Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc
Chương 49: Một lần cuối cùng nói yêu ngươi
Đã qua một tháng, tuần đầu tiên của tháng hai là thời gian ở nhà bận rộn nhất. Mùng mười tháng hai là Tết âm lịch, là một ngày lễ người Châu Á coi trọng nhất.
Phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu phát những ca khúc mừng năm mới, thanh âm trẻ con theo âm hưởng bài hát truyền đến, “Năm mới đến, la la la la, vui vẻ ah, la la la la, tiếng pháo nổ chiêng trống vang, ca hát nhảy múa quây quần, la la la la…”
Trên đường các cửa hàng đều đặt trước cửa nhà một cây kim quất lấy may, bên trên quấn đầy đèn nháy, treo hai phong bao lì xì, vì mời chào sinh ý còn dán ra các quảng cáo, tân xuân đại hạ giá, Tết âm lịch là lúc hoàn hảo để thanh lý toàn bộ.
Tống gia đang bận rộn chuẩn bị hôn sự, đối với Tết âm lịch năm nay, cũng là qua qua loa loa. Đợi đến ngày mùng bảy Tống Tử Hàm kết hôn, Ngô Thiến Linh rất cao hứng. Lại vô cùng đơn giản qua năm mới, giải phẫu sẽ tiến hành.
Khi đó, mới là lúc cả nhà khẩn trương nhất.
Tống Tử Hàm trong phòng sửa sang đồ đạc, còn có ba ngày, căn phòng này sẽ không còn thuộc về một mình cậu nữa. Còn có một người khác sẽ chuyển vào, từ nay về sau là vợ chồng cùng giường chung gối.
Tại ngăn kéo cuối cùng của bàn học, có một hộp gỗ khắc hoa lan, bên trong có một ít đồ vật. Đây là kỷ niệm Tống Tử Hàm trân quý nhất.
Đồ vật bên trong không nhiều lắm, có một cái hộp nhỏ, trong hộp màu xanh đậm là một khối đồng hồ hàng hiệu, cậu chưa từng mang qua, một mực để ở chỗ này hảo hảo sưu tầm. Ngoại trừ một khối đồng hồ, còn có ảnh chụp, những ảnh chụp này phần lớn là Hàn Triết Si cho, năm năm trước ảnh chụp hắn rửa ra rất nhiều, nửa năm gần đây hắn cũng có.
Đối với bá đạo tổng giám đốc chuyện nhỏ không đếm xỉa tới vậy mà cũng sẽ thích đem ảnh chụp mang đi rửa, mỗi lần lại rửa một tấm, cộng lại được một xấp ảnh dày.
Tống Tử Hàm ngồi ở đầu giường, đem hộp gỗ đặt ở tủ đầu giường, hộp đồng hồ bị đặt sang một bên. Tựa ở đầu giường cầm một tấm ảnh giơ lên xem, ánh mắt thập phần chuyên chú.
Năm năm trước, khi đó cậu còn rất trẻ, mặc đồng phục trường cấp 3 còn có vài phần ngây thơ. Hàn Triết Si so với cậu cao hơn một chút, ỷ vào thân thể mình cao, liền dùng cánh tay quàng lên bả vai Tống Tử Hàm, đem nguyên bản Tống Tử Hàm so với hắn thấp ép tới thấp hơn. Trên mặt nhưng lại phong khinh vân đạm, không có nửa điểm cảm thấy có lỗi với người ta.
Ảnh chụp gần đây là hơn một tháng trước, khi đó Tống Tử Hàm thường xuyên đi đến chỗ Hàn Triết Si. Thời điểm Tống Tử Hàm tại phòng bếp bận rộn, Hàn Triết Si sẽ cầm điện thoại mang bộ dạng cậu mặc tạp dề chụp ra, chụp xong Tống Tử Hàm, còn mặt dày đem Tống Tử Hàm kéo vào trong ngực, đặt cằm lên vai của cậu, vươn tay nhấn điện thoại, một bức ảnh hai người cứ như vậy chụp ra. Ngoại trừ tại phòng bếp, còn có tại trên ghế sofa. Ngồi ở trên ghế sofa, người nào đó kéo qua bả vai Tống Tử Hàm, đem miệng dán lên mặt của cậu, một tay cầm điện thoại ấn.
Trước kia không rõ hắn vì cái gì thích chụp ảnh, nguyên lai, đem làm những thời khắc kia đều trở thành những hồi ức đẹp đẽ nhất, nhìn ảnh chụp sẽ nhớ lại. Tiếu bối ni cũng đã nói, thời điểm còn ở nước Mỹ, Hàn Triết Si trong phòng có rất nhiều ảnh chụp, rất nhiều đều là Tống Tử Hàm.
Hàn Triết Si, năm năm, anh đối với những tấm ảnh này, sẽ nhớ cái gì? Là tiếc hận hay đau lòng?
Tống Tử Hàm tay run rẩy, nhìn một tấm cùng Hàn Triết Si ôm nhau hốc mắt đỏ lên, đã từng ngọt ngào như vậy, hôm nay sao lại đắng chát thế này.
Xem xong ảnh chụp, đem đồng hồ cùng ảnh chụp bỏ lại vào hộp gỗ khắc hoa lan, rồi sau đó đem hộp gỗ đặt vào ngăn kéo dưới cùng của bàn học, khóa lại, có lẽ về sau cũng sẽ không mở lại ra xem. Có lẽ, theo thời gian chậm rãi qua đi, sẽ quên nơi đó có người kia.
Chua xót hay đau lòng, Tống Tử Hàm đã sớm tê liệt, nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong nội tâm chỉ muốn gặp lại hắn một lần. Không phải sinh ly tử biệt, nhưng trong nội tâm tinh tường, sau khi kết hôn, cậu liền là chồng của người khác, là người cho một nữ nhân dựa vào.
Kết hôn, cũng không thể cùng Hàn Triết Si có nửa điểm liên hệ.
Cho nên, trước khi kết hôn, muốn gặp hắn.
Tống Tử Hàm luôn quy cách cho tới bây giờ cũng sẽ không tùy hứng, cũng chỉ có lúc này đây, hắn tùy hứng. Rất muốn gặp hắn, cho nên, liền không để ý sắc trời đã tối đi ra ngoài.
Đánh taxi đến trước biệt thự của Hàn Triết Si, nhưng lại đứng ngây ngẩn ở cửa ra vào. Bên ngoài rất lạnh, trong không khí tràn ngập một cỗ hàn khí. Năm nay mùa đông so những năm trước lạnh hơn, trên TV mỗi ngày đều đưa tin bảo tuyết ở phương Bắc, khiến cho không khí lạnh lẽo cũng xuôi xuống miền nam, phía Nam một năm chỉ có hai mùa Xuân Hạ cũng có tiết trời mùa Đông.
Trên người Tống Tử Hàm có chìa khoá biệt thự, cũng không dám mở cửa. Ở bên ngoài ngây ngốc cả buổi, do dự lại do dự, trong nội tâm hận không thể gặp hắn, nhưng lại không biết gặp thế nào.
Là cậu phụ bỏ hắn, là cậu phản bội hắn, bây giờ còn có thể tìm được cái gì lý do để gặp hắn?
Trong nội tâm nghĩ như vậy, liền đứng bên ngoài nửa giờ, vẫn còn do dự.
Điện thoại vang lên, Tống Tử Hàm tay đông cứng đến phát tím lấy điện thoại di động ra xem, trên màn hình biểu hiện là số Hàn Triết Si . Nhận điện thoại, người đầu kia liền nói: “Vào đi.”
Tống Tử Hàm ngẩng đầu nhìn hướng ban công lầu hai biệt thự kiểu dáng Châu Âu, chỗ đó cũng không có mở đèn, ban công màu trắng khắc hoa lan cũng chỉ là ánh đèn chiếu lên loáng thoáng thấy được. Trong nội tâm đã có một loại cảm giác, người kia ở chỗ đó nhìn cậu thật lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại để cho cậu tiến vào.
Tống Tử Hàm mở cổng chính đi vào, từng bước một hướng vào bên trong, ở cửa lớn dừng lại, trong lòng vẫn là do dự, mím môi, tay bị đông cứng được ngừng ở giữa không trung, đang suy nghĩ nhìn thấy hắn sẽ nói cái gì.
Cửa mở, bên trong ánh đèn hắt ra, Tống Tử Hàm ngẩng đầu, nhìn người ở cửa ra vào. Nhất thời không biết nói cái gì, chỉ ngẩn người đứng đó.
Hàn Triết Si đưa tay búng trán Tống Tử Hàm, trong giọng nói không buông tha người, “Đần chết rồi, trời lạnh như vậy còn đứng ngốc ở bên ngoài.”
Nói xong, nắm lấy tay Tống Tử Hàm, mang theo cậu đi vào bên trong.
Dắt cậu đi qua ngồi xuống ghế sofa, mắng cậu vài câu, “Học thông minh một chút, lại đần tiếp sẽ không có thuốc trị đâu.” Một bên dùng giọng điệu răn dạy nói một bên còn dùng tay của mình xoa ấm đôi bàn tay lạnh lẽo.
Tống Tử Hàm hốc mắt chua xót, giật giật khóe môi, nhưng không có phát ra âm thanh.
Hàn Triết Si nhìn cậu, đưa tay tại trên mặt cậu vỗ vỗ, “Như thế nào, không nói lời nào, câm rồi sao?”
Tống Tử Hàm thẳng mắt nhìn Hàn Triết Si, chậm rãi mở miệng, “Triết Si…”
Hàn Triết Si đối diện ánh mắt của cậu, lập tức nghiêng đi ánh mắt, đưa tay búng trán cậu, “Xem em bộ dạng này đức hạnh, kém cỏi chưa. Còn nói muốn kết hôn, nữ nhân nào ngốc như vậy chịu gả cho em.”
Hắn chưa bao giờ nói lời dễ nghe, liền quan tâm từ trong miệng hắn nói ra cũng có thể trở thành đả kích. Tống Tử Hàm sớm đã thành thói quen, không tức giận, không xụ mặt, thân thể nghiêng về phía trước, vùi đầu vào lồng ngực của hắn, hai tay khoác lên lưng của hắn.
Hàn Triết Si có nhất thời mở to mắt, lập tức lại câu lên khóe môi, đưa tay xoa mái tóc mềm mại, giống như ngày đó, Tống Tử Hàm rúc vào trong lòng ngực của hắn, nói với hắn về mẹ của cậu.
“Làm sao vậy?” Hàn Triết Si thấp giọng hỏi.
“Lạnh.” Tống Tử Hàm đáp.
Lẳng lặng dựa sát vào nhau, cả hai đều không nói thêm gì nữa, thanh âm tim đập đều rành mạch vọng bên tai.
“Triết Si, anh hận em không?” Tống Tử Hàm hỏi.
“Hận em cái gì?”
Hàn Triết Si giọng điệu phong khinh vân đạm, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Cúi xuống nhìn Tống Tử Hàm vùi đầu vào ngực mình, trên tay vuốt tóc cậu, ngoài miệng nói: “Em nếu không buông ra, anh sẽ ngầm thừa nhận em đây là muốn thân mật với anh đó.”
Tống Tử Hàm nhấc đầu khỏi lồng ngực của hắn, ghé sát vào mặt của hắn, tại trên môi của hắn rơi xuống nụ hôn, khoảng cách gần nhìn hắn thấp giọng nói: “Nếu em nói đúng là như vậy, anh còn có thể muốn em sao?”
Hàn Triết Si nắm cằm của cậu, tỉ mỉ mà nhìn mặt của cậu, từng câu từng chữ nói: “Đừng khảo nghiệm lực chống cự của anh đối với em.”
Nói xong, đem môi che lên, triền miên ôn nhu. Một bên hôn một bên đem áo Tống Tử Hàm rút ra, thò tay tại eo của cậu xoa nắn.
Dây dưa về sau, Hàn Triết Si đem Tống Tử Hàm ôm ngang, lên lầu, mở cửa, đưa cậu đặt trên giường, lại áp lên trên thân thể của cậu, hai tay chống ghé vào lỗ tai cậu, nhìn Tống Tử Hàm trên mặt vài phần đỏ hồng, hô hấp mạnh mẽ đánh vào trên mặt của cậu, giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng, “Đây là một lần cuối cùng.”
Tống Tử Hàm mím môi, vươn tay phủ lên mặt hắn, sau đó đem tay chuyển qua cổ áo hắn, cởi cúc áo. Quần áo cởi hết, hai cỗ thân thể ma sát, trong phòng hôn ám, thở gấp cùng ái muội giao triền.
Hàn Triết Si dùng đùi cọ vào bên trong dùi cậu, kích phát tình dục trong cậu, người dưới thân người thở gấp, đưa tay ôm lấy cổ Hàn Triết Si, hôn lên đôi môi hắn, lại nhỏ vụn hôn qua yết hầu, xương quai xanh, cuối cùng rơi vào điểm mẫn cảm trước ngực hắn.
Hàn Triết Si bị cậu hôn đến mềm nhũn, hạ thân sớm đã nóng bừng, Tống Tử Hàm hơi nâng lên thân thể, dán lên hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Có thể rồi.”
Nói xong liền đem chân mở ra, hai tay đặt tại eo Hàn Triết Si, lại để cho hắn chậm rãi tiến vào. Hai cỗ thân thể lửa nóng kết hợp một chỗ, hận không thể đem đối phương dung nhập vào thân thể của mình.
Tống Tử Hàm hai tay ma sát phần lưng của hắn, phối hợp với động tác của hắn.
Đêm xuân luôn khổ đoản.
Đây là một lần cuối cùng, trong nội tâm lẫn nhau đều tinh tường.
Trời còn chưa sáng, thời điểm Tống Tử Hàm mở to mắt, Hàn Triết Si ngủ ở bên cạnh còn chưa có tỉnh. Không muốn cùng hắn nói lời tạm biệt, Tống Tử Hàm động tác nhẹ nhàng chậm rãi chống giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Hàn Triết Si vẫn còn ngủ say, ngực thắt lại.
Một tay chống giường, một tay dùng ngón cái vuốt hàng lông mày của, cúi đầu tại trên môi của hắn hạ xuống một nụ hôn, dùng thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không được nói: “Em yêu anh.”
Người ngủ say như trước vẫn đóng chặt hai mắt, Tống Tử Hàm nhẹ chân xuống giường, mặc quần áo xong, quay người cẩn thận đắp lại chăn cho hắn.
Lẳng lặng nhìn, quay người, cất bước, rời đi.
Tiếng bước chân ly khai rất nhỏ, cơ hồ nghe không thấy, sau đó cẩn thận xoay nắm tay cửa, cuối cùng, chính là thanh âm cửa đóng lại.
Theo một tiếng đóng cửa, người ngủ trên giường cũng chậm rãi mở to mắt, vươn tay sờ chỗ trống bên cạnh, chỉ còn lại một mảnh hơi ấm.
Trời Đông rất lạnh, 37 độ chỉ có thể duy trì vài phút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!