Tối Tiên Du (Dịch) - Thái Thanh thanh tu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Tối Tiên Du (Dịch)


Thái Thanh thanh tu



Lâm Phiền vừa bấm ngón tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một miếng Tú Hoa châm bắn ra, phóng tới tảng đá, trâm gãy, tảng đá không một vết trầy. Lâm Phiền đi qua, một quyền đập tảng đá nát bấy. Xem ra là hứng thú không đủ, bất quá nếu là chủ ý của tông chủ thì Lâm Phiền sẽ không suy giảm, ngày đầu tiên chỉ luyện được một miếng, ngày thứ hai ba miếng đã có thể cùng nhau khởi động, ngày thứ ba số lượng đã lên đến năm miếng. Tam Tam chân nhân nói điểm ấy không hề sai, càng gia tăng số lượng thì uy lực của Tú Hoa châm cũng gia tăng.

Vài ngày sau, Lâm Phiền đang luyện bên cạnh đại điện, Tam Tam chân nhân từ trong phòng mình bay vội ra, Lâm Phiền điều khiển mười miếng Tú Hoa châm bắn tới. Hộ thể chân khí của Tam Tam chân nhân xuất hiện, Tú Hoa châm miễn cưỡng xuyên qua một tầng hộ thể chân khí, Lâm Phiền lắc đầu ủ rũ, Tam Tam chân nhân nói:

– Ngươi mới luyện vài ngày, gấp cái gì… Lâm Phiền, hôm nay nghỉ ngơi đi, cùng ta đi chỗ này, gặp một vị bằng hữu.

Lâm Phiền đuổi theo Tam Tam chân nhân, không yên lòng hỏi:

– Tông chủ, châm này có cần thiết phải luyện hay không đây? Tú Hoa châm cũng giống lá bùa, đều là phàm phẩm, lá bùa tốt xấu gì vẫn mượn được thần quỷ chi lực, Tú Hoa châm… Không bằng ta đi làm một cái Gia Cát liên nỏ, trang bị mấy trăm miếng Tú Hoa châm, trực tiếp bắn ra.

Tam Tam chân nhân rất chân thành nói:

– Lâm Phiền, ta cho ngươi luyện chính là Thiên Mang tâm pháp, không phải Tú Hoa châm, ngươi đừng có nghĩ sai quan hệ chủ thứ chứ.

– Hửm?

Lâm Phiền không có lý giải.

Tam Tam chân nhân nói:

– Ngự kiếm cần kiếm quyết, ngươi hiện tại chỉ có thể dùng Thiên Mang tâm pháp đem mười miếng Tú Hoa châm bắn ra, ngươi có thể khống chế chúng nó chưa? Ngươi có thể điều khiển chúng nó trở về không? Ngươi có thể khống chế tốc độ chúng nó không? Trúc Kiếm đường ngự một trăm linh tám thanh, chính là chín thanh một tổ, tộng cộng mười hai tổ, nhưng muốn đem cả mười hai tổ khống chế đến mức tùy tâm sở dục thì đến Tuyết Cơ cũng không làm được. Bây giờ ngươi có thể điều khiển tự nhiên được mấy miếng Tú Hoa châm?

Lâm Phiền hổ thẹn nói:

– Hai cái, mỗi tay một cái.

– Cái này không chỉ đơn thuần là tâm pháp, mà nó còn là kỹ xảo. Giống như ngươi vẽ bùa vậy, vừa mới bắt đầu ngươi có thể vẽ tốt hay không? Quen tay quen việc, cần phải rèn luyện.

Lâm Phiền nói:

– Nhưng mà tương lai ta hai thanh bảo kiếm là được rồi.

Tam Tam chân nhân không nói lời nào, hất tay lên, hơn mười khỏa thổ lôi phóng ra, đánh thẳng vào chánh điện Chính Nhất tông, Lâm Phiền chờ đợi lúc đại điện bị oanh tạc, cuối cùng một khỏa thổ lôi đuổi theo khỏa thứ nhất, cùng nhau nổ. Thổ lôi đằng sau gia tốc, thổ lôi phía trước chậm lại, ầm ầm một mảng vang vọng, không có khỏa thổ lôi nào rơi xuống.

Lâm Phiền gật đầu:

– Ta hiểu rồi.

– Vẽ bùa có thể luyện tâm phù, kiếm quyết có thể hóa thành tâm quyết.

Tam Tam chân nhân nói xong cũng không thèm nói thêm gì nữa, dẫn Lâm Phiền hướng về phía Thái Thanh sơn mà bay.

Thánh Thanh sơn chỉ cách Chính Nhất sơn hoảng hai mươi dặm, trong nháy mắt đã đi tới, đây là một ngọn núi rất đẹp rất lớn, có không ít nhà gỗ do nhân công kiến tạo, cây cối và kỳ thạch muôn màu muôn vẻ. Đa số linh thú của Vân Thanh môn đều sinh sống ở đây, nơi này cũng hết sức yên tĩnh. Linh thú căn bản không sợ người, Lâm Phiền đáp xuống, một con nai đã chạy tới, dùng đầu lưỡi liếm vào lòng bàn tay Lâm Phiền, Lâm Phiền đem ra vài củ khoai lang rất lớn, nai thông linh gật đầu tỏ vẻ biết ơn.

Linh thú Vân Thanh môn cao nhất chỉ tới hai trăm năm, không có linh thú nào có thể biến thân thành người, hoặc là nói được tiếng người. Nhưng linh thú trăm năm trở lên đều có thể nghe hiểu một ít tiếng người, quan hệ có chút thân mật với con người. Linh thú sống tại lưng chừng núi đến chân núi, ngẩn đầu nhìn lên, nửa trên núi đều ở trong mây, Thái Thanh sơn là một trong ba ngọn núi cao nhất của Vân Thanh sơn mạch.

Lâm Phiền nghi hoặc:

– Tông chủ, vì cái gì lại dừng lại ở lưng chừng núi, không trực tiếp bay lên?

Tam Tam chân nhân lắc đầu:

– Chúng ta lội bộ lên.

Lâm Phiền không nói gì, đi bộ theo Tam Tam chân nhân. Qua lưng chừng núi, linh thú mất dạng, kiến trúc con người cũng bắt đầu xuất hiện. Lưng chừng núi giống như bị thần phủ chém một búa, đi qua lưng chừng núi, trên đỉnh đầu là một tảng đá cự đại. Đường là thạch đường, rất nhỏ hẹp, người thường sai một bước có thể sẽ rơi thẳng xuống vách núi.

Một nam tử áo bào màu tro, khoảng bốn lăm bốn sáu đang ngồi xếp bằng ở một tảng đá trên núi, núi đá nằm cạnh vách núi, ánh mắt nam tử thanh tịnh, lẳng lặng nhìn về phía trước, tựa hồ trời long đất lở cũng không thèm cử động. Tam Tam chân nhân cùng Lâm Phiền phía sau đi qua hắn, dường như hắn cũng không nghe thấy. Tam Tam chân nhân quay đầu lại:

– Hắn tên là Tề Thạch, cao thủ một đời của Thiên Hành tông, Kim Đan cường tu công pháp Nguyên Anh, điều khiển không được, thậm chí tẩu hỏa nhập ma, sau đó được chưởng môn đời trước cứu, khôi phục lại bình thường, nhưng trong lúc sinh tử giao nhau, tâm ma hỗn loạn, cảnh giới vậy mà đột phá Nguyên Anh, sau đó lại càng không thể vãn hồi, cuối cùng thành ra như vậy. Ngươi muốn hỏi tu vi hắn cao bao nhiêu, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại có thể thoải mái đánh bại hắn. Ngươi muốn hỏi cảnh giới hắn cao thế nào, ta cũng cũng có thể nói ngươi biết, hắn đã viên mãn Nguyên Anh, tiến vào cảnh giới tiểu thừa.

Lâm Phiền hiểu rõ, đây là một vị thanh tu giả, hắn đang tự hỏi, lại không tự hỏi. Hắn đã đem bản thân nhảy ra khỏi thiên địa vạn vật, hắn không quan tâm bên người xảy ra chuyện gì, bởi vì không đáng để hắn quan tâm, hắn thậm chí không quan tâm chính mình.

Một đường đi lên, Lâm Phiền nhìn thấy đều là thanh tu giả, Lâm Phiền buồn bực:

– Tông chủ, ta không biết Thái Thanh sơn đều là thanh tu giả.

Thanh tu giả đều ở trong tông phái, có một địa phương chuyện biệt để an trí bọn họ.

– Hắn tên là Lưu Bình, hơn hai mươi tuổi vứt bỏ quan trường, chỉ cầu trường sinh bất tử, cầu thành tiên. Sau khi nhập môn thì chỉ nhìn đạo thư, không luyện đạo pháp, không trao đổi với ai, vứt bỏ thê nhi, một lòng trầm mê đạo thuật. Cảnh giới của hắn ta thật không biết, nhưng ta biết rõ, ta đạp hắn một cước, hắn sẽ ngã chết.

Tam Tam chân nhân vừa đi vừa nói:

– Lâm Phiền, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, dục vọng của con người không đáng sợ, đáng sợ là không có dục vọng. Bọn họ không cần ăn cơm, không cần uống nước, sống lâu đến mấy trăm năm, bọn thậm chí không cần quần áo, quần áo có hóa thành đất cát thì họ cũng không quan tâm.

Lâm Phiền cười:

– Tông chủ, ta rất có dục vọng, trong Càn Khôn giới có một đống đồ ăn đây này.

Tam Tam chân nhân không nói chuyện, cũng không giới thiệu từng người, một đường đi đến đỉnh núi, sườn đông trên đỉnh núi có một nơi khá tốt, một cái đình nhỏ được xây trên thiên nhai, trước đình cắm hai thanh bảo kiếm, một đỏ một tím, tinh quang du động, hiển nhiên rất có linh khí. Lại hướng về phía trước mà đi, có một nam tử ngồi xếp bằng ở thạch cổ, tóc dài ngang vai, ánh mắt nhìn thẳng, cùng thanh tu giả khác không có bất đồng.

Tam Tam chân nhân đi đến bên cạnh hắn nói:

– Đáng hận nhất là loại thanh tu giả này, thần binh bên cạnh, lại coi trời bằng vung, quả thực là uổng phí thiên vật. Thanh màu đỏ tên Hồng Liên, có thể tàn sát vạn dặm, vạn phu mạc địch. Thanh màu tím tên Hà Thải, diệt sát bầy tà, ngạo thị quần hùng. Vài thập niên trước, hai thanh kiếm này tiến vào tuyệt địa mênh mông, càn quét tam tà phái, tà ma trăm dặm không dám đến gần, thật sự rất hào hùng.

Lâm Phiền nghi hoặc:

– Sách vở không có ghi chép.

– Đó là vì chưởng môn căn dặn không được ghi lại.

Tam Tam chân nhân đề cao âm lượng nói:

– Đệ nhất cao thủ Vân Thanh môn, Lâm Huyết Ca, vì ái thê đột tử, nản lòng thoái chí, bị người ta hiếp đáp áp chế, chém giết mười hai tên đệ tử ma giáo, một hộ pháp ma giáo, còn có… Sư phụ hắn, chấp pháp chưởng lão Vân Thanh môn, cũng là sư phụ ta, cũng là sư phụ của chưởng môn hiện tại của Vân Thanh môn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN