Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....) - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
289


Tổng hợp đoản ngôn tình hay( HE; SE; sủng: ngược,....)


Chương 9


Đoản 22:Cô ngồi trong phòng trang điểm, bên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Hắn mở cửa bước vào, ánh mắt đau lòng nhanh chóng được che lấp bằng nụ cười gượng gạo.
– Em đẹp quá. – Hắn ôn hòa lên tiếng.
Ngày này cuối cùng đã đến. Ngày cưới mà cô đã mong chờ từ bấy lâu. Phải. Lâu lắm, 14 năm rồi. 14 năm cô yêu anh.
– Anh, anh có yêu em không?
– Không, anh không yêu em. Mà là anh rất rất yêu em.
Những hình ảnh ùa về trong kí ức khiến cô bất giác bật cười. Ngày ấy hai người bọn họ như đôi uyên ương khiến ai ai cũng ngưỡng mộ. Lúc đó, cô chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi là được cùng anh bước vào lễ đường. Hôm nay nó đã trở thành sự thật.
Cô và anh tay trong tay bước vào lễ đường. Mọi người hết lời ca ngợi đôi trai tài gái sắc. Cô mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười tỏa ánh nắng nở trên môi người con gái xinh đẹp.
– Hàn Thiên Băng, con có đồng ý trở thành vợ của Lục Lệ Thành dù ốm đau, bệnh tật, dù nghèo khổ hay phú quý…
– Con đồng ý. – Cô dịu dàng nói ba chữ, đôi mắt mong đợi nhìn về phía anh.
– Còn con Lục Lệ Thành, con có đồng ý trở thành chồng của Hàn Thiên Băng…
– Anh không được đồng ý… – Cha sứ còn chưa nói hết câu, giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên như tiếng trống đánh vào lòng cô. Cô ấy đã quay về rồi sao ?
Anh mỉm cười hướng về phía cô gái, dang rộng đôi tay ôm lấy cô ấy vào lòng, đôi môi mỏng khẽ mở:
– Thiên Hi, em về rồi.
Cô nhìn họ ôm nhau mà lòng đau như cắt. Cô ấy đã về, cô nên đi thôi. Nhưng cô vẫn muốn biết…
– Anh có từng yêu em, dù chỉ một lần? – Cô khó nhọc lên tiếng, đôi mắt nhuốm đầy bi thương.
Tâm tình hắn bỗng xao động nhưng vẫn kiên quyết trả lời:
– Chưa từng.
– Chưa từng…- Cô lẩm nhẩm lại câu nói của hắn. Chưa từng yêu.
– Ha ha… 4 năm rồi… Đã 4 năm mà anh vẫn chưa quên được cô ấy… – Cô cười một tràng dài. Đa tình. Là cô tự đa tình.
Hắn nhìn cô cười mà nơi tim bỗng nhói lên.
– Chưa từng sao? Vậy thì chúc hai người hạnh phúc. – Cô đau khổ rời khỏi lễ đường. Cô thật ngốc. Thật ngốc. Lại tự làm trái tim mình tổn thương nữa rồi. Một người không có trái tim như anh thì sao có thể lấy cô vì yêu cô được.
Cô một mình lê bước về biệt thự. Còn anh thì kết hôn với người con gái khác.
Sau khi cô rời khỏi lễ cưới, anh vội vàng lái xe về biệt thự tìm cô.
– Hàn Thiên Băng, cô đâu rồi? Mau ra đây cho tôi. – Tiếng gọi lạnh lẽo đến điên cuồng vang vọng cả căn biệt thự rộng lớn.
Anh sợ, anh sợ cô sẽ đi… Anh chạy ra ngoài vườn. Những tờ giấy tung bay tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Anh ngồi xuống nhặt từng tờ giấy lên, đôi mắt không rời tờ giấy.
– Thành, em yêu anh…
– Thành, anh lại làm tổn thương em rồi…
– Thành, anh thật đẹp trai nha…
Hắn bước thêm vài bước nữa rồi quỳ xuống trước bồn hoa cẩm tú bị máu nhuốm đến đỏ rực. Bên bồn cây ấy, một thân thể bé nhỏ tội nghiệp nằm rạp xuống đất, không có sức sống, nhìn mà đau lòng.
– Anh sai rồi, em mau trở về đi. Anh thật sự sai rồi…
Anh vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô. Màu đỏ chói của máu hòa vào màu trắng thuần khiết của chiếc váy cưới xinh đẹp. Cô ngốc quá. Anh không xứng với cô. Tại sao? Anh vì muốn bảo vệ cô mà kết hôn với người con gái khác. Cô lại vì anh mà chết. Anh sai rồi, sai thật rồi… Hàn Thiên Băng em không được chết… Xin em…
———

Đoản 23:
Tôi có một đứa em trai thua tôi hai tuổi. Tôi thì bây giờ đã đi làm rồi còn thằng em thì đang năm cuối đại học. Dạo này nó hay dẫn thằng bạn về nhà, nói là thằng này học giỏi nên tha về để dạy kèm nó.
Hắn lễ phép lắm, bảo gì cũng dạ dạ thưa thưa. Mặt mày cũng sáng sủa, lại nghe lời nên tôi đối tốt với nó một chút, lâu lâu lại làm bánh cho hắn ăn coi như trả ơn hắn dạy em học thay tôi – chứ tôi lười dạy thằng đần như nó lắm =))
Nhiều lần hắn cứ nhìn tôi rồi lại đỏ mặt. Tôi bèn ghẹo:
“Bộ em thích chị hả?”
Ai ngờ hắn tình thiệt “Dạ..Dạ phải”
Cằm của tôi muốn rớt xuống đất. Tôi từ chối hắn, trong lòng cũng sóng gió lắm vì cậu ấy ngoan hiền như vậy mà, thấy cũng tội! Ai ngờ ngay sau đó hắn lột mặt nạ ra liền. Nhìn tôi cười vô cùng âm hiểm: “Chị cứ chờ xem”. Tôi hoảng sợ, Đây là cậu bé lễ phép ngoan hiền của tôi đấy sao!
Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng khổ nỗi sau ngày đó tự nhiên tôi bị đau răng. Đã bảo với mẹ là không phải do sâu rồi mà bà cứ không nghe, cấm tui ăn đồ ngọt luôn. Thế là tui phải len lén giấu mẹ tàng trữ.
Một lần nhân lúc mẹ đang sau bếp tôi tranh thủ thời cơ ăn vụng. Ngờ đâu mẹ ra đột ngột quá chỉ kịp nhét nó vào sau lưng. Trùng hợp hay sao mà hắn lại vừa lúc đứng ngay sau lưng tôi mà tôi có biết đâu.
“Con giấu cái gì sau lưng thế đưa mẹ coi!”
Tôi khóc không ra nước mắt, lắp bắp:
“C…Có giấu cá…cái gì đâu. Con chỉ đang.. chỉ đang. À đang gãi lưng thôi”

“Đúng không Tiểu Tuấn” – Hắn tên Tuấn, mẹ tôi hỏi hắn
Mặt tôi nghệch ra lun, quay sang hắn nhìn bất đắc dĩ. Chết rồi! Có khi nào hắn trả thù không?
“Dạ chị ấy thật sự là đang “gãi lưng” đó dì”
Nghe vậy mẹ tôi mới thôi
Còn tôi nghe vậy không thấy mừng mà càng sợ thêm. Nhìn nụ cười của hắn kìa
“Nhìn này! Em có chụp sau lưng chị lại đấy”
Tôi biết ngay mà. Chưa kịp nói gì thì hắn lại chìa ra cây kẹo nói:
“Cho chị cây kẹo ngọt, nhận nó và làm bạn gái em nếu không chị đừng trách!”
Dừng chút hắn lại bảo “À không cho chị hai cây”
Mẹ nó chứ! Tôi sôi máu:
“Chị lớn tuổi hơn em đấy!”
“Bởi vậy em mới cho chị hai cây. Tại chị lớn mà

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN