tát sang sông còn muốn cứu người trước, còn thừa lại hai tên các ngươi, đi chết đi.
Nói xong liền kéo thụ cầm, thụ cầm ông lên một tiếng. Lâm Phiền và Tà Phong Tử thật sự là nhìn không thấy gì, chỉ có thể đề phòng, đột nhiên thân thể Tà Phong Tử lóe lên một cái, một đám tóc rơi xuống đất.
Du Phong Lang cười ha hả:
– Hóa thổ thành cát!
Nàng ta bắt đầu khẩy đàn, đại địa biến thành sa mạc. Sau đó xuất hiện hơn mười đạo cát long rít rào phóng tới hai người, lúc hai người đề phòng, dưới chân lại vọt lên hơn mười đạo cát long.
– Kiếm trận!
Trăm tia hàn quang lập lòe, nhưng tất cả đều bị cát long đánh rơi tại chỗ, đồng thời Lâm Phiền bị cát long va chạm, hóa thành bụi phấn, chân thân Lâm Phiền xuất hiện ở bên người Tà Phong Tử:
– Đậu xanh rau muốn nhà nó, ra tay đi.
– Ai cần ngươi quản.
Tà Phong Tử hét lớn một tiếng, thân thể hóa thành hỏa long phóng xuống dưới, đem một cái cát long tách ra. Thân thể đáp xuống đất, chân khí toàn thân Tà Phong Tử phóng ra, hơn mười đầu hỏa long phóng tới cát long.
Cát bỗng chốc hóa thành cuộn sóng cao hơn trăm trượng áp đảo Tà Phong Tử, đất cát tứ phía đều bay đến như dán lên người hắn, mưu toan đem Tà Phong Tử nhốt lại, tên này vậy mà rất thoải mái phá giải đất cát bao vây lấy mình.
– Có chút đạo hạnh. Vậy thì chúng ta bắt đầu được rồi.
Du Phong Lang gật đầu, sau đó tiếng đàn biến đổi, hạt cát bay lên không trung, lúc này chúng hệt như mũi tên, bắn nhanh về phía hai người.
Tà Phong Tử lấy ra hồ lô sau lưng, đổ xuống dưới đất, từng tần hỏa diễm đập nát mặt đất mà đi, không chỉ tiêu diệt toàn bộ đất cát công kích mà còn xuất hiện một cái hồ dung nham hơn mười trượng trên mặt đất. Chân trái Tà Phong Tử chậm rãi đáp lên phía trên dung nham:
– Ngươi bức ta phải động tuyệt chiêu.
Mỗi tay một tấm phù, trong dung nham bay lên một thanh hỏa kiếm, thanh thứ hai, thanh thứ ba, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bảy bảy bốn mươi chín thanh hỏa kiếm bay quanh người Tà Phong Tử.
– Còn đứng xem, động thủ.
Tà Phong Tử giận dữ.
– À!
Lâm Phiền kết pháp quyết, một khối Phi Hỏa Lưu Tinh giáng xuống, rồi sau đó là khối thứ hai, khối thứ ba, Kim Đan chín mệnh một tính, uy lực pháp thuật bội tăng, Phi Hỏa Lưu Tinh mang theo khí thế vạn quân ầm ầm đánh tới.
Du Phong Lang kéo thụ cầm, hơn mười đầu cát long bay ra, đánh về phía Phi Hỏa Lưu Tinh. Bốn mươi chín thanh hỏa kiếm của Tà Phong Tử cũng phóng vọt tới. Một bức tường cát hiện lên trước mặt Du Phong Lang, hỏa kiếm lập tức xuyên qua tường cát mà phóng tới, Du Phong Lang có chút kinh ngạc ồ lên một tiếng, sau đó lập tức phi thân lên, bốm mươi chín thanh hỏa kiếm không nhanh không chậm đuổi theo đánh giết.
Đột nhiên có một đạo thiểm điện đánh lên người Du Phong Lang, toàn thân nàng ta lập tức bất động, lại một đạo thiểm điện khác, mắt thấy hỏa kiếm giết đến, toàn thân Du Phong Lang phát ra một tầng cát, hỏa kiếm bắn thẳng qua, cát trên mặt đất dâng lên, chân thân Du Phong Lang hiện ra. Lâm Phiền kinh ngạc nói:
– Thay hình đổi vị?
Tà Phong Tử lắc đầu:
– Không phải, đây là phân thân, thật là phiền toái lớn mà, tên này đánh không chết đâu.
– Có ý tứ gì?
Lâm Phiền không hiểu.
– Cái phiến đất cát kia chính là phân thân của nàng ta, chỉ cần cát bất diệt thì nàng ta bất từ.
Tà Phong Tử cười lạnh:
– Bất quá nàng ta thủ cường công yếu, cũng không làm gì được chúng ta.
Nội tâm Du Phong Lang phẫn hận, đúng như Tà Phong Tử nói, nàng tu luyện tại tuyệt địa mênh mông, cơ bản là không có ý đả thương ai, cũng không có suy nghĩ đi giành thiên hạ. Bởi vì tương lai có khả năng sẽ gánh thiên kiếp nên nội đan luyện thành phân thân cát, trước tiên đem mình lên thế bất bại. Nàng cũng biết mình công yếu, nếu không cũng không thèm lợi dụng oan hồn và quỷ tân tương ở Lôi Âm tự để vây khốn Tuyệt Sắc, tập trung lực lượng đem một tên giết chết, cũng vì ngăn ngừa hai tên kia đào tẩu nên bố trí trận pháp. Tính toán chi tiết, nhưng không tính đến chuyện tu vi Tà Phong Tử vượt quá suy nghĩ của nàng.
Lâm Phiền tựa hồ chưa xuất lực nhiều, bởi vì tâm tư Lâm Phiền đặt một nửa trên người Tuyệt Sắc. Lâm Phiền cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo lợi ích lớn nhất của Du Phong Lang mà nói, nếu đã đứng ở thế bất bại vậy đầu tiên nên đánh chết Tuyệt Sắc đang yếu nhất bây giờ. Tuyệt Sắc đang siêu độ cho quỷ tân nương, miễn cưỡng áp chế độc cò cạp, một khi siêu độ xong sẽ bức độc bò cạp ra ngoài, vậy lúc này Du Phong Lang phải chịu cảnh một chọi ba. Vì cái gì Du Phong Lang buông tha Tuyệt Sắc?
Du Phong Lang chậm rãi rút một cây thước trong tay áo ra, trên cây thước có lôi quang chớp chớp:
– Đáng tiếc, mười ngày trước, ta tìm được thanh Lôi Quang xích này bên trong bảo khố hoàng cung, ta liền thuận tay lấy ra dùng.
– Chờ một chút, mười ngày?
Lâm Phiền buồn bực.
– Luyện hóa sao hay vậy?
Nếu như pháp bảo cấp thấp thì trực tiếp lực luyện là được, nhưng nhìn tới nhìn lui thì vẫn thấy cái Lôi Quang xích kia là vật phi phàm. Mặc khác, nếu như Lôi Quang xích là pháp bảo bình thường, vậy ngươi dùng cũng có tăng thêm chút thương tổn nào đâu, cơ bản là vô dụng.
Trên hai mặt của Lôi Quang xích đều có viết chữ, Du Phong Lang không trả lời, mặc niệm pháp quyết, sau đó ném cây thước lên không trung. Lôi Quang xích phiêu phù trên không trung, lôi quang lập lòe vô cùng chói mắt, sau đó nó phát ra âm thanh răng rắc, Lôi Quang xích tăng vọt lên mười trượng, một con cự điêu toàn thân là lôi điện phóng ra từ trong lôi quang.
Làm cho Lâm Phiền và Tà Phong Tử ngạc nhiên chính là con cự điêu kia không hề công kích hai người, mà ngược lại, nó phóng tới Du Phong Lang, Du Phong Lang tựa hồ đã có chuẩn bị, cát long phóng lên, công kích cự điêu. Tà Phong Tử hỏi:
– Đây là lấy đá đập chân mình trong truyền thuyết đó à?
Một tiếng gào thét, một con Bạch Hổ có cánh từ trong lôi quang lao ra, hùng hổ đánh về phía Du Phong Lang, rồi sau đó là Xích Hồng Lôi Điểu, Độc Nhãn Lôi Ưng, Song Đầu Lôi Xà phô thiên cái địa phóng xuống. Du Phong Lang cười nói:
– Không biết như vậy đã đủ để làm gì được các ngươi chưa?
Du Phong Lang đứng ở thế bất bại, nhưng Tà Phong Tử và Lâm Phiền thì không được, Tà Phong Tử lập tức hóa hỏa long đối kháng lôi thú, Lâm Phiền khởi động trúc kiếm cùng lôi ưng và lôi điểu giáp công. Lôi quang đại thịnh, một đạo thiểm điện bổ về phía Lâm Phiền, Lâm Phiền vận dụng tâm phù phát động súc thiên tiểu địa, tránh thoát lôi điện, cuối cùng tia lôi điện đánh lên thân cây, thân cây lập tức hóa thành tro tàn. Lâm Phiền hoảng hốt:
– Cái bảo bối này là gì?
Còn mạnh hơn Phi Hỏa Lưu Tinh của mình này.
Du Phong Lang nói:
– Đây là bảo bối tiên gia, đi lấy đi, vật vô chủ mà, cầm được thì nó là của các ngươi.
Lâm Phiền khen:
– Bụng dạ ngươi thật như rắn rết đấy.
Lôi quang bắt đầu mãnh liệt hơn, tia chớp nhiều lần đánh xuống, Du Phong Lang không thèm tránh né, bị đánh trúng liền hóa chân thân ra từ cát. Lâm Phiền lúc này lại có điểm luống cuống, vừa giáp công lôi điều và lôi ưng, vừa phải tránh né tia chớp. Tà Phong Tử lại khá thoải mái, tia chớp là kim, hỏa khắc kim, hộ thể chân khí của hắn có thể trực tiếp hóa thành hỏa long đối kháng tia chớp, dù cho không diệt được hoàn toàn nhưng cũng khó có thể xuyên qua được hộ thể chân khí của Tà Phong Tử.
Trong lúc cấp bách, Lâm Phiền nhìn lại liền thầm kêu không ổn, lôi xà đang hướng về phía Tuyệt Sắc mà đánh tới. Lâm Phiền lập tức bấm độn đạo pháp mộc hệ, một thân cây từ trong đất phóng lên, lôi xà đụng vào thân cây liền tạc cho thân cây thành hai đoạn. Lôi xà buông tha cho Tuyệt Sắc, đánh về phía Lâm Phiền.
Kì quái, chưa bao giờ nghe chuyện pháp bảo vô chủ có thể phát động như vậy. Nhưng nếu có chủ thì làm sao Du Phong Lang có thể khởi động? Nếu như Du Phong Lang nắm giữ Lôi Quang xích vậy tại sao Lôi Quang xích lại đả thương chủ nhân?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!