Tối Tiên Du (Dịch)
Quỷ môn
Bạch Mục như có điều suy nghĩ:
– Ma giáo và Vân Thanh môn trước giờ ít qua lại, việc chính ma phần lớn là liên lạc với Tử Tiêu điện, do Tử Tiêu điện cùng chính đạo nghị luận. Mà năm năm nay, Ma giáo cùng Vân Thanh môn, Lôi sơn có quan hệ ngày càng thân mật, quan hệ với Tử Tiêu điện lại càng trở nên bất hòa. Tại sao vậy chứ.
Lâm Phiền nói:
– Chẳng lẽ Ma quân coi trọng chưởng môn của chúng ta?
– Không được nói bậy.
Cổ Nham nói:
– Chúng ta đi thôi.
Bạch Mục không chỉ có mỗi Ngự Phong thuật, tên này lấy một cái Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ ra, đảo ngược hướng gió, mượn gió mà đi, tốc độ không chậm hơn pháp quyển của Diệp Vô Song bao nhiêu. Làm cho mọi người kinh ngạc chính là Cổ Nham, Cổ Nham khống chế một thanh kiếm gỗ đào.
Cổ Nham nhìn ba người đang nhìn mình, lạnh nhạt nói:
– Linh khí của Trảm Nguyệt kiếm đã mất rồi.
Kiếm gỗ đào gần như chỉ là vật phàm, chỉ có một chút linh khí đạo gia, miễn cưỡng cũng có thể coi là pháp khí.
Giá kiếm chính là như vậy, sẽ làm cho linh lực bảo kiếm dần biến mất, cuối cùng trở thành một khối sắt thường. Lời nói của Cổ Nham tưởng chừng như vô cùng lạnh nhạt, nhưng ba người đều biết Cổ Nham coi Trảm Nguyệt kiếm như một phần trọng yếu nhất của mình vậy. Lâm Phiền nhớ tới câu nói của Tông chủ: Trước ngự kiếm không giá kiếm, quả thật Tam Tam chân nhân nói cũng có phần chính xác. Cổ Nham hiện giờ giống như chết lặng bởi mối tình đầu của nam nhân vậy, tương lai chuyện ngự kiếm chỉ sợ khó có thể thành tâm.
Bạch Mục nói:
– Lâm Phiền, sao ngươi còn cưỡi trúc kiếm vậy?
Lâm Phiền bất đắc dĩ trả lời:
– Ta cũng không muốn.
Ngoại trừ trúc kiếm thì chỉ có thể dùng Ngự Phong thuật, Phật Đao Lục Ngọc không thể giá thừa, Tú Hoa châm càng không cần nhắc đến. Không đươc, lần sau về núi phải tìm tòi xem có cái gì có thể chế ra pháp bảo phi hành mới được, nên đi luyện một cái như vậy. Lần này xem ai có thể cản được mình.
Bạch Mục nói:
– Không bằng lần này chúng ta thuận tiên đi Mặc Sơn ở Thanh Sơn, Mặc Sơn có phi thuyền không cần đi bộ đấy, bay rất nhanh.
– Ừm, xem người ta có báo hỏng chiếc nào không, chúng ta lấy hai chiếc.
Lâm Phiền gật đầu, Cổ Nham xen ngang:
– Đạo pháp Vân Thanh môn bác đại tinh thâm, cần gì phải lấy đồ của người khác?
Bạch Mục và Lâm Phiền liếc nhìn nhau nở nụ cười, Cổ Nham cũng không quay đầu lại, tiếp tục dẫn đường phía trước. Lâm Phiền nhớ tới cái câu dục vô chỉ tẫn (dục vọng không dứt) của Tam Tam chân nhân. Lúc mình Trúc Cơ thì muốn viên mãn Trúc Cơ, viên mãn rồi lại cầu Kim Đan, sau Kim Đan lại muốn có thủ đoạn công kích mạnh mẽ, hiện tại lại cân nhắc xem nên đi bộ hay đi phi thuyền… Ha ha, dù đối với vàng bạc không có cảm tình, đó là bởi vì vàng bạc vô dụng. Mặc dù không bắt buộc, nhưng vẫn phải có mong muốn. Nhìn tới nhìn lui đi, Cổ Nham tuy cường tu cầu thành, nhưng cũng không có bao nhiêu biến hóa, tâm tên này thật sự khó có thể dùng một cái tâm pháp thống nhất. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như Vân Thanh tâm pháp có thể rủ bỏ mọi thứ, vậy chẳng phải toàn bộ Vân Thanh môn mấy trăm miệng ăn đều cùng một tính cách hay sao? Vậy cũng sẽ không có Diệp Vô Song nghịch ngợm thích náo động, không có Bạch Mục tao nhã, cũng không có Cổ Nham kiên cường.
Vẫn giống như cũ, Bạch Mục, Lâm Phiền và Diệp Vô Song cười cười nói nói, Cổ Nham một mình bay phía trước dẫn đường. Bởi vì Lâm Phiền có mang theo đồ ăn phòng thân, tu vi mọi người cũng đề cao không ít, cho nên không cần phải tá túc khách sạn nữa. Vốn tưởng rằng mọi việc thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới lúc gần Đại Độ hà lại xuất hiện cuồng phong gào thét, sất chớp vang dội, nước sông tuông ngược, khách sạn ở Đại Độ hà cũng đã bị nước sống cuốn đi, không chỉ như thế, các thôm xóm gần hơn mười dặm đều phải di chuyển.
Bạch Mục bói toán:
– Yêu ma quấy phá, sợ rằng bên dưới Đại Độ hà có Vô Chi Kỳ.
Lúc Đại Vũ trị thủy, thời điểm gần xong, yêu quái dưới nước có tên Vô Chi Kỳ gây sóng gió, quấy nhiễu Đại Vũ, cuối cùng bị Đại Vũ bắt được, trấn áp dưới một ngọn núi. Rồi sau đó Vô Chi Kỳ trở thành tên chung của tất cả các yêu quái dưới nước. Dân chúng ở gần sông bị lũ lụt đều cho rằng Vô Chi Kỳ làm loạn, có nhiều chỗ còn đem súc vật làm cống phẩm ném vào nước, có nhiều chỗ kiến tạo miếu thờ Vô Chi Kỳ. Bên trái thờ Thủy Long Vương, bên phải là Vô Chi Kỳ, hai tòa miếu thờ gần kế nhau. (Nghe nói Nguyên hình của Vô Chi Kỳ chính là Tôn Ngộ Không)
Mười hai châu, Tiểu Đông châu là nơi đặc biệt, thủy đạo tung hoành, có tam đại giang, tứ đại hà, tuy nguồn nước đầy đủ để cung cấp cho nông nghiệp, khiến Tiểu Đông châu thành phúc địa, nhưng trong nước thường xuyên có yêu vật quấy phá, gây nguy hiểm cho dân chúng sinh sống dọc theo sông. Bất quá yêu vật loại này sẽ không kiêu ngạo, thường thấy là tấn công thuyền trên sông. Cũng có người cho rằng tấn công thuyền chỉ là cá lớn, dù sao thì giang hà cũng đã tồn tại vài ngàn năm, cá bao lớn thì đố ai biết được.
Thủy quân Tiểu Đông châu cũng có nhận trách nhiệm trừ hại, phát hiện có thuyền lật sẽ phái quân đội đến đây điều tra, nhưng phần lớn là không có phát hiện gì. Thủy quân đã từng gặp cá lớn trở mình làm lật thuyền, lúc ấy vạn tên cùng bắn, thuyền nổ bay, nhưng cá lớn lại nhanh chóng chìm vào nước, rốt cuộc không làm gì được.
Cho nên dù là yêu hay là cá cũng đều không có cách. Hơn nữa, Tiểu Đông châu chính là châu thổ của phật môn, phật môn trời sinh tính từ bi, dù đối đầu với ác nhân cũng khuyên bảo đầu tiên. Mà phật gia tiểu thừa đối với việc này có chút bất mãn, bọn họ cho rằng ác nhân cần phải trừng phạt, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, đây cơ bản là trợ trướng cho ác nhân thô bạo hơn, lúc cùng đường bỏ đồ đao xuống có thể thành phật à? Đây không phải là chuyện cực kỳ hoang đường sao? Phật gia đại thừa cho rằng, người bị ác nhân giết đều có nghiệp chướng nhân quả. Phật môn đối đãi với mọi người đều bình đẳng, hòa ái, cho dù người đó có là kẻ thập ác bất xá cũng vậy.
Ai có lý? Không có quan hệ gì tới Lâm Phiền, môn quy của Vân Thanh môn là gặp yêu thú làm bậy, giết hại bá tánh, vô luận nhân quả, cần phải diệt trừ.
Bốn người bay nhanh đến chỗ lôi phong, chỉ thấy phía trên Đại Độ hà mây đen mịt mùng, bốn cái vòi rồng từ mây đen đâm xuống dưới, cuốn sạch nước sông của Đại Độ hà, có bốn gã đệ tử Vân Thanh môn đang bay lượn bên trong lôi vân.
Bạch Mục nhìn nhìn chốc lát rồi nói:
– Tháng trước chưởng môn có lệnh cho bốn gã đệ tử rời núi, điều tra việc ôn dịch, sau đó báo cáo ôn dịch kia chỉ sợ có quan hệ với Đại Độ hà, nước ở Đại Độ hà đi về hướng đông, tiến qua Đông châu rồi trở về biển lớn, mà địa phương xuất hiện ôn dịch đều dính dáng tới Đại Độ hà. Bốn đệ tử lại đi thượng du Đại Độ hà điều tra, tất cả đều bình thường.
– Đi!
Thân thể Cổ Nham bên bờ sông chợt lóe lên thì đã đến bên trong lôi vân, tay bấm ngón tay, tám kiếm bay ra khỏi vỏ, đánh vào trong nước.
Là người! Lâm Phiền vốn vẫn cho rằng là yêu thú, nhưng khi bay lại gần nhìn thì hóa ra là một nam tử đang trần truồng, hắn ốm đến mức da bọc xương, chân đạp lên xương trắng chất chồng, tay cầm Chiêu Hồn phiên, lá cờ Chiêu Hồn phát ra trăm tia hắc khí, chiến đấu với đệ tử Vân Thanh môn không ngừng nghĩ.
– Quỷ môn?
Bạch Mục kinh ngạc, sau đó lại bổ sung một câu:
– Là Quỷ môn?
Sau đó là một câu kinh hãi:
– Thật sự là Quỷ môn?
Người trên mặt sông thật quá nhiều, Lâm Phiền giữ chặt Diệp Vô Song, sợ Diệp Vô Song đi lên lại là cái chiêu ghẻ Phích Lịch Chấn Quang quyết. Trong trí nhớ của Lâm Phiền chưa từng nghe tới cái tên Quỷ môn.
– Quỷ môn chính là đệ nhất tà môn, được xưng là quỷ giáo, một ngàn hai trăm năm trước, tổng đàn bị Vạn Tà môn tiêu diệt, cộng đồng chính ma tà hợp lại tìm diệt, rốt cuộc cũng diệt trừ được. Nói bọn họ là đệ nhất tà môn không phải vì nhân số quá nhiều, mà là vì phương pháp tu luyện quá tà đạo, thậm chí đến cả Vạn Tà môn cũng không chịu đựng nổi. Cái vật kia được gọi là Oan Hồn phiên, chính là pháp bảo Quỷ môn, bọn họ giết người là câu hồn, pháp luyện hồn phách, làm cho hồn phách thổng khổ không thôi, hồn phách càng thống khổ thì uy lực Oan Hồn phiên càng bội tăng. Hóa ra tên này ẩn thân tại Đại Độ hà, rồi sau đó bắt dân chúng ven bờ, giết người trên thuyền, luyện nên Oan Hồn phiên. Thi cốt những người này chìm xuống đáy sông, tạo nên nước ôn dịch.
Trong lúc nói chuyện, một đệ tử Vân Thanh môn bị vòi rồng quấy nhiễu, phản ứng không kịp liền bị hắc khí bắt được, sau đó bị kéo chặt lên Oan Hồn phiên, la hét thảm thiết, toàn thân bốc lên hơi nước.
– Ha ha!
Nam tử đứng trên đống bạch cốt cười gian liên tục.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!