Tổng Giám Đốc, Đừng Đùa Nữa! [Reup]
Nguy Hiểm
“Em đàn một bài đi!”
Giọng nói của Trần Hàn Thần làm Mộc Vy hoàn hồn, muốn cô đàn… Hắn chậm rãi quan sát biểu tình trên mặt cô, rõ ràng là cô đối với Piano có chút sợ hãi, thế nhưng hắn lại thấy được ánh mắt say mê của cô khi nghe tiếng đàn. Cô đột nhiên đứng dậy đi về phía cây đàn rồi chậm rãi ngồi xuống tay đặt lên phím đàn dạo một đoạn rồi bắt đầu đàn bản Định mệnh của Beethoven, có Chúa mới biết đây cũng là bài hắn thích nhất. Giai điệu cô tạo nên rất hay, nhưng tình cảm chứa chan trong đó lại làm hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc… mẹ?
Cô đã đàn xong đứng dậy trước tràn vỗ tay của những vị khách rồi trở về chỗ Trần Hàn Thần đang thất thần ở đó. Bỗng một ánh sáng lóe lên gần đó làm Mộc Vy hoảng sợ lập tức chạy đến ôm lấy Trần Hàn Thần. Mũi dao nhọn đâm thẳng vào tấm lưng của Mộc Vy, tiếng hét thất thanh của quan khách vang lên mọi người hoảng sợ lùi về một góc. Trần Hàn Thần nhìn Mộc Vy đang cắn chặt răng khuôn mặt cô hiện rõ đay đơn, hắn ấn chặt lấy vết thương đau lòng nhìn cô, sao lại ngu ngốc như vậy lao đến cứu hắn. Hung thủ không đâm trúng Trần Hàn Thần vô cùng tức giận tiếp tục lao về phía hắn.
Bốp
Âm thanh lớn vang lên, thân ảnh của tên hung thủ bay xa ra đáp xuống một cái bàn, chỉ có thể nghe tiếng bàn gãy sau đó là âm thanh xương gãy. Trần Hàn Thần bế Mộc Vy trên tay, ánh mắt phẫn nộ nhìn còn không thèm hướng hung thủ mà nhìn lập tức bế Mộc Vy vào xe rồi chạy đến bệnh viện. Gương mặt cô đầy mồ hôi lạnh, vài sợi tóc ướt dính vào mặt.
***
Mộc Vy nằm trên giường bệnh hơi thở trầm ổn. Thảo Ly ngồi bên cạnh túc trực chăm sóc cô, mắt đã sưng lên, Mai Anh hiện đang đi công tác không thể vào chăm sóc Mộc Vy nhưng cứ mấy tiếng lại không yên lòng gọi điện hỏi thăm. Trần Hàn Thần vừa đi cùng bác sĩ ngoài hành lang vừa nói chuyện.
“Từ Vĩ, sẽ không để lại sẹo chứ?” Giọng nói của Trần Hàn Thần vẫn trầm ấm như vậy
“Sẽ không… Thật không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay!” Vị bác sĩ tên Từ Vĩ cười nhạo Trần Hàn Thần, quả thật chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ
Thảo Ly giương mắt nhìn cánh cửa mở ra, đi cùng Trần Hàn Thần là một vị bác sĩ vô cùng soái ca, ánh mắt hai người khẽ giao nhau, Thảo Ly sợ hãi quay đi. Từ Vĩ cũng cười cười, phải công nhận sự đẹp trai của chính mình, nhưng cô gái này có vẻ rất quen…
“Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi?”
Thảo Ly cùng Từ Vĩ bước ra ngoài để lại không gian riêng tư cho Trần Hàn Thần và Mộc Vy. Từ Vĩ cùng Thảo Ly thảo luận một số vấn đề về sức khỏe của Mộc Vy, những thứ cô nên ăn và không nên ăn, nên tránh những gì…
“Cô là vị hướng dẫn viên năm đó…?”
Từ Vĩ đột ngột nhớ ra điều gì đó liền nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thảo Ly hỏi. Thảo Ly nhất thời hốt hoảng nhìn thẳng vào ánh mắt của Từ Vĩ…
***
“Tỉnh rồi? Sao em lại ngu ngốc như vậy?”
Ánh mắt của Mộc Vy từ từ mở ra, cảm giác đau nhức từ lưng truyền đến thầm chửi mình ngu. Hắn rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước, cô lại ngu ngơ không biết gì lao vào đỡ cho hắn một nhát dao, bản thân bị thương thì thôi đi, còn bị người này khi dễ, cô tức đến ứa nước mắt. Thấy ánh mắt căm phẫn của Mộc Vy, Trần Hàn Thần Bất giác mỉm cười xoa đầu cô.
“Nghỉ ngơi đi, khi nào bình phục hẳn thì quay lại làm việc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!