Tối Tiên Du (Dịch)
Quỷ tân nương
Lâm Phiền nói:
– Theo sách vở ghi lại, chỉ có cảnh giới tiểu thừa mới có thể chế giấu.
Chế giấu là thuyết pháp của đạo gia, nếu như Du Phong Lang đã đạt tới cảnh giới thiểu thừa vậy thì mọi người không cần đánh nữa, tự động buông vũ khí là vừa rồi.
Tà Phong Tử nhìn trái nhìn phải, nói:
– Hoàn toàn bất đồng, chế giấu khốn địch, địch không thể nhận ra được. Đây có thể là pháp bảo kiêm pháp trận sở chế, là pháp trận thì phải có mắt trận, tìm được mắt trận liền có thể phá trận. Xem ra Du Phong Lang đang cực kỳ tức giận, sợ chúng ta trốn thoát nên mới bố trí trận thế như thế này, đem chúng ta vây khốn bên trong. Yêu thú hai ngàn năm, có phải tự đề cao mình quá hay không đây.
Dứt lời, Tà Phong Tử phi thân lên trời, liệt hỏa bao bọc toàn thân, vung tay một cái, liệt hỏa đánh thẳng tới Lôi Âm tự. Tà Phong Tử thúc dục pháp quyết, liệt hỏa xoáy lên trong gió, thế lửa càng thêm mãnh liệt.
Lâm Phiền thầm nghĩ: Am hiểu phóng hỏa đốt nhà như vậy, Tàng Thư điện ở Tử Tiêu điện tám chín phần mười là do người Liệt Hỏa giáo các ngươi đốt chứ đâu.
Vừa nghĩ vậy, một nử tử mờ ảo theo tiếng ca truyền đến, từng đạo hắc khí từ bên trong biển lửa bốc lên cao, Tuyệt Sắc nhìn nhìn:
– Lôi Âm tự này có thể có vô số oan hồn bị chết oan.
Một đạo hắc khí phóng tới, Tuyệt Sắc đặt một tay trước miệng, nhẹ niệm kinh phật, tay còn lại tiếp xúc với hắc khí, hắc khí giãy dụa, sau đó hiện ra bộ dạng của một nữ tử trẻ tuổi, đầu tiên là thô bạo, sau đó chậm rãi hòa hoãn, cuối cùng an tường hóa thành một đạo kim quang mà bay đi.
Một đạo hắc khí bay đến bên người Tà Phong Tử, Tà Phong Tử hừ lạnh một tiếng:
– Muốn chết!
Chưởng Tâm lôi trực tiếp đánh lên hắc khí, hắc khí hét lên thê lương, run run hạ xuống, hóa thành hư không.
Tuyệt Sắc thấy vậy giận dữ:
– Tà Phong Tử, coi chừng phật gia siêu độ ngươi.
Tà Phong Tử lạnh nhạt nói:
– Không đụng đến ta thì được, đụng đến ta chỉ có chết.
– Oan hồn bị vây khốn tại đây hẳn có nguyên do, ngươi đánh tan hồn phách hắn, hắn chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ, không biết phải tốn bao nhiêu năm mới có thể đưa hồn xuống đến Diêm Vương điện.
Bởi vì người chết không có thiên địa hồn, chỉ còn mỗi nhân hồn, cho nên cũng được xưng là cô hồn, theo lẽ thông thường, cô hồn sẽ đi Diêm Vương điện, nhưng nếu như hồn phách bị đánh tan thì chỉ có thể biến thành dã quỷ, nếu như không có người dẫn độ hoặc siêu độ thì có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
– Liên quan gì tới ta!
Tà Phong Tử vừa trả lời xong liền thấy một đạo hắc khí phóng tới, Tà Phong Tử ngưng tụ Chưởng Tâm Lôi, chân ngôn phật môn của Tuyệt Sắc lập tức phát ra ngăn cản Chưởng Tâm Lôi. Tà Phong Tử nổi giận, một đạo hỏa long cuốn tới Tuyệt Sắc, Tuyệt Sắc không chút do dự, thân thể phát ra phật quang, Đại Minh chú hiển hiện, liệt hỏa bị cuốn ngược về phía Tà Phong Tử.
Lâm Phiền lên tiếng:
– Người ta mới thả ra mấy cái cô hồn dã quỷ, chưa thương tổn gì đến chúng ta, kết quả là các ngươi nội chiến.
Tà Phong Tử cùng Tuyệt Sắc sững sờ, đều tự thu tay lại. Lâm Phiền nói không sai, đây chỉ là oan hồn mà không phải lệ quỷ, có hồn không phách. Nếu có hồn có phách, bởi vì oan khí tụ mà không tán, vậy sẽ biến thành quỷ. Quỷ cũng chia thành lệ quỷ và vô hại quỷ, lệ quỷ thô bạo, gặp người đả thương người, về phần nó có thể biến thành lệ quỷ hay không thì phải xem xét đến thân hồn, tính cách như thế nào, oán khí sẽ như thế đấy.
– Hừ!
Tà Phong Tử phất tay, đem một đạo oan hồn đẩy về phía Tuyệt Sắc.
Tuyệt Sắc mặc niệm kinh phật, đem nó siêu độ. Nhưng mấy oan hồn này hắc khí rất nhiều, phần lớn là nữ tử. Tuyệt Sắc nói:
– Xem ra đã tìm được mắt trận.
Lâm Phiền gật đầu:
– Lôi Âm tự này chỉ sợ là nơi đã hại vô số nữ tử đàng hoàn, Du Phong Lang muốn mượn địa thế để bố trí pháp trận. Nhưng mà… phải phá làm sao đây?
Trong lúc nói chuyện, ngón tay Lâm Phiền vẽ trên không trung một cái bát quái, giam cầm một đạo hắc khí bên trong, sau đó chậm rãi luyện hóa lệ khí của nó, cuối cùng thả ra, hắc khí hóa thành hình người, dần dần hóa thành hư vô. Song phương có công pháp bất đồng, về phương diện siêu độ hiển nhiên phật môn có hiệu suất cao hơn nhiều. Lâm Phiền hóa giải lệ khí của nó trước, sau đó mới siêu độ, mà Tuyệt Sắc là trực tiếp siêu độ.
Tà Phong Tử không rành mấy chuyện này, oan hồn tới gần liền thuận thế đẩy cho hai người:
– Chẳng lẽ mắt trận này muốn siêu độ cho tất cả oan hồn?
Lâm Phiền nói:
– Chắc không đơn giản đến vậy đâu, ta ngược lại muốn biết tại sao Du Phong Lang lại chơi trò mèo vờn chuột, ý đồ của ả là gì.
Tà Phong Tử hừ lạnh:
– Vân Thanh môn các ngươi làm sao lại không có chí khí thế hử, Du Phong Lang kia chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta.
Yêu thú có rất nhiều loại, ví dụ như giao long ngàn năm tuyệt đối không thể đem so sánh với những loài yêu thú ngàn năm khác, thực lực cao hơn quá nhiều, mà chuột yêu ngàn năm thì thực lực lại yếu hơn so với rất nhiều yêu thú ngàn năm khác. Lần trước Lâm Phiền đánh nhau với yêu hồ, tu vi yêu hồ kia không cao, nhưng lại giỏi về mê hoặc và mị thuật. Nhưng cho dù yêu hồ có tu vi ngàn năm mà gặp phải phật môn chuyên phá giải mị thuật, ảo thuật thì cũng phải thúc thủ chịu trói. Cho nên câu nói của Tà Phong Tử không phải là tự ngạo, ngược lại có chút đạo lý.
Bởi vì lửa cháy bừng bừng, chánh điện Lôi Âm tự ầm ầm đổ sụp, liệt hỏa bao trùm hơn năm mẫu liên tục thiêu đốt, Tà Phong Tử đứng trong lửa thì thầm:
– Liệt hỏa mênh mông, không còn bất công. Sống có gì vui, chết có gì khổ?
– Chú ý!
Hai hàng lông mày của Lâm Phiền xiết chặt, một tia kim lôi đánh vào hắc khí đang tiếp cận Tà Phong Tử, rồi sau đó cấp tốc phóng tới, tay trái ngưng kết chân khí, lòng bàn tay hóa tia chớp chém thẳng vào hắc khí.
Hắc khí thê lương một tiếng tán đi, sau đó tụ lại ngoài mười trượng, hóa thành hình người, đây là một nữ tử, đầu đội khăn hồng, mặc y phục tân nương màu đỏ, giày thêu cũng màu đỏ. Lâm Phiền và Tuyệt Sắc hít một hơi lạnh:
– Quỷ tân nương.
Tà Phong Tử chưa từng đánh với quỷ hồn, nghi vấn:
– Sao vậy?
– Lệ quỷ trong lệ quỷ.
Lâm Phiền đề phòng, chân khí hộ thể toàn thân tăng vọt.
– Chú ý, đừng để bị nhập thân, nếu không thì hộ thể chân khí vừa vỡ liền lấy mạng đoạt hồn.
Tuyệt Sắc bổ sung:
– Cái Lôi Âm tự này chỉ sợ đã vứt đi trăm năm, quỷ tân nương tu luyện trăm năm, thập phần hung ác.
Hai chân quỷ tân nương cách mặt đất, không nhanh không chậm phiêu phiêu về phía Tà Phong Tử, Tà Phong Tử nhíu mày quát:
– Tam Muội Chân Hỏa!
Tam Muội Chân Hỏa là lửa trong gỗ, lửa trong đá, lửa trong khí, Tam Muội Chân Hỏa dùng cả tinh khí thần để luyện, chuyên phá ôn dịch chướng khí.
Tam Muội Chân Hỏa hóa thành một bàn tay chụp lấy quỷ tân nương, quỷ tân nương kêu gào thảm thiết bên trong biển lửa, sau đó nó hóa thành hắc khí thoát đi, hắc khí bay ra bên ngoài mười trượng lại ngưng tụ thành quỷ tân nương. Tà Phong Tử buồn bực:
– Sao có thể như vậy?
– Cho nên mới nói quỷ tân nương khó đối phó.
Lâm Phiền trả lời:
– Đạo gia độ oan hồn, đầu tiên phải hóa giải lệ khí của nó, nhưng mà quỷ tân nương lại bất đồng, cậy mạnh vây khốn nó, lệ khí của nó càng tăng. Nếu như đơn thuần độ hóa lại vô dụng. Lệ khí không tán hồn phách không tan, trừ khi dùng thiên lôi oanh tạc, đem hồn phách cưỡng chế đánh tan. Hòa thượng, phật môn của ngươi có cao chiêu dùng đối phó với quỷ tân nương hay không?
– Cần phải đem quỷ tân nương vậy khốn một chỗ, sau đó dùng Vãng Sinh chú tẩy trừ cho hồn phách, để ta tới thử.
Tuyệt Sắc chậm rãi tiếp cận quỷ tân nương, rồi sau đó hai bên tiếp xúc, quỷ tân nương hướng về phía thân thể Tuyệt Sắc chui vào, muốn chiếm thân hắn. Sau lưng Tuyệt Sắc lập tức hiện lên phật quang, bao phủ lấy hai bên, quỷ tân nương thống khổ kêu một tiếng muốn chạy, Tuyệt Sắc mặc niệm phật chú, từng đạo phật quang du động từ đỉnh đầu rồi chạy xuống bàn chân quỷ tân nương. Đầu tiên quỷ tân nương kêu lên thảm thiết giãy dụa, dần dần nó trở nên an tường.
Lúc này đột nhiên có một điểm đen từ trong rừng bay ra, tốc độ vô cùng nhanh, trực tiếp xuất hiện trên thân thể Tuyệt Sắc. Tuyệt Sắc mắng to:
– Hai tên vương bát đản các ngươi, hộ pháp đi.
Lại một điểm đen bay đến, Tà Phong Tử hóa thành roi lửa, đem điểm đen kia bắt lấy, đưa đến trước mặt nghiên cứu, hóa ra là một cái đuôi bò cạp. Lâm Phiền cũng nhìn rõ ràng, quay đầu về phía Tuyệt Sắc vẫn đang siêu độ:
– Hòa thượng, tốt nhất nên dừng tay, ngươi trúng độc rồi.
– Phật gia biết.
Tuyệt Sắc trả lời một câu, lớp áo bên vai trái vỡ vụn do độc tính ăn mòn, trên ngực trái có một hố đen, màu đen tràn đi tứ phía, Tuyệt Sắc dùng phật hiệu thủ tâm, màu đen kia chậm rãi hướng về phía tay trái. Bây giờ dừng tay chỉ sợ đem quỷ tân nương vạn kiếp bất phục. Tuyệt Sắc cũng không phải dạng người có thể hy sinh bản thân thành toàn cho người khác, hắn tự tin có thể lưỡng toàn kỳ mỹ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là Lâm Phiền và Tà Phong Tử phải bảo vệ được hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!