Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....)
Chương 7
Đoản 16:Tháng 11, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm tấm màn trắng tung lên.
Bệnh viện, anh đã quá quen với nơi này. Những lần lui tới không bao giờ dứt, những mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến người ta khó chịu nhưng anh thì không, phòng bệnh của anh không có mùi thuốc sát trùng, chỉ có mùi hoa oải hương, một mùi hương dễ chịu. Anh ngồi đó, nhìn ra cửa sổ. Ở bệ cửa có một chậu hoa oải hương..rất đẹp !
Cô mở cửa, bước vào với gương mặt vui vẻ trên tay cầm một bó oải hương tươi cười nhìn anh.
Đặt bó hoa xuống bàn, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cổ anh từ phía sau.
– Hạo, buổi sáng tốt lành ! Hôm nay em lại mang hoa đến.
Anh quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, âu yếm xoa đầu.
– Buổi sáng tốt lành !
Cô cười thật tươi, ghé vào tai anh thủ thỉ :
– Em yêu anh ! Mỗi ngày em đều sẽ nói yêu anh. Anh phải thật khoẻ mạnh để nghe em nói..mãi mãi !
Thiên Hạo nhìn người con gái trước mặt lòng không khỏi xót xa.
– Nghi, 3 năm rồi. Em nên đi đi thôi !
Đôi tay cô áp vào má anh, âu yếm vuốt ve.
– Hạo, nhìn em ! Nhìn vào mắt em ! Em yêu anh, em sẽ không đi đâu hết !
– Nhưng thời gian của anh không còn nhiều…
Tuệ Nghi hôn lên mi mắt của anh. Đôi tay chầm chậm chạm lên môi.
– Đừng buông tay em. Mãi mãi cũng đừng buông tay em ! Có được hay không ?
– Tuệ Nghi, anh yêu em.
Mắt cô ướt, tuy tim rất đau nhưng vẫn còn đọng lại hạnh phúc. Tuệ nghi đặt môi mình lên môi anh. Cô trao anh nụ hôn ấm áp…
______________________________
3 năm trước vào một ngày nắng đẹp anh hứa sẽ chăm sóc cô suốt đời. Cô cười hạnh phúc thay cho lời đồng ý.
Họ sống với nhau, cùng trải qua những chuyện vui buồn. Mọi thứ dường như hoàn hảo cho đến một ngày anh phát hiện mình đang trong mình căn bệnh ung thư máu quái ác.
Anh trở nên cáu gắt hơn, anh luôn đẩy cô ra xa, luôn nổi giận vô cớ nhưng cô vẫn chịu đựng vì anh, vì một chữ ‘yêu’.
Cô thích hoa oải hương, anh cũng vậy ! Cho nên từ ngày anh nhập viện, sáng nào cô cũng đem đến cho anh một bó hoa oải hương. Tình yêu của họ giản đơn nhưng hạnh phúc, không cần xa hoa chỉ cần có thể cùng nhau sống một đời an yên.
Anh nhiều lần bảo cô đi tìm hạnh phúc mới, những lần như vậy cô chỉ nhìn anh rồi nói câu yêu anh.
Cô không muốn buông tay càng không muốn anh rời xa cô…
__________________________
Cô ngồi trên ghế, nhìn anh ngủ mà lòng bình yên đến lạ. Ước gì thời gian có thể ngừng lại để cô được ở cạnh anh lâu hơn…
Đã 3 năm rồi, Tuệ Nghi và anh lấy nhau cũng đã được 3 năm. Thời gian 3 năm không quá dài cũng không quá ngắn, 3 năm đủ để cô hiểu mình yêu anh nhường nào. Nhìn anh ngày càng tiều tụy lòng cô đau nhói, tim như bị ai bóp chặt.
Đưa tay chạm lên đôi môi nhợt nhạt sau đó nhẹ nhàng hôn lên nó như muốn lưu giữ hơi ấm của anh.
Anh còn rất trẻ, ở cái tuổi 26 này anh còn rất nhiều điều muốn làm nhưng vì căn bệnh, anh không thực hiện được…
_______________
Mọi chuyện cứ tiếp diễn, cho đến cuối tháng 11. Bệnh của anh trở nặng, anh đã phải gắng gượng lắm mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo được.
Cô đau xót nhìn anh, sau đó nhìn lên bệ cửa sổ. Chậu oải hương đã héo rồi, vì gần đây phải chăm sóc anh nhiều nên quên cả chăm sóc nó. Cô chỉ biết thở dài, bây giờ cô có thể làm việc gì cho anh đây ?
Dạo gần đây anh ngủ nhiều hơn, còn ngủ lâu hơn nữa. Cô sợ mỗi khi anh ngủ, cô sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa vì vậy cô luôn ở cạnh anh không rời nửa bước….
__________________________
Vào một ngày đầu tháng 12, thành phố đã trở lạnh. Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt đến gặp anh. Nhìn anh mệt mỏi ngồi trên giường, cô cười gượng bước tới chỗ anh.
– Hạo, hôm nay chúng ta đi ngắm hoa oải hương nhé !
Anh nhìn cô âu yếm, đôi tay run run cầm lấy bàn tay cô.
– Được.
______________________________
Trên ngọn đồi oải hương lộng gió, hoa nở tím cả một vùng trời. Cô nắm lấy tay anh, hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt.
– Hạo, em yêu anh. Tình yêu của em đối với anh cũng như ý nghĩa của loài hoa oải hương kia. Em yêu anh, mãi mãi yêu anh.
Anh nhìn cô, khoé môi nhếch lên tạo một đường cong tuyệt mỹ nhưng yếu ớt.
– Anh cũng yêu em.
Mắt cô đã ướt từ bao giờ, từng giọt nước long lanh rơi xuống như hạt ngọc trong suốt giữa một nền hoa tím rực.
Thiên Hạo tay run run lau nước mắt cho cô, anh cười yếu ớt trao cô nụ hôn cuối cùng.
– Nghi, hát cho anh nghe, được không ?
” I can’t sleep
I just can breathe
When…yo..ur…shadow…”
Giọng hát cô đứt quảng rồi tắt dần, thay vào đó là tiếng nấc của cô. Anh đi rồi, đi thật rồi ! Anh bỏ cô đi rồi. Cô khóc thật nhiều, từng giọt nước mắt rơi trên bàn tay lạnh ngắt của anh. Ánh hoàng hôn buông xuống, thân ảnh đôi nam nữ trên ngọn đồi oải hương lộng gió tuy lãng mạn nhưng bi thương…
_______________________________
Từ khi anh đi, ngày nào cô cũng đến ngọn đồi oải hương, đến thăm anh.
Anh được chôn cất ở đây theo ý nguyện lúc còn sống. Cô ở đây hàng giờ để trò chuyện cùng anh.
– Thiên Hạo, em rất nhớ anh. Anh đi rồi bỏ em lại một mình, anh xấu lắm !
Anh biết không, từ khi yêu anh tim em sớm đã không còn chỗ cho người nào khác nữa. Đời này của em, gặp được anh là điều may mắn nhất.
Đôi tay run run chạm vào bức ảnh của anh, không tự chủ được mà rơi nước mắt.
– Anh cười hoài vậy ? Ở nơi đó vui lắm sao ? Anh là đồ hư hỏng, đồ ham vui. Anh cứ ở đó hoài, về với em đi chứ !
– Hạo, ngày anh đến bên em hoa oải hương nở tím rực cả một vùng trời. Ngày anh rời xa em oải hương cũng theo đó mà úa tàn. Hoa oải hương tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, cũng giống như tình yêu em dành cho anh.
– Hạo, thanh xuân của em sớm đã mang hình bóng của anh, một chàng trai ôn nhu dịu dàng.
– Hạo của em, em mãi mãi yêu anh.
– Hạo à, anh về với em đi, có được không ?
– Hạo…năm nay hoa oải hương nở muộn nhưng chúng vẫn rất đẹp.
– Hạo…nơi này hoa oải hương đã nở rồi. Nơi ấy oải hương nở hay chưa ?
Đoản 17:”Alo”
“Kỷ à, em nhớ anh
“Có chuyện gì ?” – Hắn nghiêm giọng
“Không có gì, chỉ là … tự nhiên em thấy nhớ anh” – Cô nở nụ cười yếu ớt
“Vậy … tôi cúp máy đây”
Cô buông thõng hai tay, chiếc điện thoại theo đà trượt xuống
“Kỷ, em gặp tai nạn rồi !! Phải làm sao đây ?” – Cô ả thút thít
…..
Chuyện gì đang xảy ra thế này !? Hắn đến hiện trường vụ tai nạn, chứng kiến cảnh cô vùi mình trên vũng máu đỏ tươi. Cô bị nhân tình hắn tông, bị chính chiếc xe của hắn đâm chết !
Hắn ôm lấy thân xác lạnh lẽo, gào lên thống thiết:
“Không ! Dĩ Ngân !!!”
Thân thể lạnh lẽo của cô được trời tưới tắm, cô đã trút hơi thở cuối với đôi mắt mở to
Người đi đường cũng lấy làm thương tiếc cho cô gái trẻ xinh đẹp. Họ chắc không biết, cô đã từng là người anh rất yêu …
Đoản 18:
“Địch Địch, cẩn thận”
“Aaa~”
***
Bíp Bíp
Quờ quạng đến mặt tủ, với lấy chiếc đồng hồ, cô vội tắt nó đi. Cũng may là chiếc đồng hồ đã đánh thức cô, bằng không thì cô lại nhớ đến cảnh tượng từng mảng máu lan rộng trước lúc mắt cô lần cuối nhắm lại
Cũng bởi sự nghiệp cha mẹ cô trên đà hoàng kim, mà chính cô đây phải gánh nhận lấy tai ương
Một tập đoàn xấu tính chỉ vì một đơn hàng thực hiện không tốt, đơn hàng ấy được chuyển giao cho nhà cô. Cách thức làm ăn của nhà cô có sự phối hợp và nguyên tắc riêng, cũng nhờ thế mà bất cứ đơn hàng nào cũng được hoàn thành, kiếm lại nguồn lợi lớn. Tập đoàn kia vì ghen tức khi mất đối tác, mà đã phái người đến ám hại con gái đối thủ, cũng chính là cô đây
Ngày rồi lại ngày, cô vì mặc cảm mà không dám gặp mặt người yêu. Cũng phải thôi, đời này đã cướp mất cửa sổ tâm hồn của cô, không thể nhìn, chỉ có thể nghe, cuộc sống của cô dù không muốn cũng dần trở nên vô vị, kém sắc
“Tiểu thư, cậu Phương gửi tin nhắn cho cô” – Quản gia kính cẩn
“Nội dung”
“Anh nhớ em” – Chất giọng nam khàn khàn khẽ vang lên
Đoạn thoại được quản gia phát ra, lòng cô quặn thắt. Ngày lại dài thêm, người yêu cô vẫn không ngừng nỗ lực liên lạc với cô. Cũng nhờ gia thất có thế vị, mà mọi thông tin về cô đều được bít kín. Cô đã muốn, anh quên đi sự tồn tại của mình…
Hãy nói đi, giờ cô có thể làm gì ? Với hình hài này, liệu cô có đủ can đảm gặp anh, và, liệu anh có chấp nhận … cô của hiện tại ?
“Nhắn với anh ấy, tôi muốn gặp anh” – Gạt nước mắt, cô nói
***
Cạch
Nghe tiếng mở cửa cô liền ngước mặt, không nghe thấy tiếng chân, môi hơi mỉm, đưa khăn len đan dở, cô hỏi:
“Quản gia, đường len đều chứ ?”
Yên vị vào chỗ, quản gia đáp: “Đẹp lắm thưa tiểu thư, cậu Phương hẳn sẽ rất thích”
“Vậy à
Có là đẹp hay không thì cô cũng có thể biết chăng ? Nhưng tuyệt nhiên là sẽ không được đẹp như quản gia đã nói đâu. Cô biết mà, dựa vào cảm giác của đôi bàn tay, sờ lần sẽ thấy những đường len lộn xộn, chiếc khăn hẳn là thô kệch lắm đây. Biết làm gì được khi mà kẻ mang khiếm khuyết như cô, đến cả vệ sinh cho chính mình cũng cần sự giúp đỡ của người khác ? Đan khăn, có thể là việc làm duy nhất khiến chính cô cảm thấy mình không quá vô dụng. Hơn cả là cô muốn tự tay đan khăn cho anh. Trời se lạnh rồi, người cô yêu cần được giữ ấm
Anh ấy sẽ nhận nó chứ ? Sẽ vì thương hại kẻ mù như cô mà nhận cho vui lòng cô chứ ?
***
“Có thể để tôi một mình gặp anh được không ?”
“Nhưng … tiểu thư, trời đang …” – Quản gia ngập ngừng
“Làm ơn” – Cô cắt ngang
“Tôi hiểu rồi, mong tiểu thư cẩn trọng”
Cô chờ tiếng xe đi khuất mới khẽ thở dài, chà hai lòng bàn tay vào nhau, chóp mũi cô đỏ ửng. Trời lạnh quá
“Địch Địch, là em phải không ?” – Tông giọng nam trầm phía bên kia đường lọt vào tai cô
Phương, là anh phải không ? Là người em yêu phải không ? Em nhớ anh, em muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn… – Từng suy nghĩ cứ hỗn độn trong cô
Cô thất thần đảo mắt quanh, cố tìm kiếm hình bóng anh trong bóng tối vô tận. Chân bất giác bước đi
“Địch Địch, đừng, chờ anh …. Không !!!!!!!”
Những bông tuyết nhẹ rơi, vương trên đôi mắt đượm buồn của cô, rắc mình trên những đường len thô thẫm máu.
Hãy để những thước màu trắng tinh khôi phủ lên thân hình cô, mang hơi lạnh của đất trời, đến, và mang cô đi …
Tạm biệt, người em yêu ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!