Tổng Giám Đốc Là Sói - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
725


Tổng Giám Đốc Là Sói


Phần 33


Sáng hôm sau .

Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ , chiếu vào mấy lon bia đang lăn lóc trên nền nhà . Quần áo vương vãi từ ngoài cửa , trên ghế , dưới đất rồi cả trong phòng. Hai con người này không biết đã cởi quần áo kiểu gì mà có thể đạt tới trình độ ấy .

Hải là người tỉnh dậy trước, lúc đầu vẫn còn choáng váng nên chưa biết chuyện gì đã xảy ra . Nhưng đến khi nhìn thấy chiếc quần lót ren ở dưới cuối giường thì não lập tức hoạt động hết năng suất .

Hải vội vã nhìn xuống thân mình thì chỉ biết im lặng, lại nhìn sang bên cạnh , Quỳnh vẫn còn đang say ngủ .

Hải nhất thời bị doạ cho không biết nói gì , mặt càng lúc càng căng thẳng .

” chết rồi , cô ấy ngủ dậy thì biết đối mặt thế nào . Hải ơi , mày điên rồi . ”

Còn đang hoang mang thì Quỳnh cũng tỉnh , nhìn sang bên cạnh thấy Hải đang ôm đầu ôm tóc khổ sở cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt .

– anh làm sao vậy ?

Nghe câu hỏi ấy mà Hải giật mình , ngay lập tức quay sang thanh minh .

– tôi xin lỗi , tôi ….tôi….hôm qua…

– anh đâu cần căng thẳng như vậy . Chúng ta đều trưởng thành rồi , sự cố thôi , không cần quá căng thẩng .

– hả …

Quỳnh đưa mắt nhìn quanh tìm quần áo , ánh mắt vô cùng phức tạp khi thấy chúng không ở cùng nhau .

Hải vội lấy khăn quấn vào người rồi bước xuống giường , tự mình đi lấy quần áo cho Quỳnh .

– đồ của cô .

– cảm ơn ..

Hải quay đi chỗ khác để Quỳnh mặc lại quần áo , nhìn dáng vẻ lo lắng của Hải tự nhiên thấy buồn cười .

– anh là lần đầu tiên à ?

Hình dáng người đàn ông lý trí nghiêm nghị hàng ngày biến mất , lại trở nên ấp úng đến muốn nói gì cũng không nói ₫ược .

– yên tâm đi , tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu .

Nói như vậy chứ thực ra Quỳnh dù sống ở nước ngoài chứ không hề dễ dãi. Bản thân cô tự hiểu tất cả chỉ là sự cố . Cô còn dậy trước Hải , nhưng đau đầu quá nên ngủ tiếp.

– anh bảo đi có việc mà , còn ngồi đấy là muộn đấy .

Quỳnh bước xuống khỏi giường , còn vài bước chân nữa ra tới phòng khách thì nghe tiếng Hải .

– tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Quỳnh quay lại nhìn Hải .

– không cần. Thôi tôi về đây , đống bừa bộn ngoài kia lát nữa sẽ qua dọn. Hoặc anh dọn luôn đi , tôi đau đầu muốn ngủ.

Quỳnh cứ vậy mà đi về . Trong lòng cô hiểu trong lòng Hải có ai , bản thân mình đang thích ai . Nếu chỉ vì 1 lần lỡ ngủ cùng nhau mà ép buộc cả hai rơi vào tình trạng hôn nhân không tình yêu thì thực sự không đáng .

Quỳnh đi rồi chỉ còn mình Hải với một đống tơ vò. Vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy có lỗi. Nhưng Quỳnh lại không chấp nhận để anh chịu trách nhiệm , biết phải làm thế nào .

Nửa tiếng ngồi bất động trên giường không chút phản ứng , sau cùng Hải cũng đứng dậy gấp chăn lại . Vết máu trên giường thêm một lần nữa khiến Hải kinh ngạc .

Sáng rồi nhưng Linh vẫn chưa chịu dậy . Kì nghỉ phép chăm sóc cho người ốm lại nhàn nhã quá mức .

Người ốm đã dậy từ rất sớm ra ngoài tản bộ , người khoẻ mạnh đến gấu cũng vẫn còn muốn ôm.

Đến khi người khoẻ nấu xong bữa sáng thì người khoẻ vẫn rất trungthuỷ với cái giường.

Việt đi lên phòng chỉ biết lắc đầu . Một người lạnh lùng như Việt nhưng khi ở cạnh Linh lại tở nên ấm áp và vô cùng kiên nhẫn .

Họ có thể không quan tâm đến cả thiên hạ , nhưng với người phụ nữ bên cạnh thì hoàn toàn ngược lại .

– Linh …

– ( không phản ứng )

– Linh …

– Để em ngủ thêm đi mà.

Linh kéo chăn chùm qua đầu , Việt kéo chăn ra rồi nhẹ giọng .

– 8 giờ sáng rồi , em mau dậy ăn sáng .

– không muốn , em không muốn ăn .

– ngoan nào .

– anh mang vào đây , em ăn ở đây .

– không được . Ăn trong phòng ngủ rất mất vệ sinh .

– vậy thì thôi .

– em định không đánh răng , không rửa mặt ?

– không muốn .

Nếu như Việt không bị thương ở tay thì đã có thể ôm Linh rời khỏi giường rồi . Nhưng tình trạng hiện tại là hoàn toàn không có khả năng .

Nhẹ nhàng không ₫ược , nói nặng lại càng không được . Cuối cùng đành bất lực để cô vợ bé nhỏ muốn ngủ tới bao giờ thì ngủ .

10 giờ sáng mới là bình minh , Linh bước xuống giường là lập tức đi tìm Việt . Đúng như Linh dự đoán , Việt đang chăm chú nhìn vài tài liệu , 1 tay đánh máy .

Nghe tiếng bước chân Việt ngước lên nhìn , ánh mắt ôn nhu trước tai nạn đã quay trở lại .

– em dậy rồi .

Linh đi tới ngồi cạnh Việt , đầu dưạ vào vai anh .

– sao anh không gọi em dậy ?

– là em không muốn dậy . Đói chưa ?

– em đói rồi .

Việt đứng dậy đi vào phòng ăn lấy ra bánh mì , trứng và sữa .

– đánh răng chưa ? Rửa mặt chưa?

– xong hết rồi .

Đến bản thân Việt còn chẳng thể tin được mình lại vì Linh mà thay đổi tất cả. Chỉ mới tuần trước còn thấy Linh phiền phức , bây giờ lại thấy cái phiền phức ấy vô cùng ₫áng yêu .

Đang tình chàng ý thiếp thì có chuông cửa , Lnh ra thì thấy hai mẫu hậu trong tay cầm vô số đồ. Chưa dừng lái ở đó , còn có một anh shipper đi cùng .

– mẹ với cô mua gì mà nhiều vậy ạ ? .

Mẹ Việt : thuốc bổ .

Mẹ Linh : đồ của con .

Linh ngơ ngác .

– mẹ mang đồ của con qua đây làm gì ?.Mẹ , con còn chưa hỏi ý anh ấy .

Mẹ Việt : nó thì cần gì phải hỏi , thôi vào trong đã .

Việt nhìn thấy mẹ Linh cảm thấy hơi hoảng sợ . Thêm ánh mắt cùa bà ấy nữa , cứ như kiểu đến bắt Linh về .

Nhưng đến khi thấy hai cái vali thì càng cảm thấy khó hiểu hơn .

– cháu chào cô .

– chào cậu .

Linh kéo tay áo mẹ .

– mẹ , mẹ như vậy là sao ?

– chỉ muốn hỏi cậu ta quan hệ của hai đứa thôi. Con nói xem cậu Minh tốt như vậy .

– mẹ . Mẹ nói linh tinh gì vậy .

Việt lấy hết can đảm đứng trước mặt mẹ Linh .

– cháu mời cô ngồi . Cháu có chuyện muốn thưa với cô ạ .

Hai bà thông gia âm thầm nháy mắt với nhau . Chuyện lần này Linh cũng không được biết nên cũng cảm thấy lo lắng .

Nếu cứ để tự nhiên thì khả năng lâu lâu nữa mới có cháu , chi bằng liên thủ đánh nhanh rút gọn .

– con có gì muốn nói thì nói đi . Nếu không nể con bị thương thì mẹ con bé không tìm tới đây đâu .

Việt ngay sau khi được mẹ bật đèn xanh cho thì bắt đầu luôn vào vấn đề chính .

– thưa cô . Con muốn được ở bên cạnh Linh ạ .

– tôi nhớ không nhầm thì cậu quên nó rồi , đúng không ?

– chuyện ấy không quan trọng ạ .

– tôi vẫn chưa hiểu .

– cháu sẽ dùng hiện tại và tương lai để yêu cô ấy . Còn quá khứ sau này sẽ có cơ hội nhớ lại .

Truyện : Tổng Giám Đốc là sói -chương 34.

Chuyện của phụ huynh coi như giải quyết cũng tạm thời ổn thỏa. Nhưng mẹ Linh đột nhiên hỏi Việt .

– cậu tính khi nào sẽ tổ chức đám cưới?

– chuyện này … Cô với mẹ cháu có thể chọn ngày giúp cháu được không ạ?

Mẹ Việt : đương nhiên là được . ( tâm trạng vô cùng phấn khích)

Tuy nhiên mẹ Linh vẫn muốn xác minh Thêm Một Lần Nữa.

– theo như tôi được biết thì cậu cũng mới chỉ có cảm giác với con bé thôi. Tôi đề nghị đến chuyện kết hôn cậu không cảm thấy có vấn đề gì sao?

Việt trả lời dứt khoát , không hề có một chút đắn đo.

– Cháu chỉ muốn được ở cạnh cô ấy.

– chuyện này tôi không muốn ép cậu. Tôi cũng chỉ có mình nó là con gái , tôi luôn mong muốn nó hạnh phúc.

Linh lại đến chỗ mẹ , cô nói nhỏ .

– mẹ đừng nói nữa, mẹ như thế này sẽ làm anh ấy sợ đấy.

– cái con bé này mẹ nuôi mày bao nhiêu năm mày không sợ mẹ buồn. Vừa mới yêu nó được mấy ngày đã sợ nó buồn rồi.

– chẳng phải Mẹ cũng mong muốn con lấy anh ấy hay sao.

– Mày để yên cho mẹ nói chuyện với nó.

Rồi Mẹ Linh quay sang nhìn Việt.

– nếu như hai đứa đã quyết định tiến tới hôn nhân rồi thì hai bà già này cũng không có ý kiến gì nữa. Tôi và mẹ cậu sẽ tự tìm ngày thích hợp.

Mẹ Việt : thôi hai đứa cứ tiếp tục tâm sự đi. Mẹ về đây.

Hai bà vừa quay lưng ra phía cửa thì cười không khép được miệng. Còn có chuyện gì sung sướng hơn là tống được hai đứa ế đi chứ. Thanh Xuân của con người có giới hạn. Một người thì quá 25 mùa hoa , một người thì qua 30 mùa lá rụng. Thật đáng sợ .

Mẹ Linh đi rồi mà Việt vẫn còn cảm thấy hơi run, nhìn nét mặt Việt Linh lo lắng hỏi .

– anh cảm thấy chỗ nào không khỏe à?

– không phải, anh là lần đầu tiên đứng trước mặt người lớn nói chuyện yêu đương nên có cảm thấy hơi sợ.

– ( cười vui vẻ) Tổng Giám Đốc, thật không nghĩ anh cũng có ngày hôm nay.

– em thay đổi cách xưng hô đi. Đừng có một câu tổng giám đốc, hai câu tổng giám đốc nữa.

– thay đổi? Em cảm thấy gọi như thế rất là thân mật.

– Khái niệm dùng từ ngữ của em thật lạ lùng .

– vậy Anh muốn em gọi anh là gì? Anh yêu? Chồng yêu? Hay là…

– Thôi bỏ đi. Nhìn em chẳng có một chút gì gọi là thành ý.

Nói xong câu ấy Việt bỏ lên phòng, Linh cũng chạy theo anh.

– sao đấy? Giận em à?

– trẻ con , anh lên dọn phòng .

– thôi , ai lại để cho người ốm dọn phòng bao giờ.

– em nhìn xem, em sắp biến cái phòng này thành chuồng heo rồi.

– Đúng là có hơi bừa bộn thật nhưng cũng đâu đến mức như anh nói.

Việt vừa nhặt rác trong phòng vừa nói với Linh.

– mấy thứ đồ ăn nhanh này không tốt đâu, em hạn chế ăn thôi.

– có gì mà không tốt chứ. Em buồn em sẽ ăn nó, lúc vui cũng có thể dùng nó để chúc mừng.

– sau này không cần dùng đến nó nữa. Vì cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.

Bình thường không nói chuyện vậy mà nói ra câu nào cũng khiến cho người ta cảm động đến Muốn Khóc.

– Em làm sao vậy,?

– Em không sao , chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc mà thôi

Cho đến thời điểm hiện tại thì Linh cũng không cảm thấy hối hận vì trước đây không yêu đương . Cả đời này chỉ cần một người như Việt là quá đủ rồi.

Việt kéo Linh vào lòng hôn nhẹ lên trán cô.

– ngốc… Sau này không được khóc. Vì như thế anh sẽ cảm thấy rất đau lòng. Biết chưa?

– em biết rồi.

Cảm giác ngọt ngào giống như có viên kẹo nhỏ tan ra trong miệng. Cái ôm này còn ấm áp hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Khi nhỏ có mẹ chăm sóc, bây giờ lại có Việt bên cạnh . Cuộc sống này không còn cầu mong điều gì khác nữa.

1 tuần sau …

Hải và quỳnh vẫn là hàng xóm , nhưng cả tuần rồi không ai qua nhà ai, đi làm ngoại trừ vấn đề công việc cũng không nói chuyện. Vấn đề không phải là ở Quỳnh, cô vẫn nói chuyện với Hải rất bình thường chỉ có Hải là luôn luôn tránh né.

Hải không phải muốn phủi trách nhiệm, mà là Quỳnh không cho anh chịu trách nhiệm nên mới biến mọi thứ trở nên gượng gạo tới vậy.

Sau cái sự cố hôm ấy thì Hải thường xuyên nghĩ đến thời gian ở nước ngoài . Hình ảnh của Quỳnh luôn hiện hữu trong tâm trí của Hải, khiến anh không có cách nào mà bình tĩnh được.

Hôm ấy sau khi tan ca trời mưa rất lớn, Quỳnh đi làm không mang theo áo mưa đứng ở đại sảnh công ty. Hải nhìn Quỳnh với bóng dáng đơn độc lại có cảm giác muốn che chở. Con người chẳng lẽ lại có thể dễ dàng thay đổi tình cảm đến như vậy ? Hay tình cảm trước giờ không sâu nặng giống như bản thân vẫn nghĩ, chỉ đơn giản là một thói quen muốn quan tâm đến người luôn ở cạnh mình bằng ấy năm.?

Chẳng lẽ đến thời điểm hiện tại mới tìm được tình cảm đích thực, mới tìm được người có thể để mình bảo vệ?

Mấy suy nghĩ miên man ấy đã hành hạ Hải trong suốt mấy ngày liền, đến lúc nhìn Quỳnh đứng dưới mưa vẫn không thể nào xác định. Hải đi đến chỗ Quỳnh.

– tôi có mang theo áo mưa, cô có muốn về chung không?

– hôm nay đã chịu nói chuyện với tôi rồi à? Xem gia tâm lý anh đã bắt đầu ổn định lại.

– tôi vẫn bình thường mà.

– ok ok. Chỉ cần anh đừng nhắc tới ba từ chịu trách nhiệm thì tôi với anh sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nhắc đến chuyện ấy Hải lại bắt đầu bối rối.

– nhưng hôm ấy…. Tôi… Tôi đã nhìn thấy nó.

– Anh nhìn thấy cái gì?

Tâm trạng bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, cẩn thận căng thẳng căng thẳng một cách bất bình thường

– Tôi đã nhìn thấy có vết máu ở trên ga giường. Cô ..

– đó vốn dĩ không phải là vấn đề. Ai mà chẳng có lần đầu tiên.

– nhưng đó chẳng phải là để dành cho người mà mình thực sự yêu sao?

– lần đầu tiên của anh cũng là dành cho tôi, đâu phải dành cho người anh yêu? Coi như chúng ta hòa.

Thái độ mạnh mẽ này của Quỳnh Hải đã sớm quen. Nhưng không ngờ trong chuyện này cô cũng thẳng thắn dứt khoát tới như vậy.

Xem trong mấy bộ phim thì chẳng phải trường hợp này là sẽ dứt khoát bám lấy người đàn ông rồi bắt cưới . Mọi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng, càng khiến cho người ta khó xử.

Sau ngày hôm ấy Hải vẫn là không biết làm gì. Anh thực sự cần có người gỡ rối nên liền gọi điện cho Nguyệt.

Trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê , sau khi nghe Hải kể hết mọi chuyện đã xảy ra thì Nguyệt trở nên vô cùng kích động.

– cái gì? Sao anh có thể để chuyện đó xảy ra?

– Lúc đó anh say , cả cô ấy cũng vậy.

– em không phải muốn nói cái đó.

– vậy em muốn nói gì?

– cái em muốn nói là anh đã làm gì mà đến cả chịu trách nhiệm người ta cũng không muốn .

– Làm sao mà anh biết được.

– anh cái gì cũng giỏi chỉ có mỗi chuyện tình cảm là không thể nào tiến triển được.

– anh gọi em ra đây là để tìm cách giải quyết chứ không phải nghe em phê phán.

– Bây giờ em sẽ hỏi anh hai vấn đề. Anh phải suy nghĩ rồi trả lời cho em biết.

– Em hỏi đi.

– vấn đề đầu tiên cũng là vấn đề rất quan trọng. Anh có còn tình cảm với Linh hay không?

– Anh không muốn cô ấy khó xử nên từ lâu đã không đi tìm cô ấy rồi.

– có nghĩa là anh chấp nhận từ bỏ.

Hải gật đầu. Sau khi có được câu trả lời Nguyệt lại tiếp tục hỏi.

– sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó anh có suy nghĩ như thế nào?

– Lúc đầu cũng cảm thấy rất sợ. Nhưng rồi sau đó anh đã nghĩ đến chuyện sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.

– phụ nữ sợ nhất là mấy từ chịu trách nhiệm. Không có tình cảm thì chịu trách nhiệm làm cái gì?

– Thế bây giờ anh phải làm như thế nào? Cũng không thể để con gái là người ta chịu thiệt thòi như thế được.

– đầu tiên là anh phải xác định được tình cảm của mình. Anh có thực sự muốn ở bên cạnh cô ấy hay không Hay chỉ vì lương tâm anh cắn rứt vì đã lỡ cướp đi lần đầu tiên của người ta.

– có gì khác nhau sao?

– Trời ơi anh bị ngốc à. Đương nhiên là khác rồi. Nếu như anh còn yêu Linh thì anh không nên đến với cô ấy. Em chỉ nói đơn giản vậy thôi.

– Khi anh nghĩ đến chuyện từ bỏ cũng không còn đau như lúc trước nữa. Trong chuyện này nếu cố chấp thì người đau khổ chắc chắn sẽ là Linh. Mà anh cũng sẽ không thoải mái gì.

– vậy thì anh theo đuổi chị ấy đi. Cũng nên ra dáng một người đàn ông có trách nhiệm.

– sợ rằng trong lòng cô ấy vẫn còn hình bóng của người đàn ông kia.

– Hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi. Sau này phát sinh tình cảm là chuyện rất dễ dàng. Anh cứ nói thẳng với chị ấy.

Sau cuộc trò chuyện với Nguyệt thì Hải cũng ngộ ra được vài điều. Lại không ngờ được sau sự cố hôm ấy tình cảm của bản thân lại theo một hướng khác.

Sáng sớm hôm sau ở nhà Việt.

– Nếu em không dậy, anh sẽ ôm em dậy.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi ấy thôi cũng khiến Linh giật mình. Vết thương chưa hoàn toàn bình phục nếu Việt cố tình bế cô thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

– em dậy là được chứ gì. Anh thật quá đáng.

– Anh muốn em ra ngoài tản bộ. Nếu không tập thể dục em chắc chắn sẽ trở thành một con heo …đáng yêu .

– Ý anh là bây giờ em đang rất béo hay sao?

– Vấn đề không phải là béo hay không? Vấn đề nằm ở sức khỏe.

– em cảm thấy mình rất bình thường. Sao anh cứ nhất quyết em anh phải đi bộ với anh. 8h không phải chúng ta phải đến công ty hay sao?

Việt không thể cứ đứng mà nói lý với Linh được. Nói đi nói lại thì chắc chắn anh sẽ là người thua cuộc. Không phải vì không thể nói, mà là không muốn thắng.

– em có đi hay là không? Hay để anh cõng em?

– Thôi không cần , em có thể tự đi được . Vết thương của anh như thế kia…

– cũng đã hơn 2 tuần rồi, vết thương cũng tạm ổn.

– À , tối hôm qua em gọi cho mẹ không liên lạc được. Hay là bây giờ anh chở em qua chỗ mẹ em đi.

– mẹ em với mẹ anh đã đi du lịch rồi. Có qua cũng không thể gặp.

– mẹ đi du lịch mà không cho em đi cùng. Chán chết đi được…

Linh trưng ra cái bộ mặt chán nản hờn dỗi cả thế giới rồi nằm phịch xuống giường. Cô kéo chăn đắp lên người, mắt thì nhắm chặt lại nhưng miệng vẫn không quên nhõng nhẽo.

– bây giờ tâm trạng em rất là không tốt. Chỉ có đi ngủ mới có thể an ủi được em thôi.

Trên môi Việt xuất hiện nụ cười cùng ái muội

– anh có một cách để em có thể vừa ngủ lại vừa tiêu hao được lượng mỡ trong cơ thể.

Nghe thấy có cách hay như thế đương nhiên là Linh phản ứng rất nhiệt tình và nhanh chóng.

– Cách gì vậy? Anh mau nói đi. Để từ mai em sẽ không cần phải cùng anh đi ra ngoài dạo bộ gì nữa.

Việc nằm xuống bên cạnh Linh, lấy tay chống lên đầu nghiêng người sang phía cô .

– cách này cũng đơn giản. Em có thể làm mỗi ngày .

Nhìn nụ cười kia, ánh mắt kia, lập tức Linh cảm thấy có chút gì đó hơi không bình thường. Nhưng đến khi não bộ phản ứng với vấn đề thì đã không còn kịp.

Môi cô đã bị bao lấy bởi cảm giác ướt át , rất nhanh chóng bị cuốn vào trong thế giới ấy, ngọt ngào và vô cùng ấm áp.

Trong lòng vẫn còn một chút lo lắng, nhưng lại không có cách nào hỏi được. Nụ hôn ấy mãnh liệt đến mức cho dù có muốn dừng cũng không thể dừng .

Vòng tay Việt siết chặt , nóng bỏng , giống như muốn ngay lập tức đưa Linh hòa tan vào trong cơ thể mình.

Nụ hôn dây dưa triền miên kéo dài, không biết qua bao lâu nhưng đến khi Linh không còn thể thở được nữa thì Việt mới buông cô ra.

Lúc này đến cả nhìn thẳng vào mắt Việt Linh cũng không dám, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

– nhìn anh…

Thấy ánh mắt tránh né của Linh Việt cảm thấy không yên tâm. Là cô đang muốn trốn chạy điều gì ?

Ánh mắt ấy có thể làm cho người ta say đắm , đến khi ấy bản thân sợ lọt hố không có cách nào lên được.

– sao không nhìn anh?

– Em không biết bơi. Em sợ bản thân sẽ chết chìm trong đó.

Việt búng nhẹ vào mũi Linh một cái rồi cười.

– Cũng biết trêu chọc anh cơ đấy.

– không có . Nhưng mà ….( đỏ mặt ) anh ổn không?

Khẽ hôn nhẹ lên trán một cái, thêm một cái nhẹ nhàng trên mũi, lướt nhẹ qua vành tai, giọng nói ấm áp cùng hơi thở nóng hổi.

– anh rất ổn.

Xương quai xanh nhấp nhô theo từng nhịp thở, khiến cho người ở bên trên không có cách nào tiếp tục kiểm soát.

Nhìn sâu vào trong mắt Linh, trong đầu Việt chợt hiện lên một vài mảnh ký ức lộn xộn. Người ở trong những mảnh kí ức vỡ vụn ấy không phải ai khác mà chính là Linh. Những thứ vừa lướt qua trong tâm trí lại rất quen thuộc .

Là vui mừng, là Hạnh Phúc, khiến cho nụ hôn ấy cứ muốn dây dưa mãi, không muốn dừng lại.

– anh yêu em ….

Câu nói này vốn dĩ Không cần nói ra, chỉ cần cảm nhận. Nhưng đối với Việt mà nói, thể hiện tình cảm cũng là cách khiến cho đối phương cảm thấy yên tâm, bản thân mình cũng thấy hạnh phúc.

Chiếc váy ngủ rơi xuống đất, nước da trắng mịn cùng khuôn ngực căng tròn đầy sức sống như thôi miên Việt . Quần áo trên người anh ta cũng từ từ được cởi bỏ .

Mọi hành động của Việt đều nhẹ nhàng, cưng chiều. Dù chỉ là một chút vệt đỏ trên người Linh cũng không muốn để lại. Lúc nào trong lòng cũng lo lắng người con gái này sẽ bị tổn thương, sợ đánh mất.

Ôm Linh trong vòng tay rồi, Việt vẫn suy nghĩ đến những điều đáng sợ.

” nếu như không kịp giữ em lại thì một lúc nào đó bản thân nhớ lại hết sẽ đối mặt như thế nào? ”

Không muốn trả lời, cũng không có cách nào để trả lời. Nhưng đã nhận ra rồi thì tuyệt đối sẽ không để bản thân phạm những sai lầm. Tuyệt đối sẽ không để mất đi.

( mai chương cuối rồi mọi người . )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN