Tổng Giám Đốc, Đừng Đùa Nữa! [Reup] - Tổng Giám Đốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tổng Giám Đốc, Đừng Đùa Nữa! [Reup]


Tổng Giám Đốc


Khuôn mặt Mộc Vy từ từ biến sắc tiếp tục nhớ đến những chuyện sau đó. Từ trắng bệch nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng. Vậy…cô và hắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi hay sao…Mấy chị mà biết được chắc cô chết mất, phải làm sao đây!

Trần Hàn Thần nhìn khuôn mặt Mộc Vy như vậy mà nực cười, rõ ràng là cô dụ dỗ hắn sao cứ như là hắn cưỡng ép cô không bằng. Vốn hôm qua đi ngang đó không có ý cứu cô nhưng bỗng nhiên lương tâm lại trỗi dậy, cũng chẳng ngờ là người mình cứu lại xinh đẹp đến vậy…

Hắn ngồi xuống ghế của mình được một lúc thì cô mới tỉnh mộng. Trở lại với thực tại, Mộc Vy run run quay lưng định bỏ chạy. Trần Hàn Thần nhẹ nhàng mà từ tốn thốt lên một câu làm cô chột dạ.

“Nếu em bỏ trốn thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho tôi chuyện đêm qua đây?”

Mộc Vy đứng như trời trồng, cô từ từ quay người lại chậm rãi tiếng về phía hắn. Khuôn mặt cứ cúi xuống đất như rớt đồng xu. Hàn Thần hắn nhìn hành động xấu hổ này của cô mà rạo rực, đêm qua thực sự hắn vẫn chưa nếm đủ! Cô đứng mà đôi chân cứ run run, chỉ cần nhớ đến những việc hôm qua hắn và cô cùng làm cũng đủ để cô ngất tại chỗ rồi.

Đôi mắt của hắn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, thật ra hôm qua hắn cũng không ngờ đó là lần đầu của cô nên có hơi mạnh bạo. Đến khi mở cặp lấy chứng minh thư xem đị chỉ anh mới vô tình phát hiện cô là nhân viên ở công ty mình. Trong đầu hắn liền nảy ra ý định chiếm đoạt cô.

“Nè, sao anh nói chuyện ngang ngược vậy? Tôi không đòi bồi thường thì thôi chứ sao anh lại bắt tôi chịu trách nhiệm!”

Mộc Vy vì quá hoảng loạn nên quên mất anh ta là sếp lớn một mạch cãi lại. Trần Hàn Thần lấy trong bao thuốc ra một điếu rồi rít một hơi, hắn đưa đôi mắt giễu cợt lên nhìn cô như đang khiêu khích. Ánh mắt của hắn làm cô nổi da gà, cô run lên một nhịp dùng hai tay ôm chặt lấy mình.

Điện thoại cô bỗng reo lên, nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt hắn rồi bắt máy. Đầu dây bên kia nói gì đó làm cô khuỵu xuống. Hắn không hiểu từ đâu đỡ lấy cô, thấy sự kinh hoảng đó hắn không khỏi ngạc nhiên với chuyện xảy ra.

“Chuyện gì vậy? Em không sao chứ?”

“Cô…nhi viện bị cháy. Tôi phải đến đó!”

“Tôi đưa em đi!”

Cả hai không nói gì nữa, Trần Hàn Thần cùng Mộc Vy vào thang máy nhanh chóng xuống tầng hầm rồi lấy xe chạy đi. Tất cả nhân viên mở to đôi mắt nhìn hai người bọn họ. Trên xe, hai ngón cái của cô cứ chắp vào nhau sau đó lại luân phiên đổi chiều. Trần Hàn Thần nheo mắt nhìn hành động đó nhưng cũng sớm cho qua tìm vị trí cô đưa mà đến.

Chiếc Lexus đậu trước một con đường mòn vào sâu trong rừng. Mộc Vy leo xuống chạy thật nhanh về phía đang có khói bốc ngùn ngụt. Trần Hàn Thần cũng bước nhanh sau lưng, cả hai nhanh chóng đứng trước một toà nhà cổ kính rực lửa, bên ngoài đám trẻ la hét, khóc lóc. Cô nhanh chân đến chỗ Sơ rồi điểm danh xem có thiếu ai không, sau khi điểm danh đủ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại đưa anh mắt tiếc nuối nhìn căn nhà lớn. Cảnh sát và bác sĩ nhanh chóng đưa bọn trẻ và các Sơ đến bên viện, Trần Hàn Thần cũng chở Mộc Vy đến.

“Anh đi mua giúp tôi chai nước được không?”

“…” Cô thật sự xem hắn như chân chạy vặt rồi sao.

Khi Trần Hàn Thần hắn vừa đi thì Sơ bước ra, Thảo Ly và Mai Anh cũng hốt hoảng chạy đến. Đám trẻ vẫn còn đang kiểm tra, nhưng họ còn một vấn đề lớn khác cần phải quan tâm.

“Nếu xây lại sẽ rât tốn thời gian và tiền bạc, còn ở trọ thì không thể quản lí xuể, phải làm sao đây?”

Giọng của Sơ vang lên đầy lo lắng và nghĩ ngợi. Mai Anh bặm môi còn Thảo Ly lại chăm chú suy nghĩ. Bỗng Mộc Vy giơ tay lên nói một câu xanh rờn.

“Không sao, con sẽ lo. Đêm nay tạm thời hãy ở lại bệnh viện!”

“Con/Em á?”

Bàn xong Sơ thì vào trong còn hai chị Mộc Vy thì đi một vòng chơi. Trần Hàn Thần từ sau bước đến đưa chai nước cho cô…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN