Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....) - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
303


Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....)


Chương 8


Đoản 19: Ngày đó…. cô dường như mất hết tất cả, mất người thân, gia đình, bạn bè,….tất cả như biến mất.
Trên con đường hiu hắt…cô như người vô hồn đi và chỉ biết đi….
Giật mình một người con trai xuất hiện…lướt qua anh cô như cảm thấy có điều gì đó kì lạ lắm….như gặp được một người cùng cảnh ngộ với bản thân, như gặp được tri kỉ…
‘ phịch’ cô giật mình quay ra sau, người con trai đó đã gục xuống. Anh ta đã ngất??
“Này…anh kia?” Cô lay lay người con trai ấy, gọi.
••••••••••••••••••••••
Đây là một căn hộ cũ cô thuê lúc trước,…tuy nhà trước kia có lớn hơn một chút nhưng ở đây cũng không thể gọi là chật hẹp được!
“Ưm…” người con trai ấy than nhẹ, như mấp máy môi.
“Anh không bị sao chứ??”
.
.
.
.
“Tôi….là ai?”
Mất trí nhớ?? Thật ư??
“Anh không nhớ mình là ai ư?” Cô hoang mang hỏi
“Cô? Á” người con trai ôm đầu la lên, hình như có cái gì đó cứ len lỏi trong đầu anh
———————————————
Vài ngày sau đó, cô đưa anh đi bệnh viện để xem bệnh tình, là mất trí nhớ tạm thời nhưng cũng có thể là mãi mãi. Chẳng lẽ cô phải nuôi anh sao????
Có lẽ ông trời gửi một người bạn đến cho cô ư? Đúng vậy, cô đã mất tất cả, giờ đây ông trời đã thương cảm cô nên tặng cô một người để bầu bạn?
“Từ giờ anh tên là Triết Phi!!”
“Triết…phi?”
Cô gật đầu cười tươi nhìn khuôn mặt vẫn còn ngây ngốc của anh.
Đã năm tháng trôi qua,…cuộc sống cô lúc đầu có vẻ rất cực khổ nhưng hiện tại có thể nói rất ấm áp, cô đã có thai 2 tháng. Từ lúc gặp anh, cô thực sự bất ngờ, rồi chuyển sang phiền não. Dần dần tình cảm của cô với anh chính là tình yêu.
Cô là một người không còn gì…anh lại là người mất đi quá khứ…
cô yêu anh, yêu con người của anh, yêu cái cách anh quan tâm cô. Tuy chưa làm lễ cưới nhưng cô không cần?! Cô không cần lễ cưới lòng trọng gì…chỉ cần ở bên anh, cùng nhau chăm sóc lũ trẻ.
Thế mà….. sóng gió lại đến. Vào một đêm không trăng…anh lại biến mất!! Không một lời nào! Cứ như chưa từng tồn tại….
Phải chăng ông trời đã mang anh đi….sao lại không cho cô một hạnh phúc trọn vẹn chứ??!?
————————————
Nắng? Nắng lên rồi sao cô cảm thấy lạnh thế này….. lạnh lẽo đến đáng sợ! Anh…còn ở đây không? Hay thực sự chỉ là một giấc mơ…
Không!!! Trong bụng cô…đã nói rằng tất cả đều là sự thật chỉ là…anh đâu rồi?
‘Ting ting’ cô nghe tiếng chuông liền vui mừng chạy ra mở cửa
“Đồ cô đặt ngày trước đây ạ”
“Ừ…m” cô tuyệt vọng mang thùng hàng vào nhà, quỳ xuống sàn khóc
“Anh đâu rồi Triết!!”
‘Đừng bỏ em được không? Tại sao tất cả đều quay lưng với em? Cả anh cũng vậy!’
—————————
Mới đó đã 1 tháng trôi qua kể từ khi anh đi, đứa bé đã có vẻ lớn dần lên. Nếu không có nó chắc có lẽ cuộc sống này không còn ý nghĩa nữa.
“Tr..iết!” Cô thất thần nhìn ở phía trước, đó là anh!! Người đàn ông cô yêu.
Cô chạy nhanh đến đó cầm chặt lấy tay anh.
“Cô là ai?” Anh giật tay lại. Làm cho cô gục ngã…tuyệt vọng đan xen đau khổ. Sao anh nhìn cô lạ lẫm thế.
Cô chưa kịp nói đã có một người phụ nữ cắt ngang.
“Này!! Cô là ai vậy hả? Sao lại cầm tay hôn phu của tôi??”
Hôn phu?? Đây là Triết Phi của cô mà! Cha của đứa trẻ!
“Không mà!! Triết à. Anh không nhớ em ư? Làm ơn hãy nhớ đi mà!” Cô lay lay cánh tay anh nhưng đổi lại là một ánh mắt lạnh lùng, anh hắt tay và đi vào xe gần đó.
Mặc cô gào thét, đau khổ khóc ở nơi đó.
————————-—-————–––
Lại một lần nữa,… cô lại gặp anh khi đang làm việc ở cửa hàng. Anh sắp kết hôn?? Kết hôn với cô gái ấy.
“Lại là cô à??” Cô gái giọng nói có vài phần tức giận nói
“Xin chào quý khách…”
“Hay mình đi chỗ khác đi anh..” cô gái nũng nịu ôm chặt tay anh nói.
“Mẹ bảo muốn mua ở đây!”
Cô gái nghe lời đi thử từng bộ áo cưới mỹ lệ.
“Đẹp không?”
“Em đẹp lắm bảo bối!”
Hai người ân ái, lại không để ý đến cô, nhói!! Mỗi một hành động, câu nói của anh đều làm tim cô nhói đau!
“Gói tôi hai bộ này!”
Anh lạnh giọng nhìn cô nói, như là cảnh cáo!
Cô chỉ gật đầu, không nhìn thẳng mặt anh, vì…..mắt cô bây giờ đỏ hoe, tràn đầy nước mắt.
“Em ra xe trước đi!” Anh quay đầu nói với cô gái đó.
Im ắng!!
Anh bỗng cất tiếng ” Khanh Khanh.! Chúng ta kết thúc được rồi. Anh sắp kết hôn rồi…xin lỗi em! Đây là tiền để em và con tự lo sau này!”
.
.
Anh không quên cô??
Cô thực không thể tin vào mắt mình!!
“Anh….là Triết đúng chứ?”
Cô chạy nhanh đến bên anh ôm anh dụi mặt vào lòng anh…. đã bao lâu rồi cô được ôm anh như thế này?
Anh gắng bỏ cô ra nói
“Chúng ta chia tay đi!! Anh không yêu em! Người anh yêu là cô ấy!”
“…” cô thật muốn nói lắm nhưng sao cổ họng như bị đông cứng lại. Anh đi rồi! Bước qua cánh cửa đó cô và anh sẽ không còn là gì nữa.
“Triết!! Em xin anh! Hãy ở bên em được không? Con của chúng ta cần anh!! Làm ơn!!” Cô chạy thộc mạng đuổi theo anh, ra sức gào lớn.
‘Rầm’
Anh chưa kịp quay lại đã nghe thấy tiếng ‘rầm’ người con gái đó đã nằm xuống, máu chảy ra khắp đường, tất cả như nhuộm một màu đỏ.
Anh hốt hoảng, tay chân cứng đờ!!
“KHÔNG!!” Anh lao nhanh đến ôm cô bế cô đến bệnh viện gần đó! Cả bộ áo vest bảnh bao bây giờ lại một màu máu lẫn màu của nước mắt.
“KHANH KHANH cố lên!!! Anh sẽ cứu em và con được không?”
“…”
Tay phải cô đang đặt trên cổ anh như mất hết trọng lực làm anh giật mình. Không!!! Không phải!!! Cô vẫn còn sống!!!!
“KHÔNG!!!!! Đừng bỏ anh mà”
Anh điên cuồng áp mặt cô vào ngực khóc mà gào lên.
Vốn dĩ anh muốn cô tuyệt vọng!! Không muốn cô phải mất mạng!! Muốn cô và đứa con của họ sống trong an toàn!! Anh đã làm tổn thương cô. Anh không muốn mẹ mình giết cô!!! Cô là nguồn sống của anh.
Thế nhưng…tại sao lại trở thành thế này!!! Cô là nguồn sống của anh!!! Bây giờ cô đi rồi, sự sống đối với anh? Còn ý nghĩa sao??
“Làm ơn quay về đi….Khanh của anh….”

Đoản 20:Cô và hắn yêu nhau từ thời học sinh, 3 năm học cùng lớp, 4 năm học chung đại học. Và hiện tại họ đang tổ chức tiệc cưới, trao nhẫn cho nhau.
Cuộc sống chưa đầy 1 tháng, tưởng chừng sẽ hạnh phúc nhưng…..
Tai nạn bất ngờ ập tới cô gái bé nhỏ- Vương Thanh Hà.
Hôn mê tới 2 năm liền. Chắc ai cũng nghĩ rằng người chồng luôn lo lắng cho vợ mình nhưng không!
Trong lúc cô hôn mê, hắn dường như tuyệt vọng, hy vọng càng thêm đau khổ. Hắn đi tim những cuộc vui chơi sa đoạ, gái gú.

Ai đó đang thức cô dậy thế?
Ai đó đang gọi cô….?
“Bác sĩ, bệnh nhân số 4 tỉnh rồi”
Họ làm gì với cô thế? Đây là đâu?
“Cô tên gì?”
“Tôi…tôi…Khải…”
“Khải?”
Cô gật gật đầu, cô cũng không biết, chỉ mơn man nhớ cái tên đó. Khải….hình như là ai đó…quan trọng….
___________
“Cậu ơi! Cô Hà về rồi ạ” một phụ nữ tuổi trung niên hiền hậu vui mừng nhìn cô rồi nói.
“Hở?!”
Hắn thất thần nhìn người con gái trước mắt, đó không phải là…Vương Thanh Hà sao? Cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng….sao hắn có chút chán ghét.
“Bác sĩ nói cô ấy bị mất trí nhớ nhưng không hiểu sao lại chỉ nhớ chỗ này”
“Mất trí?”
Tôn Viễn Khải bàng hoàng! Cô mất trí? Đây có phải điều tốt?
“Mang cô ấy lên phòng đi”
“Vâng”
Cô được chuẩn bị đưa lên phòng, nhưng lại bất ngờ ngồi xuống dưới sàn, tỏ ý không muốn đi.
“Cô à”
“Khải……muốn Khải.” Cô nhìn chăm chăm vào hắn rồi làm nũng.
Hắn nhíu mày ra hiệu cho bà giúp việc rồi bế cô lên phòng. Cô thì thoã mãn cười trộm.
Đến lúc hắn chuẩn bị rời đi thì cô níu lại nói một câu làm hắn đứng hình.
“Không phải phòng Khải…muốn phòng Khải..”
“Em đừng giả vờ nữa! Em giả vờ mất trí sao?”
Cô như một đứa trẻ sắp khóc lắc đầu, nắm chặt áo anh hơn.
“Nói!”
Cô chỉ biết im lặng, cô chẳng biết nói gì, nhưng ai biết được chính vì cô im lặng mà bi kịch đã bắt đầu từ đó…Hình thành một sự hiểu lầm ngăn cách họ.
Một tiếng phụ nữ trong trở vang lên
“Khải…anh làm người ta chờ lâu thế?”
Cô gái có mái tóc xoăn màu tím với một chiếc váy body kiểu công sở gợi cảm đi vào.
“Đợi anh tí! Em gái anh vừa xuất viện”
Cô chớp chớp mắt, trái tim cô hình như đang nảy lên. Em gái….lạ quá…cô hình như chưa từng nghe….
“Chào em.. chị là vợ sắp cưới của Khải, Trần Hiểu Vy, gọi chị là chị Vy cũng được.”
Cô hình như đã sinh ra cún ghét đối với người phụ nữ này, cảm giác chị ta nói chuyện làm cô bực mình.
“Đồ điên!”
Trần Hiểu Vy tròn mắt nhìn cô, có vẻ vào làm Tôn phu nhân khó lắm đây!
“Tiểu Hà! Em nói gì vậy!”
Cô mím môi im lặng, chẳng hiểu sao cô không muốn cãi lời hắn.
_________________
“Này, cô tên tiểu Hà sao?”
Mỗi lúc nhìn thấy cô ta, cô đều dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn. Đúng! Cô ghét cô ta.
“Đồ điên!”
Cô ta tức giận đứng lại gần cô, bóp lấy chiếc cằm cô, đau quá. Cô nói không được.!
“Ưm….đồ…điên…”
‘Chát’
Mặt cô sưng đỏ lên, đúng là đồ điên! Sao lại đánh cô?
Cô giận quá liền lấy nước mới nấu hất vào người cô ta. Trần Hiểu Vy la hét toáng lên.
Tay cô ta hiện lên một mảng đỏ rồi phồng lên.
Cô chạy nhanh lên phòng không quên nói
“Đồ điên”
_____________
“Vương Thanh Hà!!! Em xuống đây!”
Cô lủi thủi đi xuống, nhưng ánh mắt vẫn ngơ nhác như bình thường, như thể cô chẳng làm điều gì sai cả. Đúng cô có làm gì sai đâu?!
Cô cắn môi, nhìn hắn. Hắn bực tức cái cách cô đối diện với hắn, hắn là đang bắt nạt cô sao?
“Tay của Vy Vy là sao? Em làm đúng chứ?”
Cô lắc đầu rồi biện minh
“Đồ…đồ điên đó đánh em! Tát em! Đau!”
“Em lại nói dối? Em không bị nhược trí đúng không? Đừng có giả ngốc!”
“Không….không thật đó!”
Hắn chịu hết nổi rồi! Nhân lúc cô đang bị nhược trí hắn phải ly hôn. Rồi có thể được tự do.
“Được rồi, anh sẽ tin em, nào lại đây rồi viết tên em vào đây!”
“Không! Không muốn!”
“Nào nào lại đây! Lại đây”
Cô bịt tai chạy lên phòng khoá chốt.
Hắn phải làm gì để cô ký vào tờ đơn nhỉ? À……
____________
“Tiểu Hà! Em mặc cái váy này hợp lắm đó”
Cô dịu dàng, ngượng ngùng cười, rồi chủ động nắm tay hắn như lúc còn quen nhau thời học sinh.
Hắn cũng nhớ, lần đầu trốn học đi chơi cô cũng chủ động như vậy! Nhưng…hắn chắc đối với cô chỉ là trách nhiệm mới cưới cô! 7 năm trời, 7 năm thanh xuân của cô vì hắn, hắn phải chịu trách nhiệm đó. Thế mà tại sao giờ đây cảm giác đó không còn là trách nhiệm nữa mà hắn cảm thấy có gì đó phiền muộn, ghét sao? Hắn không ghét cô! Nhưng từ lúc cô trở về hắn cảm thấy có chút chán nản.
Vậy là…hắn biết rồi, hắn không yêu cô, hắn đối với cô đơn thuần là một người bạn. Dù sao từ khi còn học sinh, hắn vốn dĩ không bạn bè, là cô bước đến bên hắn như một vị cứu tinh giải thoát cho hắn khỏi sự cô đơn hiu quạnh.
Hình ảnh đó như bây giờ vậy, nụ cười ấm áp lạ thường.
“Kem!” Tiếng nói cô đã đánh thức hắn khỏi những hoài niệm.
“Để anh mua”
“Ngon..” cô há miệng to rồi ngoạm một ngụm to, ăn hết nửa cây kem, cô đưa cho hắn.
“Ăn chung”
Hắn cười khổ, ăn hết hơn nửa cây còn để lại cho hắn cái que, ăn như nào?
“Ngon?”
“Ừ ngon lắm…”
Họ đi suốt cả ngày, hẳn đẫn cô đến thủy cung, công viên, trung tâm thương mại và mua rất nhiều váy cho cô. Cô vui lắm.
Về tới nhà hắn ảm đạm nhìn cô rồi nói.
“Em viết tên em vào đây đi!”
Cô ngơ nhác nhìn hắn, sau đó quay mặt đi.
“Viết đi, mai anh sẽ dẫn em đi chơi”
“Hmmm”
Suy nghĩ một hồi cô mới chập chững cầm viết, viết tên mình vào nhưng chỉ mỗi chữ ‘Hà’
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô
________________
“Lại, anh dẫn em đi du lịch”
Cô hớn hở chạy lại. Lại được đi chơi nữa, cô mừng quá.
Hắn dẫn cô đến một ngôi làng trên kia đồi, thật rộng lớn nhưng nhà cửa rất ít.
Dừng trên một cánh đồng hắn bảo cô
“Em xuống chơi xí đi, anh sửa xe xong rồi mình lên đường”
Cô mừng rỡ vội gật đầu, ở đây đẹp lắm, có cái gì đó rất quen thuộc!
Cô chạy nhảy khắp nơi mà chẳng mảy may chiếc xe đang đậu ở đó đi đâu chẳng biết.
Khi mặt trời gắt lên cô mới nhận ra, hắn biến mất rồi.
Cô vô thức chạy theo dọc đường, vừa khóc vừa chạy.
“Khải…Khải….Khải”
Mặt trời lặn xuống, nhưng cô vẫn cố chạy nhưng càng chạy lại càng lạc vào rừng sâu, miệng vẫn không ngừng kêu tên hắn.
“Khải….Khải….đâu rồi? Đừng…bỏ….Hà..”
cô bất lực gục xuống một gốc cây, cô buồn ngủ….
Trong vô thức, cô vẫn khóc….mơ hồ gọi người con trai tên Khải! Chẳng một lời đáp.
_______________
“Bản tin thời tiết, kết các vùng ngoại ô tối nay sẽ có khả năng mưa lớn và rất lớn, ước tính là 90% sẽ mưa, những vùng đồng bằng mưa sẽ kéo dài từ hai đến ba ngày, các vùng núi có thể sẽ bị sạc lỡ đất. Có thể gây nghiêm trọng đến cuộc sống của cư dân vùng núi, nên hãy di tản gấp nếu có hiện tượng sạc lỡ”
Hắn chăm chú nhìn bản tin thời tiết trên tivi, một trận bất bình nổi lên.
Không! Cô chắc không sao đâu! Cô có gia đình ở đó, ai chẳng biết cô chứ!
Ngồi đến tận 10h tối hắn chịu không nổi nữa liền phóng xe đi tìm cô. Hắn đồ đồ! Quá hồ đồ.
Mưa to thật!
“Tiểu Hà!!!” Hắn mặc áo mưa bước xuống xe gọi to trên cô, càng kêu lớn tiếng sấm càng lớn như muốn xé toạc cả không gian.
“Tiểu!!!!Hà!!!”
Hắn lo sợ, hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn!
“Tiểu Hà! Mong trời đừng để em có chuyện gì!”
Hắn chạy như điên đến con đường cụt, con đường dẫn đến khu rừng nhưng lại không có đường mòn chứng tỏ đây không phải là đường người ta hay đi! Rất nguy hiểm!
Hắn rẽ sang trái là một con dốc nhỏ, chạy mãi rồi cũng sắp xuống chân núi nhưng lại chẳng nhìn thấy cô! Tim hắn thắt lại, cái cảm giác này thật quen thuộc! 2 năm trước nghe tin cô bị tai nạn, hắn cũng như vậy. Sợ rằng chẳng bao giờ nhưng thấy nụ cười ấm áp của cô nữa.
“Tiểu Hà!”
Vừa kêu tên cô xong lại thấy một thân thể mặc chiếc váy maxi màu rất quen.
Hình như đó là cô.
“Tiểu Hà? Tiểu Hà?”
Hắn lại gần bên cô, khuôn mặt trắng bệch, chiếc váy ướt đẫm trên tay chân cô còn có vài vết thương lớn do va chạm mạnh với vật cứng.
“Tiểu Hà đừng đùa! Em dậy đi”
Cô….tắt thở rồi. Bởi cô lạnh lắm….
Cô gọi hắn nhưng hắn nào có đáp lại….
Cô vẫn ngu ngốc chạy đi kiếm hắn nhưng nào thấy bóng hắn đâu….
Cô kể cả khi vô thức thì vẫn gọi hắn…..nhưng hắn nào có ở đó….
Cơn lũ cuốn trôi cô, cô đau lắm, cơn đau làm cô tỉnh giấc, cô đau đớn lại gọi tên hắn nhưng chẳng ai nghe cũng chẳng ai biết cô ở đó…..
“Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi…anh xin lỗi thật xin lỗi em…”
Hắn ôm cơ thể lạnh toát đứng lên đi thẳng xuống núi. Từng bước từng bước nặng trịch, hắn cũng đau lắm, tim hắn đang rỉ máu! Hắn tưởng hắn không yêu cô! Nhưng không! Hắn yêu cô đến lơ đãng.
Giờ hắn chính là người hại cô ra nông nỗi này! Hắn cũng chẳng xứng đáng để sống nữa.
“Chúng ta đi thôi….tiểu Hà của anh”

Đoản 21:Giờ thi, cô đang loay hoay cặm cụi chép bài và… giấu phao.
Cô tự tin mình ngồi ở cuối lớp nên xác suất bị phát hiện sẽ ít hơn.
Len lén nhìn thầy, thầy vẫn đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn một cô giáo coi thi cùng thầy, đang nhìn thầy với ánh mắt si mê.
Tốt lắm, ha ha…
Lúc gần cuối giờ, bỗng dưng thầy lại hứng thú đi rảo một vòng quanh lớp, đến chỗ cô đứng nhìn cả lớp từ dưới lên.
Cô run bần bật, lỡ tay làm rơi phao xuống chân, liếc liếc thầy phía sau, bắt gặp một nụ cười mờ ám và nham hiểm trên khuôn mặt soái.
Thầy nhẹ nhàng bước đến chắn cái phao rơi ở chân cô, làm như vô tình va vào cô khiến cái thước kẻ trên tay bị rơi, kêu lên một dãy tiếng leng keng, thu hút sự chú ý của cả phòng thi.
– Xin lỗi, tôi vô ý, mọi người cứ tiếp tục làm bài.
Sau đó phóng ánh mắt ‘không có chuyện gì’ để ngăn cô giáo mê trai kia xuống đây. Lẳng lặng cúi xuống khuất tầm nhìn của cô giáo kia và cả lớp, thầy nhặt cái thước kẻ rơi gần cái phao, tiện tay nhặt cái phao bé xíu kia lên, thì thầm nhỏ nhẹ:
– Lát xuống văn phòng tôi. Đừng nghĩ sẽ trốn được. Em cứ thử không xuống xem.
Thành công khiến cô như con cầy sấy.
15 phút sau, tại văn phòng vắng vẻ:
– Cái này, em tính sao?
– Em biết lỗi rồi, em xin lỗi thầy, em không nên mải đọc truyện mà không ôn thi, em xin lỗi, không có lần sau nữa đâu…
– Tôi đã từng nói rồi, không có chuyện tôi rảnh rỗi giúp đỡ vô điều kiện.
Cô đỏ mặt, bước ra ngoài cửa, nhìn trước nhìn sau một hồi, sau đó nhẹ nhàng khép cửa, chạy một mạch đến chỗ thầy, ‘Chụt’ một cái vào môi thầy, tiện tay giật cái phao trong tay thầy để tiêu hủy bằng chứng.
Kết thúc một nụ hôn chủ động mà ngắn ngủi của cô, tên thầy giáo vô sỉ nào đó vội vã lấy tay đè gáy cô lại, hôn sâu hơn, lâu hơn, đến khi cô tưởng như sắp ngạt thở anh mới buông ra, lại nói thêm một câu làm cô nghẹn chết:
– Tôi không phiền giúp đỡ em ‘lần sau’…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN