Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc - Chương 48: Tình yêu không phải vĩnh hằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc


Chương 48: Tình yêu không phải vĩnh hằng


Đã biết kết cục cuối cùng, Hàn Triết Si liền cất bước rời đi, đi được rất nhẹ nhàng, giày da cùng mặt đất tiếp xúc, không có phát ra tiếng vang. Tử Hàm là hiếu tử, hắn làm sao có thể yêu cầu cậu phản đạo đươc đây?

Cái thế giới này thân tình vĩnh viễn cao hơn tình yêu, thân tình có một phần huyết thống liên hệ, chân trời góc biển, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, phần này thân tình vĩnh viễn đoạn không được, đây cũng là sự thật không ai có thể thay đổi. Tình yêu thì rất yếu, khoảng cách, cãi lộn, nghi kỵ, thời gian, đủ loại nguyên do khiến nó thay đổi, hai người yêu nhau hôm trước hôm sau đã thành người lạ, hoặc do khoảng cách quá xa, tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt.

Thân tình giống như là kim cương, đã tồn tại liền đại biểu Vĩnh Hằng. Tình yêu giống như là than củi, thời điểm tồn tại, thiêu đốt lên, nhiệt tình lui đi, cũng chỉ còn lại tro tàn.

Kim cương cùng than củi đồng dạng đều là nguyên cố Cac-bon cấu thành, kết cấu giống nhau, vận mệnh lại vô cùng bất đồng.

Tình yêu từ xưa đến nay là thứ con người thường hướng tới, nhưng là thường thường tại đối diện thân tình cùng tình yêu, thời điểm nhất định phải chọn một, thì tình yêu là thứ dễ dàng bị ném bỏ nhất.

Không có ai nói lựa chọn thân tình buông tha tình yêu là sai, tựa như không có ai nói Tống Tử Hàm vì mẫu thân buông tha cho tình yêu là sai. Hàn Triết Si sẽ không nói, Đỗ Hiểu Vân cũng sẽ không nói, những người khác cũng sẽ không nói.

Tống Tử Hàm muốn kết hôn, Ngô Thiến Linh trong nội tâm cao hứng, mấy ngày nay khí sắc lập tức liền tốt lên rất nhiều. Bác sĩ nói, người bệnh ung thư nếu gặp được chuyện vui, tâm tình tốt lên, tình huống thân thể cũng sẽ tốt lên theo.

Kết hôn là chuyện hai gia đình, người trong nhà Đỗ Bái Thanh đồng dạng cũng cao hứng. Mười mấy năm trước tất cả mọi người là hàng xóm, cảm tình cũng đặc biệt tốt, không nghĩ tới tách ra hơn mười năm, cuối cùng còn trở thành thân gia.

Đỗ gia cũng rất thông cảm, bà thông gia tương lai bây giờ còn đang nằm viện, mọi phương diện đều rất cần tiền, kết hôn bày tiệc cưới bọn họ chi ít hơn, đồ cưới cũng nhiều tiễn đưa điểm. Giảm nhẹ một chút gánh nặng cho Tống gia.

Tống Kiến Hổ cũng cùng người của Đỗ gia nói qua, bây giờ là thời kì đặc thù, trong nhà phsir chuẩn bị một số tiền lớn cho Ngô Thiến Linh chữa bệnh, không thể làm quá phô trương, khả năng phải ủy khuất Bái Thanh một chút. Thời gian cũng rất vội vàng, Ngô Thiến Linh bệnh kéo dài không được, không tận mắt thấy Tống Tử Hàm đi vào lễ đường, nàng là lo lắng.

Cho nên, hôn kỳ phải nhanh một chút, càng nhanh càng tốt.

Những chuyện này, Đỗ gia cũng đều minh bạch, chỉ cần là hai người trẻ tuổi không ngại, bọn họ làm gia trưởng cũng không cần nói thêm cái gì.

Đỗ Bái Thanh không giống với nữ hài khác ái mộ hư vinh, không lớn để ý đến chuyện phải mặc áo cưới gì, muốn làm bao nhiêu phô trương, phải có cái gì xe xịn đưa đón, chỉ cần có một người nàng thực lòng yêu là tốt rồi.

Gần đây đang chuẩn bị hôn sự, Tống Tử Hàm xin nghỉ dài hạn. Biết rõ Tống Tử Hàm đột nhiên muốn kết hôn, Đỗ Hiểu Vân cùng Ngô Trác Văn đều gọi điện thoại đến.

Đỗ Hiểu Vân tại trong điện thoại hỏi: “Như thế nào đột nhiên liền nói muốn kết hôn? Ngươi nghĩ thông suốt chưa vậy?”

Tống Tử Hàm không có tâm lực đi giải thích, chỉ là nhàn nhạt đáp: “Nghĩ thông suốt.”

Đỗ Hiểu Vân cũng biết đại khái một chút, trước đó không lâu Tống Tử Hàm còn làm việc liền thám thính được một chút chuyện nhà của cậu.”Vậy chuyện ngươi kết hôn, Hàn tổng đã biết?”

Tống Tử Hàm trầm mặc một lát, chuyện này còn chưa có chính miệng nói với hắn, nhưng là theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, Hàn Triết Si đã biết. Hàn Triết Si không hề ở lại nhà trọ kia nữa, mấy ngày nay cũng không có gọi điện thoại tới. Đột nhiên chuyển biến như vậy, là vì đã biết hết thảy.

Tống Tử Hàm trầm mặc quá lâu, Đỗ Hiểu Vân tại trong điện thoại hỏi: “Tại sao không nói gì?”

“Ta cùng hắn, không thể một chỗ.” Tống Tử Hàm nói. Nói những lời này, trong lòng là vạn tiễn xuyên tâm, yêu thích nhưng là không thể cùng một chỗ.

Quá nhiều thân bất do kỷ, nếu vì duy trì lấy một đoạn tình yêu mà mất đi mẫu thân, như vậy cậu sẽ day dứt tự trách cả đời. Vì mẫu thân mà buông tha cho tình yêu, cậu cũng sẽ đau lòng cả đời.

Hai bên khó xử, cuối cùng lựa chọn thân tình.

Đỗ Hiểu Vân thở dài một hơi, biết rõ Tống Tử Hàm là hai bên khó xử, cũng biết lòng của cậu rất đau, với tư cách một ngoại nhân, nàng có thể an ủi cậu.

“Tìm thời gian, cùng hắn hảo hảo nói chuyện a, sự tình cũng nên có một quyết định.” Đây là Đỗ Hiểu Vân cuối cùng nói một câu, sự tình cũng nên có một quyết định, không thể đều treo. Như là đã quyết định, vậy thì có một kết thúc.

Ngô Diệu Toa tại bệnh viện chiếu cố Ngô Thiến Linh, hôn sự đều là Tống Kiến Hổ cùng Tống Tử Hàm chuẩn bị, Đỗ Bái Thanh với tư cách một tân nương, có đôi khi vẫn chạy đến bệnh viện. Làm đồ ăn ngon bồi bổ thân thể cho Ngô Thiến Linh, về đến nhà sẽ đem sự vụ lớn nhỏ trong nhà xử lý tốt, làm đủ bổn phận của một cô con dâu, mà lại làm rất khá.

Tất cả mọi người đối với nàng tán thưởng, liền hàng xóm đều nói: “Cưới Bái Thanh thế nhưng lại là thiên đại phúc phận.”

Nghe được câu này, Tống Tử Hàm chỉ cười.

Thời điểm Tống Tử Hàm đến bệnh viện xem Ngô Thiến Linh, Ngô Thiến Linh luôn tươi cười, nói: “Tử Hàm ah, đều sắp thành gia rồi, về sau cần phải nghe lời lão bà.”

Đỗ Bái Thanh ở một bên đỏ mặt, Tống Tử Hàm cùng nàng liếc nhau, không biết phải nói cái gì.

Ngô Diệu Toa khoa tay múa chân, nói: “Ta hiện tại càng nhìn Tử Hàm nhà chúng ta cùng Bái Thanh càng cảm thấy xứng đôi, trai tài gái sắc, sau khi kết hôn nhất định hạnh phúc mỹ mãn.”

Ngô Thiến Linh cũng trả lời, “Đúng thế, ta nhìn trúng nữ hài tử không người nào là không đạt trình độ cao nhất, nhà người ta đoạt đều đoạt không đến.”

Đỗ Bái Thanh bị nói mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng nói: “A di, ngươi xem, đều đem ta khoa trương lên trời.”

Ngô Thiến Linh một đôi tay gầy gò cầm tay Đỗ Bái Thanh, “Cái gì mà a di, đều nhanh thành con dâu nhà ta rồi, phải đổi giọng, biết không?”

Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Đỗ Bái Thanh, Đỗ Bái Thanh cũng đúng lúc đối diện ánh mắt Tống Tử Hàm, hai cái tiểu tuổi trẻ vừa đối mắt như vậy, hai trung niên nữ nhân còn tưởng rằng là đang liếc mắt đưa tình.

Tống Tử Hàm dời đi ánh mắt, nhìn Ngô Thiến Linh nói: “Mẹ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta có việc đi trước.”

Ngô Thiến Linh gật đầu, “Đi đi, ngươi đi đi, nơi này có Bái Thanh cùng Diệu Toa cùng ta là tốt rồi.”

Tống Tử Hàm gật đầu.

Trên xe bus có thể nhồi nhét được hơn năm mươi người giờ chỉ có thưa thớt vài người, Tống Tử Hàm ngồi ở ghế thứ hai gần cửa sổ, nhìn cảnh đường phố bên ngoài. Ban đêm thành thị khắp nơi đều là lập loè đèn neon, lóng lánh mà có chút chướng mắt, đau nhói hai mắt.

Tống Tử Hàm cầm di động, năm ngày rồi, người kia năm ngày đều không có gọi điện cho cậu. Giống như là mai danh ẩn tích, trước kia, vô luận Tống Tử Hàm trốn tránh như thế nào, hắn đều đột nhiên xuất hiện, bên môi treo một vòng tươi cười tà mị, liền đooi mắt xinh đẹp kia cũng mang thêm vài phần mị hoặc, so với nữ nhân khuôn mặt còn dễ nhìn hơn giống như là đã được tỉ mỉ tạo hình.

Khuôn mặt vô cùng đẹp mắt sẽ dễ dàng để cho người nghĩ đến nông cạn cùng không nghiêm túc, huống chi là xuất thân hào phú , Hàn Triết Si, vì cái gì anh đều không phải?

Ngữ khí luôn rất xông, sẽ không nói lời dễ nghe, sẽ không biểu đạt tình cảm của mình, bá đạo cường thế, thích giam cầm người khác. Làm ra một bộ dáng không ai bì nổi, trong nội tâm nhưng lại quan tâm.

Hắn nói Tống Tử Hàm vừa nát lại ngốc. Hắn cũng nói, Tử Hàm, ta thích ngươi.

Xe bus đến đứng nơi, xuống xe liền là một đường Tử Kinh hoa, còn có tên Thư Hương đường. Tháng một năm 2013, Tử Kinh hoa vẫn nở, vượt qua một mùa đông, không chút thua kém hoa mai ngông nghênh tại Bắc quốc.

Tống Tử Hàm đứng tại dưới cây Tử Kinh, tháng Giêng, thời tiết có chút lạnh, nhưng bản thân không lạnh, tâm lạnh thân thể cũng lạnh theo. Không tự chủ đánh một cái rùng mình, Tống Tử Hàm nhìn màn hình điện thoại di động trên tay, bên trên là số của Hàn Triết Si.

Nhấn xuống số điện thoại, Tống Tử Hàm dựa lưng vào cột đèn đường sau lưng, ngẫu nhiên một mảnh cánh hoa rơi xuống, lưu trên bả vai, thanh âm rất nhỏ được khuếch tán, trong nội tâm cả kinh.

Đỗ Hiểu Vân nói đúng, sự tình cũng nên có một chấm dứt, nên nói cái gì vẫn nên nói.

Sau khi cuộc gọi thông, hai bên đều không có thanh âm, Hàn Triết Si bình thường đều là chủ động nói chuyện nhưng lại chờ Tống Tử Hàm mở miệng. Tống Tử Hàm nắm chặt điện thoại, gian nan mở miệng, “Triết Si, em sắp kết hôn.”

Đầu bên kia điện thoại âm thanh bình tĩnh, “Chúc mừng.” Không mang bất luận một cảm giác gì, một câu, hai chữ.

Nghe được Hàn Triết Si nói những lời này, Tống Tử Hàm trong mắt chua xót, “Thực xin lỗi.”

“Không có gì phải xin lỗi .”

Tống Tử Hàm có chút ngẩng đầu, đèn đường mờ vàng thẳng tắp chiếu vào đồng tử của cậu, cậu chậm rãi mở miệng, “Công ty, em về sau sẽ không đến nữa.”

Năm năm hợp đồng, chỉ cần là song phương huỷ bỏ, có thể mất hiệu lực.

Hàn Triết Si lên tiếng, “Ân.”

Đối thoại ngắn gọn đối thoại, sau đó, sẽ không gặp lại nữa.

Tống Tử Hàm nói cậu muốn kết hôn, cậu về sau cũng sẽ không đến công ty làm việc nữa, cùng hắn triệt để cắt đứt liên hệ.

Hàn Triết Si cứ như vậy gật đầu đáp ứng, không giống như trước kia cường thế bá đạo, kiêu căng không ai bì nổi tổng giám đốc cũng sẽ có một ngày chịu thua.

Tống Tử Hàm hôn kỳ đã định, là mùng 7 tháng hai, là ngày hoàng đạo.

Rất vội vàng, trên đời này cực ít có người trong thời gian ngắn ngủi nhảy qua giai đoạn nói yêu thương mà cứ như vậy trực tiếp đi vào hôn nhân.

Ngô Thiến Linh tình huống thân thể đã khá hơn nhiều, đây là mỗi lần bác sĩ tới phòng bệnh kiểm tra đều nói. Nghe được bác sĩ nói như vậy, mọi người trong nội tâm đều vui mừng.

Thời điểm Tống Kiến Hổ cùng Tống Tử Hàm một chỗ, vỗ bờ vai của cậu nói: “Làm rất khá, mẹ của ngươi bởi vì chuyện của ngươi gần đây khí sắc tốt hơn nhiều, ta xem làm giải phẫu xác xuất thành công cũng rất cao.”

Tống Tử Hàm chỉ là gật đầu, trong nội tâm chua xót, đồng thời cũng cao hứng. Hai thứ cảm xúc quấn giao một chỗ, trong nội tâm mờ mịt, ngay cả mình cũng không biết mình đang làm cái gì, những ngày này đều lâm vào trạng thái hốn độn, hết thảy tới bất ngờ, quyết định cũng rất nhanh chóng, nguyên bản sinh hoạt bình thường cứ như vậy hỗn loạn.

Đắng chát, đau lòng, áp bách, thở không nổi… Cho dù như thế, cũng phải đối mặt mà không thể trốn tránh.

Ngô Thiến Linh gần đây thích cùng Đỗ Bái Thanh nói chuyện, không làm gì liền nói rất nhiều. Hơn nữa là nói Tống Tử Hàm khi còn bé, lại nói đến chuyện Tống Tử Hàm lên trường cấp hai thế nào, lên trường cấp ba thì thế nào, đến đại học lại như thế nào.

Tựa hồ chủ đề rất ít khi thoát khỏi Tống Tử Hàm. Ngô Thiến Linh nói nhiều như vậy về Tống Tử Hàm, mọi người trong nội tâm cũng minh bạch, nàng muốn cho Đỗ Bái Thanh hiểu rõ thêm về Tống Tử Hàm. Về sau hai người phải một chỗ sinh hoạt, dùng tính cách của Tống Tử Hàm, sợ là sẽ không nói về những chuyện trước kia phát sinh, cho nên, những chuyện này liền do Ngô Thiến Linh đảm nhiệm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN