Tổng Giám Đốc Là Sói - Phần 34-End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
799


Tổng Giám Đốc Là Sói


Phần 34-End


Hai ngày sau đó khi Việt và Linh còn chưa thức giấc thì ở bên ngoài đã có tiếng đập cửa. Khi ra đến nơi thì người đập cửa không phải ai xa lạ mà chính là mẹ Việt.

– Mẹ… mẹ làm gì vậy? Mới sáng sớm mẹ tới đây làm gì?

– mẹ đi tập thể dục, tiện thể ghé qua báo cho con một tin.

– mẹ có muốn vào nhà không?

– vào làm gì, mẹ nói xong sẽ đi ngay.

– vậy Mẹ nói đi.

– Mẹ với mẹ con bé đã quyết định rồi , đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.

– tuần sau? Gấp như vậy sao con và cô ấy có thể đi chụp ảnh ngoại cảnh được. Con còn chưa cầu hôn cô ấy.

– Thằng bé này , con cầu hôn từ lúc nào rồi còn gì nữa. Ảnh chưa chụp được ngay thì sau này chụp. Ngày tốt sao bỏ lỡ được. Thôi tránh ra để mẹ vào gặp con bé, nói chuyện với con thêm bực mình.

Mẹ Việt vừa bước vào đến cửa thì cũng là lúc Linh đi xuống. Tóc tai bù xù trong đến thảm. Thấy mẹ Việt đã hoảng hốt kéo quần kéo áo chỉnh lại đầu tóc.

– Con chào cô .

– Giờ này còn gọi bằng cô nữa. Gọi bằng mẹ, gọi mẹ đi con.

Mới sáng sớm ngủ dậy đầu óc còn chưa hoạt động tốt , nhất thời chưa tiếp thu được vấn đề.

– sao ạ…con…

– sang tuần hai đứa tổ chức lễ cưới rồi. Mẹ với mẹ của con đã quyết định. Không nói nhiều, thôi mẹ đi về đây hai đứa đi ngủ tiếp đi.

– ơ….

Linh đứng yên bất động nhìn mẹ Việt đi ra khỏi cửa, thấy nụ cười của Việt lại đâm ra cáu.

– Anh cười cái gì chứ? Có gì đáng cười?

– Em sắp trở thành vợ anh rồi. Anh lại không thể cười sao?

Linh phụng phịu quay mặt đi, nhìn vào khuôn mặt ấy một vài mảnh kí ức rời rạc lại thoáng qua đầu Việt. Không bao lâu nữa anh sẽ nhớ lại tất cả thôi.

– đợi anh sắp xếp công việc vài ngày nữa chúng ta sẽ đi chụp ảnh ngoại cảnh. Anh sẽ đưa em đi thử váy cưới, em có muốn mua sắm gì không?

– không muốn.

– ngoan nào…

– em không thích ngoan ..

– vậy anh sẽ trừng phạt em .

Việt ôm lấy Linh định bế cô lên phòng khiến cô hốt hoảng .

– để em tự đi , em có thể đi được . Vết thương của anh còn chưa khỏi.

– Em muốn đi đâu.

– cùng anh đi tập thể dục.

– có một phương pháp không cần đi tập thể dục…

– anh lương thiện một chút đi.

Linh đỏ mặt ngượng ngùng còn Việt cảm thấy rất vui vẻ . Những ngày tháng sau này có Linh ở cạnh không còn sợ cô đơn trống trải nữa rồi.

” anh không biết thế nào là nụ cười tỏa nắng, anh cũng không biết thế nào là ấm áp cho tới khi gặp em”

Đã hai ngày rồi Hải không gặp Quỳnh, cũng không thấy cô đi làm, gọi điện Quỳnh không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy cô trả lời. Facebook Zalo đều không hoạt động, Quỳnh gần như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Hải.

Hai ngày trôi qua khiến cho tâm can của Hải cảm thấy rất khó chịu, mỗi khi đi làm về đều đứng trước cửa phòng của cô, nhưng không hề thấy cô trở về.

Ngày thứ ba Hải cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi được nữa nên đã tìm cách tiếp cận một người bạn của Quỳnh cũng làm ở chung công ty. Lúc tan ca Hải cố ý chờ cô ấy bước ra ngoài, vừa nhìn thấy đã vội vã tới.

– chào cô..

Cô gái ấy làm khác bộ phận nên cũng không quen thân với Hải, chỉ là biết anh qua một vài lần mà Quỳnh kể lại.

– chào anh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?

– hai hôm nay tôi không thấy Quỳnh đi làm. Cô có biết cô ấy đi đâu không? Cô ấy cũng không về nhà ở chung cư.

– anh không biết gì sao? Bố mẹ cô ấy sắp xếp cho cô ấy xem mắt một người đàn ông. Hình như tối nay họ hẹn nhau đi ăn cơm thì phải.

Chỉ mấy cái lời nói này thôi cũng khiến cho Hải tay nắm chặt, nét mặt hoảng hốt.

– Cô có biết ở đâu không?

– tôi biết…. Nhưng anh hỏi để làm gì?

– cô cho tôi địa chỉ ở đó. Tôi muốn tìm cô ấy, tôi có việc rất quan trọng.

Nhìn nét mặt gấp gáp của Hải khiến cho cô gái ấy cũng phải mủi lòng, cuối cùng thì Hải cũng có được địa chỉ trong tay.

Cảm giác sắp mất đi một người mà trong lòng bắt đầu cảm thấy quan trọng nó khiến anh vô cùng khó chịu.

” em không muốn tôi chịu trách nhiệm, lẽ nào lại muốn người đàn ông khác chịu trách nhiệm với cuộc đời em sao ? Tôi không cho phép”

Hải chưa bao giờ đi ngoài đường với tốc độ nhanh như thế. Giống như chỉ cần chậm một vài phút thôi thì sẽ mất đi người ấy.

Trong một nhà hàng sang trọng, Quỳnh ngồi đối diện với một người đàn ông nhìn cũng rất sang trọng. Anh ta vô cùng thành đạt, lướt qua cũng có thể cảm nhận được sự giàu có từ anh ta.

Nhưng những điều ấy không khiến cho Quỳnh cảm thấy vui, cô cũng không biết tại sao mình lại nhận lời bố mẹ để đến cuộc hẹn này. Thậm chí còn bỏ ra những hai ngày để học những thứ mà bố mẹ dạy, nào là nét mặt nào là lời ăn tiếng nói nào là bước đi.

Là cô thực sự mong muốn hay đang trốn chạy điều gì?

Chẳng phải bản thân rất thích Việt sao? Vậy mà ngay giây phút hiện tại lại muốn một người khác đi tìm. Tâm tư của bản thân lẽ nào lại phức tạp, lại đáng ghét đến như thế.

– em không khỏe ở đâu sao?

Nhìn nét mặt nhợt nhạt của Quỳnh anh ta cảm thấy lo lắng. Nhưng sự lo lắng này của anh ta lại không khiến Quỳnh thấy ấm áp. Trái lại còn khó chịu.

– Tôi không sao.

– Xin lỗi nếu như tôi nói quá thẳng thắn. em có vẻ như bị bắt ép đến cuộc gặp này?

– cũng có thể xem là như vậy.

– lý do em tới đây và ngồi trước mặt tôi là gì,?

– Tôi cũng không biết.

Người đàn ông ấy cười, nụ cười của anh ta vô cùng mê hoặc. Dường như kinh nghiệm xem mắt của anh ta có thể ghi thành một cuốn sách dài cả gang tay cũng không chừng.

– en không phải là người đầu tiên tôi đi xem mắt. Và thái độ ngày hôm nay của chúng ta thì chắc chắn em cũng không phải là người cuối cùng.

– anh rất thẳng thắn, tôi thích những người như vậy.

– thích ở đây có rất nhiều nghĩa. Em thích tôi theo nghĩa nào?

Quỳnh còn chưa kịp trả lời thì Hải xuất hiện ngay trước mặt, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

– anh ở đây làm gì?

– đi theo anh…

Hải chỉ nói vậy rồi cầm tay Quỳnh kéo đi trong sự ngỡ ngàng của người đàn ông ấy và những người xung quanh.

— bỏ tay ra , anh mau bỏ tay tôi ra .

Đi ra được đến cửa nhà hàng Quỳnh hất tay Hải ra, nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu nhưng chất chứa bi thương ở trong đó.

– Anh làm cái gì vậy? Anh có biết tôi đã mất bao nhiêu ngày để chuẩn bị cho buổi coi mắt này không? Anh có muốn phá thì cũng phải chọn thời điểm chứ?

– Anh mới là người hỏi em đến đây làm gì. Chẳng lẽ thực sự thích người đàn ông đó sao?

– Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh? Anh bị điên à?

– không liên quan gì đến anh?

Nghe câu hỏi ấy trong ánh mắt của Quỳnh có nét bối rối nhưng cô lại chọn cách dứt khoát trả lời.

– Đúng vậy.

– Vậy thì anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt em mãi mãi.

– Anh nói như thế là có ý gì?

Hải không trả lời câu hỏi của Quỳnh mà quay lưng bước đi. Mặc kệ cô đứng ở đằng sau gào thét .

– anh muốn làm gì , mau đứng lại .

Hải cứ thế đi cho đến khi anh đến bên cạnh một chiếc ô tô thì đứng vào đằng sau nó . Bản thân rất muốn tìm một phép thử, nếu như Quỳnh thực sự cần anh thì chắc chắn sẽ chạy theo để tìm. Còn nếu cô không đi tìm thì ngày mai chắc chắn anh sẽ tìm cách khác.

Câu nói ấy có nghĩa là sao? Tại sao nó lại khiến cho quỳnh cảm thấy lo sợ đến như vậy?

Khi thấy bóng dáng Hải khuất sau chiếc ô tô ấy bước chân không tự chủ mà chạy theo, đôi mắt mải miết kiếm tìm, khi không thấy Hải nước mắt lại muốn rơi xuống, tâm tư lúc ấy vô cùng hoang mang.

” anh rốt cuộc là ở đâu rồi? ”

cho đến khi cánh tay của cô được một bàn tay khác nắm lấy, đến khi cả người cô bị cánh tay ấy kéo vào lòng, một vòng tay bất chấp giữ lấy cô, bên tai là hơi thở ấm áp.

– đừng cử động..

Giọng nói quen thuộc này khiến mọi sợ hãi đều biến mất, Quỳnh muốn đẩy Hải ra nhưng anh cố giữ lấy cô .

– em cũng quan tâm anh đúng không ?

– Anh muốn làm gì? Tôi đã nói là không cần anh phải chịu trách nhiệm mà.

– anh chịu trách nhiệm không phải vì em muốn. Mà là do tình cảm của anh muốn?

– Tại sao? Tại sao lại nói với tôi mấy lời này?

– mỗi ngày trôi qua anh đều cảm thấy rất nặng nề. Khi không thấy em anh lại điên cuồng đi tìm. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa. Anh chỉ biết là khi thấy em ở cạnh người khác anh không thể nào chịu đựng được. Anh như muốn phát điên lên vậy.

– anh không phải vẫn còn tình cảm với cô ấy sao? Đừng vì bất cứ lý do gì mà tìm người thay thế.

Nghĩ đến những điều ấy nước mắt Quỳnh tự nhiên rơi xuống, cô cũng không biết lý do tại sao mình lại khóc. Khi quyết định tìm một người đàn ông khác để quên đi tất cả mọi thứ chẳng phải đã rất mạnh mẽ sao? Vậy mà đứng trước mặt Hải, lại có thể dễ dàng để lộ sự yếu đuối trong lòng mình.

Hải lấy tay gạt nhẹ đi giọt nước mắt đang lăn trên má của Quỳnh, giọt nước mắt này giống như muôn vàn mũi kim đang đâm vào trong lồng ngực của anh ta.

– Đừng khóc, có thể nào cho anh cơ hội được không? Cho chúng ta một cơ hội.

– anh có thể sao?

– Nếu như em đồng ý.

Trái tim thì bảo gật đầu nhưng lý trí lại không cho phép. Sợ một lúc nào đó quyết định lần này sẽ đem lại đau khổ cho cả hai người thì biết phải làm thế nào.

Quỳnh lắc đầu , tuy nhiên cô còn chưa kịp nói ra lời nào thì đã bị chặn lại bởi nụ hôn từ Hải. Chính là bản thân anh ta cảm thấy sợ, sợ Quỳnh sẽ từ chối, sợ sau lần này bản thân không đủ can đảm để tiếp tục.

– đừng nói gì cả, có được không ? Xin em…

Lần này thì Quỳnh thực sự yếu đuối rồi.

– chúng ta có thể hạnh phúc sao? Thực sự có thể sao?

– chúng ta có thể cho nhau thời gian để vun đắp mà.

– em có thể tin anh không?

Chưa ai hỏi Hải câu ấy cả, Quỳnh là người đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất.

– hãy tin anh .

Buổi sáng hôm ấy thời tiết vô cùng đẹp, mới có hơn 6:00 mà cả Việt cả Linh đều đã thức giấc.

Họ cùng nhau đi tản bộ cảm nhận ánh nắng dịu dàng buổi sáng, một chút sương lành lạnh , bầu không khi trong lành an yên đến lạ , nửa cuộc đời về sau cũng chỉ cần có như vậy.

– anh nói xem, chúng ta nên chọn váy cưới ở địa điểm nào?

– Em thấy ở đâu đẹp? Anh thực sự không rành mấy cái này lắm.

– hay chúng ta hỏi mẹ đi.

– mẹ biết làm sao được?

– mẹ chắc chắn biết.

Linh lấy điện thoại gọi cho mẹ Việt sau đó nhận được một địa điểm khá thú vị. Nó ở cách công ty của việc chỉ có hai cây số sau khi tan làm cả hai sẽ có thể cùng nhau đi tới đó.

– Tối nay chúng ta đi thử luôn nhé? Tan làm xong chúng ta sẽ đi.

– em có thể nghỉ một ngày để đi chọn váy cưới.

– ở gần ngay công ty của anh thôi.

– sau này mọi thứ thuộc về anh đều sẽ là của em. Không cần phân chia rõ ràng như vậy.

– Tổng Giám Đốc, vậy sau này phiền anh nhường ghế anh đang ngồi cho em có được không?

– anh sẽ nhường nếu như em đủ khả năng để quản lý. Thế nào, nữ tổng giám đốc tương lai của tôi, cô có đồng ý kể từ hôm nay tôi sẽ dạy phụ đạo cho cô cách quản lý công ty không?

– không cần .

– em không cần ngại, anh dạy hoàn toàn miễn phí.

– thực sự không cần đâu.

Linh đưa tay lên gãi đầu , bước chân cũng nhanh hơn một chút , thật khiến cho người ta ngại ngùng mà.

– đừng đi nhanh quá , đợi anh ….

Buổi tối , Việt nắm tay Linh đứng trước tiệm váy cưới .

– chúng ta vào thôi.

– tự nhiên em cảm thấy rất hồi hộp.

Việt nắm chặt lấy tay Linh, ánh mắt nhìn cô như chuyển thêm cho cô sức mạnh.

– Có anh ở đây rồi.

Chỉ là đi thử váy cưới thôi mà chị nhà cứ làm như ra trận đánh giặc, mấy kiểu làm nũng mè nheo này chắc có lẽ chỉ khi ở bên cạnh Việt mới có. Cô gái mạnh mẽ ngày nào chẳng biết đã chạy đi đâu mất rồi. Chỉ còn một cô gái dù có chuyện gì xảy ra cũng đều muốn nắm tay người bên cạnh.

Linh chọn một chiếc váy cưới mà cô cảm thấy thích nhất rồi đi theo nhân viên trang điểm vào phía bên trong phòng thay đồ.

Lúc cô đi ra ánh mắt Việt như có một tia sáng , chính là không thể rời mắt khỏi hình ảnh của cô trong chiếc váy cưới lộng lẫy ấy .

– anh nhìn thấy thế nào? Có đẹp không?

Việt gật đầu, anh đi đến bên cạnh Linh , vẫn cứ ánh mắt dịu dàng ôn nhu , ánh mắt chỉ dành riêng cho duy nhất một người.

– em sẽ là cô dâu đẹp nhất.

Xác định được ngày cưới rồi Linh muốn báo cho Nguyệt và Hải biết nên đã gọi điện hẹn hò ra ngoài.

Trái với suy nghĩ ngượng ngùng của Linh thì Hải lại tỏ ra vô cùng thoải mái .

Nguyệt : nếu như người đầu tiên mà mày báo tin không phải là tao thì chắc chắn tao sẽ giết chết mày. Cũng may không uổng phí hai mấy năm cùng lớn lên , cùng chung sống , cùng chia sẻ. Chỉ có điều mày bỏ cuộc theo trai hơi sớm, khiến tao hơi thất vọng.

– mày cũng mau mau kết hôn đi .

Nói với Nguyệt rồi Linh quay qua Hải .

– em mong muốn nhận được lời chúc phúc từ anh.

– anh đương nhiên sẽ chúc phúc cho em rồi. Hôm ấy anh sẽ đưa bạn gái tới.

Nghe thấy hai từ bạn gái cả Linh cả Nguyệt đều hơi sốc. Họ cùng đồng thanh nhấn mạnh.

– bạn gái? Anh có bạn gái từ khi nào? Người ấy là ai?

Rồi một mình Nguyệt nói.

– Đừng nói với em là chị ấy nhé.

Chỉ có mỗi mình Linh là ngu ngơ không hiểu.

– chị ấy là ai?

– Quỳnh chứ ai?

– Quỳnh nào?

Linh đưa ánh mắt rất muốn biết về phía Hải. Cuối cùng thì cô cũng nhận được câu trả lời.

– em cũng biết cô ấy đấy.

– anh được nói với em là chị Quỳnh hợp tác công ty của anh Việt đấy nhé?

– chính là cô ấy.

– không thể nào, rõ ràng…

Hãy cắt ngang câu nói của Linh.

– rõ ràng em cảm nhận là cô ấy thích Việt đúng không? Nhưng đó lại là chuyện của trước đây rồi. Anh và cô ấy đều muốn cho nhau cơ hội.

Nghe được những điều ấy trong lòng Linh lại cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cuối cùng thì người anh trai tốt của cô cũng đã tìm được người mà bản thân muốn vì người ấy mà cố gắng.

Ngày cưới, Linh mặc trên người một chiếc váy trắng, chiếc váy trắng đơn thuần giống như tâm hồn của cô ấy vậy.

Việt mặc một bộ vest màu đen, nhìn người đàn ông ấy cuốn hút một cách lạ thường. Họ đi bên cạnh nhau, cùng nhìn về một phía, cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một nụ cười…

Tình yêu của họ cho dù có trải qua sóng gió thì cũng vẫn đơn giản và vô cùng đẹp đẽ. Họ cùng nắm tay nhau bước lên lễ đường, trước sự chúc phúc của mọi người.

Mẹ Việt và mẹ Linh đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hai đứa con ấy trong nhà cũng đã được tống cổ ra ngoài. Sau này họ có thể thảnh thơi đi du lịch rồi. Có cháu rồi sẽ cùng nhau chăm sóc, tuổi già cũng chỉ cần có như vậy.

Ở một nơi nhỏ bé nào đó bên dưới lễ đường, cũng có hai bàn tay đan vào nhau, cũng có hai con người mong ước sẽ có một ngày được nắm tay nhau bước vào lễ đường.

Còn có một người đàn ông khác, anh ta đi một mình nhưng ăn mặc lại rất lộng lẫy, ánh mắt hướng về phía Linh.

– này cô gái, hoa cưới.

Việt vừa nhìn thấy người đàn ông ấy thì sắc mặt tối sầm.

-; sao anh ta lại ở đây?

– anh ấy tới chỉ vì đóa hoa cưới thôi mà.

Linh nhìn Việt cười rồi tung bó hoa cưới ấy lên, cuối cùng người bắt được đó ấy chính là Minh.

– Cảm ơn em, nhất định sang năm tại nơi này sẽ là đám cưới của anh. Chúc hai người hạnh phúc.

Mọi thứ trên đời này chẳng cần phải quá phức tạp. Một câu chuyện tình yêu đẹp cũng không cần phải quá nhiều chi tiết, quá nhiều áp lực . Chỉ cần hai trái tim luôn cùng hướng về một nơi, luôn có niềm tin tưởng đối với đối phương, thì chắc chắn hạnh phúc sẽ đứng cách bạn một khoảng cách không quá xa. Có cố gắng nhất định sẽ cùng người mình yêu chạm tay tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN