Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 26: Chờ cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
333


Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư


Chương 26: Chờ cửa


“Lạc tiên sinh thật sự bất tiện để trả lời điện thoại” . Trợ lý Lưu cắt đứt lời nói của Vũ Nghê , ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể

“Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng , phiền cậu giúp tôi được không ?!” . Hắn là năm ngày không có về nhà rồi

Trợ lý Lưu dừng lại mấy giây , tựa hồ đang do dự . “Được rồi , để tôi thử một lần”

“Cám ơn cậu” . Biết mình làm người khác khó chịu , Vũ Nghê tự đáy lòng cảm kích hắn

Đợi một hồi thật lâu , máy nội bộ chuyển tới

“Alô” đầu dây bên kia im lặng gần nửa phút . Vũ Nghê cơ hồ cho là không có ai , cô chần chờ mở miệng hỏi

Ống nói như bị che lại , ba giây sau , rốt cuộc cũng có tiếng trả lời – “Em có chuyện gì sao ?!” thanh âm thờ ơ , lạnh lùng hỏi

“Thật xin lỗi , tôi không muốn quấy rầy anh , nhưng là ––––”

“Có gì em cứ nói thẳng , hiện tại tôi bề bộn nhiều việc” . Hắn ngắt lời , giọng nói rất lạnh.

Vũ Nghê do dự , tự dưng điện thoại đến công ty hắn , đột nhiên cảm thấy bất an :”Tôi , tôi là muốn hỏi anh , hôm nay có về nhà không ?! Buổi tối anh muốn ăn cái gì ?!”

Thật ra thì cô muốn nói là hắn nên về nhà , nhưng lời vừa đến khóe miệng lại thôi

“Tôi cũng chưa biết” Hắn dừng lại hai giây , sau đó lãnh đạm mà nói.

Câu trả lời của hắn , cộng với giọng nói lạnh lùng , khiến Vũ Nghê muốn kêu hắn về nhà , cuối cùng lại không thốt ra được

“Không có chuyện thì em cũng đừng gọi điện thoại đến công ty !”

Vũ Nghê ngây người . “Ừ , tôi biết rồi , thật xin lỗi anh”

Không đợi Vũ Nghê nói xong , Lạc Ngạo Thực đã cúp điện thoại . Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘bíp bíp’;

Cô nói những lời không nên nói thành ra lại nói nhảm . Vũ Nghê nhìn chằm chằm điện thoại trong tay , cười nhạo mình.

Đêm đã khuya , gió lạnh từ cửa sổ mở ùa vào phòng khách tráng lệ , làm lật ngược mấy trang sách . Người nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi , thân thể khẽ cuộn lên , mấy phút sau liền mở mắt.

Quản gia Vương đi đến phía cửa sổ , chuẩn bị kéo rèm cửa thì thấy . “Cô chủ , cô nên trở về phòng . Ban đêm ở đây lạnh lắm !”

“Bà Vương , bà cứ ngủ trước đi . Tôi đang tìm một cuốn sách !” . Vũ Nghê cầm lên cuốn tiểu thuyết nhìn vào đó

Một lúc sau , bà Vương lại trở về phòng khách . Trong tay cầm một tấm chăn , trùm lên người Vũ Nghê . “Cậu chủ nếu giờ này còn chưa có mặt ở nhà , thì chắc sẽ không trở về rồi !”

Lâu rồi chưa được ai đắp chăn , Vũ Nghê tỏ vẻ xúc động . “Cám ơn bà Vương . Tôi biết rồi mà , bà cứ đi ngủ trước đi !”

“Vâng cô chủ !” . Bà Vương đau lòng nhìn Vũ Nghê một cái , mới rời khỏi phòng khách.

Trước giờ cô xem tiểu thuyết mãi vẫn không chán , nhưng bây giờ cũng đã gần 20 phút , mà ngay cả một tờ cô cũng không có đọc hết . Vũ Nghê dứt khoát đặt sách xuống , nhìn lên ánh sáng mờ ảo của trần nhà ——

Rõ ràng là hắn đã từng nói , hắn sẽ không quan tâm đến cuộc hôn nhân này . Dù cô là vợ của hắn , cô vẫn phải chấp nhận sự thờ ơ tàn nhẫn đó , đáng ra cô không nên cảm thấy đau lòng , khổ sở mới đúng . Hay do cô quá ngu ngốc . Vẫn biết kết cục là thế , nhưng cứ trơ mắt nhảy vào vòng xoáy . Mặc cho cơn đau tiếp tục tàn phá cơ thể của mình , lại không biết làm cách nào để thoát khỏi nó ——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN