Tối Tiên Du (Dịch)
Thiên Mang
Lâm Phiền rất lễ phép chắp tay:
– Diện kiến chưởng môn.
– Được rồi.
Ánh mắt Thiên Vũ chân nhân vẫn nhìn Vụ Nhi:
– Vụ Nhi, Tam Tam chân nhân dù sao cũng đã thu ngươi, không quản thế nào, ngươi chính là môn nhân Vân Thanh môn.
– Dạ… Chưởng môn.
Vụ Nhi trả lời.
Thiên Vũ chân nhân nói:
– Nhưng bởi vì môn quy, Chính Nhất tông tạm thời không được thu nữ đệ tử. Vị này là Diệt Tuyệt chân nhân, tông chủ Tử Trúc lâm, ngươi phải đi Tử Trúc lâm rồi.
Vụ Nhi trả lời:
– Trừ khi tông chủ đồng ý, Vụ Nhi không dám tự tiện làm chủ.
Thiên Vũ chân nhân nói:
– Ta là chưởng môn, cứ quyết định như vậy đi.
Thật không ngờ Vụ Nhi lại vô cùng kiên trì:
– Trừ khi tông chủ đồng ý.
Diệt Tuyệt chân nhân hỏi:
– Vì sao?
– Tông chủ đối với ta rất tốt.
Vụ Nhi trả lời.
Oa, tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu của ngươi thấp thật đấy, Lâm Phiền nói:
– Vụ Nhi, có thể, đi đi thôi.
Vụ Nhi hỏi Lâm Phiền:
– Thật sao?
– Thật.
Lâm Phiền nói:
– Ngươi không thấy Chính Nhất tông chỉ có mình ta là đệ tử hay sao? Điều đó có thể thấy được tông chủ rất lười. Nhiều một người, nhiều một phần sự.
– Hừ!
Diệt Tuyệt chân nhân hừ lạnh một tiếng, ghét nhất là cái tính nết này của Tam Tam chân nhân, căn bản không có phong phạm tông sư.
Vụ Nhi gật đầu:
– Vâng!
Thiên Vũ chân nhân nói:
– Vậy ngươi đi cùng với Diệt Tuyệt chân nhân đi.
– Vâng!
Vụ Nhi có chút không nỡ nhìn Lâm Phiền, nàng biết rõ Tử Trúc lâm thích hợp với mình hơn Chính Nhất tông, nhưng sau khi rời khỏi ao đầm sương mù, Lâm Phiền vẫn luôn là cột trụ tinh thần cho nàng.
– Có rảnh ta sẽ đi thăm ngươi.
Diệt Tuyệt chân nhân trầm giọng nói:
– Tự tiện xông vào Tử Trúc lâm, tám mươi roi lôi điện, nửa năm khổ dịch.
Khó trách tông chủ ta muốn diệt tuyệt đám đàn bà chanh chua, Lâm Phiền cúi đầu không nói lời nào, Vụ Nhi cùng Diệt Tuyệt chân nhân rời đi, đến cửa chánh điện vẫn lưu luyến nhìn Lâm Phiền, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống.
Diệt Tuyệt chân nhân thản nhiên nói:
– Khóc cái gì, có cơ hội sẽ gặp mặt.
– Vâng!
Vụ Nhi trả lời.
Trong đại điện, Thiên Vũ chân nhân hỏi:
– Ngươi đem chuyện tình Tử Tiêu điện nói một chút, càng kỹ càng tốt.
Tử Tiêu điện? Lâm Phiền kể chuyện gặp phải Trương Thông Uyên, rồi sau đó chưởng môn Tử Tiêu điện bao che khuyết điểm kỹ càng nói một lần, Thiên Vũ chân nhân nghe xong hồi lâu không lên tiếng, lầm bầm lầu bầu:
– Mười hai châu có loạn, Tử Tiêu là đầu tàu. Lâm Phiền, tông chủ ngươi lười biếng đã quen, cũng không có đem công khóa gì cho ngươi, nếu như có vấn đề gì, ngươi có thể trực tiếp đi hỏi ta.
– Tạ chưởng môn.
Lâm Phiền chần chờ:
– Cái kia… Chưởng môn, Trúc Cơ viên mãn thì như thế nào?
Ngày hôm qua Lâm Phiền hỏi Tam Tam chân nhân, Tam Tam chân nhân trả lời:
– Viên mãn hay không viên mãn, hạt sen trông như thế nào cũng chẳng thể thay đổi được, nghĩ nhiều làm cái gì.
Thiên Vũ chân nhân nghe Lâm Phiền miêu tả xong, tay đặt vào lòng bàn tay Lâm Phiền, thần thức dò xét sau đó nhíu mày tức giận:
– Xằng bậy, chưa Trúc Cơ lại đi tu tâm pháp phật môn, may mắn là chân khí đạo gia của ngươi thuần khiết. Ây, tái ông thất mã làm sao biết không phải phúc, tử lôi của Bách Nhãn Ma Quân suýt chút nữa đã đánh ngươi chết, nhưng lại vô tình giúp ngươi viên mãn Trúc Cơ. Nói đến lịch lãm sinh tử của Ma giáo vốn là cầu đột phá, xem ra cũng không phải hoàn toàn vô lý. Lâm Phiền, đồng dạng là Ngự Phong thuật, vì cái gì có người bay nhanh, có người bay chậm? Đồng dạng là hộ thể chân khí, vì cái gì hộ thể chân khí của người này có thể kháng cự thiên lôi, hộ thể chân khí của người khác chỉ có thể ngăn cản gió tuyết?
– Cảnh giới bất đồng à?
Lâm Phiền không dám khẳng định.
– Đương nhiên là vì cảnh giới, nhưng Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh đều có đặc tính của bản thân, hạt sen Trúc Cơ của ngươi phá rồi lại lập, cho nên hào quang nội liễm, đó là vì thủ hình. Nội liễm mà tụ, không phát thì thôi, khi đã phát càng kinh người.
Thiên Vũ chân nhân nhìn Lâm Phiền có vẻ chưa hiểu rõ, đơn giản nói:
– Đặc tính của ngươi là thủ ổn công cường, bên trong chính đạo có chút hiếm thấy, trong Ma giáo cũng chỉ có nhân tài có kinh nghiệm lịch lãm mới có thể đạt được. Sở học của ngươi quá tạp, theo phù chú, lôi chú đến Ngũ hành chi độn, lại còn học thêm kỳ môn độn giáp… Tài trí của tông chủ ngươi không phải bình thường nhưng lại là một tên lười chảy nhớt. Không dốc lòng dạy bảo ngươi một môn hẳn là vì hắn thấy không hợp.
Lâm Phiền vì tông chủ nói:
– Ý của tông chủ là để ta học trước, tương lai dốc lòng ngự kiếm.
Thiên Vũ chân nhân nghi hoặc:
– Ngươi có căn cốt thượng giai, học đạo pháp làm ít công to, học ngự kiếm lại không phải chỗ ngươi đạt thành tựu lớn nhất, vì cái gì tông chủ ngươi muốn hướng như vậy?
Lâm Phiền nói:
– Có thể là ngự kiếm khá đơn giản hay không?
– Ha ha, đơn giản…
Thiên Vũ chân nhân cười rộ lên, phi thường đẹp mắt, Thiên Vũ chân nhân lắc đầu:
– Không đơn giản, kiếm tâm thông linh, nhân kiếm hợp nhất, biến hóa vô cùng, tiến có thể công, lùi có thể thủ, đi như điện, vững như tùng. Ngự kiếm rất đơn giản, tìm một thanh kiếm có linh khí là có thể tâm luyện. Nhưng ngự kiếm thuật lại bởi vì kiếm bất đồng mà không giống nhau, không ai có thể dạy, cho nên ngự kiếm đơn giản nhất cũng là khó khăn nhất. Tông chủ ngươi đã hiểu rõ trong lòng, ta cũng không hỏi nhiều nữa, ngươi đi xuống đi, nếu có nghi vấn gì thì đều có thể tới đây tìm ta.
– Tạ chưởng môn.
…
Lâm Phiền chơi đùa mấy ngày, thoải mái đem Càn Khôn giới luyện hóa, phi thường cao hứng lén lút xuống núi đi chợ, đem các loại mỹ thực toàn bộ nhét vào trong Càn Khôn giới, một đường trở về núi nội tâm cũng cảm thấy sung sướng, từ nay về sau khỏi lo lắng việc ăn không khí.
Tam Tam chân nhân cũng đã xuất ngoại trở về, Lâm Phiền cũng không phải là lần đầu tiên lén lút xuống núi, không thèm để ý tới, đáp xuống, tự mình đi múc nước.
– Tông chủ, đánh một ván không?
Tam Tam chân nhân lắc đầu nói:
– Ngươi tới đây.
Lâm Phiền nhìn Tam Tam chân nhân, khó thấy vẻ nghiêm túc này lắm đa, đi qua hỏi:
– Tông chủ, có phải là Diệt Tuyệt chanh chua kia đoạt đi Vụ Nhi, ngươi không cao hứng phải không?
Tam Tam chân nhân không trả lời, liếc nhìn bao bố bên cạnh:
– Đây là vật mà cha của ngươi lưu lại.
Lâm Phiền tiếp nhận bao vải, mở ra từng tầng, sau đó kinh ngạc:
– Túc Hoa châm?
Chỉ thấy bên trong tầng bao vải sâu nhất có đầy Tú Hoa châm, giản lượt thô sơ đếm một chút, có thể đến một hai trăm cân đấy. Lâm Phiền nghi vấn:
– Chẳng lẽ cha ta muốn dạy ta có công mài sắt, có ngày nên kim?
– Lâm Phiền, khó khăn lắm ta mới đứng đắn một lần, ngươi phối hợp một chút không được à?
Tam Tam chân nhân bất mãn:
– Ngự kiếm, cũng không câu nệ là kiếm, đao, thiền trượng, xích, vân vân, còn có các loại kỳ môn binh khí. Mà cái Tú Hoa châm này là một loại trong số đó.
– Ngự… Ngự… Ngự châm?
Lâm Phiền đổ mồ hôi rồi, lại nhìn cái bao Tú Hoa châm cái nữa:
– Đây là Tú Hoa châm bình thường mà.
Tam Tam chân nhân nhịn không được tát vào ót Lâm Phiền một cái:
– Ngươi có thể chăm chú một chút được hay không? Ngoại trừ Tú Hoa châm, ngươi không thấy có cái gì khác à?
Lâm Phiền kinh nghi, nhìn hồi lâu, lắc đầu:
– Không có.
– Ngươi xem…
Tông chủ toát mồ hôi lạnh trên trán, lại lật ra một tầng vải bố:
– Còn chưa thấy à?
– Thấy rồi.
Lâm Phiền không rảnh đi tính số với tông chủ, hắn trông thấy trên tầng vải bố kia tràn ngập chữ, mở đầu là bốn chữ to: Thiên Mang tâm pháp.
– Ta vừa về đến thì chưởng môn đã triệu, nói ngươi đã viên mãn Trúc Cơ kỳ, ta nghĩ nên giao thứ này cho ngươi.
Tông chủ nói:
– Thiên Mang tâm pháp chính là một loại tâm pháp ngự kiếm độc môn, nhiều mừng thiếu lo, một cộng một, uy lực tăng, hai thêm hai, uy lực bội tăng. Nhưng ngươi cũng biết, ngự kiếm cần thành tâm, cường giả một kiếm là đủ, cái Thiên Mang tâm pháp này lại trái ngược. Sách vở ghi lại, người ngự kiếm nhiều nhất cũng chỉ có bốn thanh bảo kiếm, cho nên Thiên Mang tâm pháp này tựa hồ cái gì cũng sai.
Tam Tam chân nhân lại nói:
– Huyết Ảnh tông Trúc Kiếm đường có thể khống chế một trăm lẻ tám khẩu trúc kiếm, nhớ rõ, là khống chế chứ không phải ngự kiếm, ta một mực phản đối ngươi giá kiếm là vì sợ chậm trễ khả năng ngự kiếm của ngươi.
Tam Tam chân nhân nói:
– Cái này là do phụ thân hoặc mẫu thân của ngươi lưu lại đấy, ngươi phải luyện, ngươi không thể giá kiếm, bởi vì giá kiếm chi kiếm có linh, nhưng ngươi lại có thể giá châm, châm cùng kiếm đồng dạng, toàn bộ đều không có linh khí.
Lâm Phiền nghĩ một lát:
– Tông chủ, ngươi đào hầm à? Ta không nhớ là sách vở có ghi lại ngự châm thuật đấy, mà phụ mẫu ta là ai?
– Ta làm sao biết được? Dù sao ngươi cũng nên luyện đi.
Tam Tam chân nhân nhịn không được nói:
– Nhớ kỹ, không cần phải dùng Thiên Mang tâm pháp không chế binh khí có linh, tảng đá này, Tú Hoa châm này, còn có gậy trúc, ván gỗ đều có thể. Lần này ta xuống núi đã giúp ngươi mua năm ngàn miếng Tú Hoa châm, ngươi cứ từ từ luyện.
Lâm Phiền bán tín bán nghi:
– Hảo!
Luyện cái gì mà không phải luyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!