Tổng Tài Là Bạn Học Của Tôi - (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tổng Tài Là Bạn Học Của Tôi


(1)


Phong Diệp Đế Quốc, tập đoàn thương mại với mức doanh thu hàng năm khủng bố nằm trong top 5 thế giới, gồm hàng trăm công ty con trải dài khắp mọi quốc gia, mọi châu lục, và tổng bộ chính đặt tại nước N.

Nhân sinh người thắng là gì? Khi người đó có tiền tài, danh vọng, cuộc sống viên mãn hạnh phúc, nhưng để chu tròn được tất cả các yếu tố này không phải dễ, và rất ít người có thể đạt được.

Đối với nhân viên của Phong Diệp Đế Quốc, có thể được nhận vào làm trong tổng bộ chính hẳn là may mắn không còn gì hơn, mức lương cao ngưỡng, danh tiếng cũng vì đó được nâng lên, nhưng có một người…….không tình nguyện với điều này.

Trầm Yên Nhu, gái ế 28 tuổi, vì sao ế? Từ khi tốt nghiệp đến giờ cô luôn nhào đầu vào công việc, thời gian hẹn hò cơ hồ bằng không, thậm chí còn chẳng để tâm đến chỉnh chu ngoại hình, 28 tuổi thôi mà lôi thôi như mụ già 38 đến nơi, nghiễm nhiên đàn ông có mù mới để ý đến cô!

Nhưng bù lại năng lực làm việc của Trầm Yên Nhu cực kỳ chuyên nghiệp, nhạy bén, kỷ luật, nghiêm khắc, cô nhanh chóng từ một nhân viên quèn leo lên chức Trưởng phòng quản lí của một công ty con dưới quyền Phong Diệp Đế Quốc, cấp trên ưu ái tài năng nên đã tiến cử cô lên Tổng bộ, lúc đầu cô rất cảm kích, nhưng giờ thì…….éo!!!

Nếu Trầm Yên Nhu biết cái tổng bộ này cực kỳ coi trọng ngoại hình thì cô đã không tới rồi!

Thực ra chẳng có nội quy gì về việc này cả, nhưng nhân viên ở đây người cao tuổi thì chỉnh tề phong độ, người trẻ tuổi toàn tuấn nam mỹ nữ, nghe đâu phong phanh vị Tổng tài thần bí của Tập đoàn là người chuộng cái đẹp, đã từng có lần đuổi mấy chục nhân viên vì ngoại hình không vừa mắt anh ta. Aaaaa, cái con người quái quỷ này sao có thể lên chức tổng tài cơ chứ!?

Trước dàn trai xinh gái đẹp ở đây, Trầm Yên Nhu dĩ nhiên là một con vịt xấu xí bị cô lập. Giờ mà trở về công ty con thì có mà bị lũ ghen ghét mình cười cho thúi mặt. Mình phải chứng tỏ khả năng của bản thân mình! Thực lực phải đè bẹp cái đẹp!!!

Lao đao ngơ ngác, Trầm Yên Nhu phát hiện mình đã vào thang máy từ lúc nào không hay. Ơ sao cái thang máy này lạ thế nhỉ? Không giống hôm bữa mình đi?

Bên trong thang máy sạch sẽ bóng loáng, thiết kế cũng khác, mang một vẻ rất sang trọng, lại còn mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi nữa, không giống nơi hàng ngày cả trăm người đi qua, nhưng…..kệ đi! Tới nơi là được, ai thèm quan tâm!

Cửa định khép lại, bỗng dưng có một bàn tay đưa đến mở toang ra, người kia mắng xối xả vào mặt Trầm Yên Nhu: “Tôi nói chờ đã rồi mà! Bị điếc hay sao mà không nghe hả!?”

Cô nhìn qua ngó lại, nép sát vào góc, vẻ mặt chán ghét xua tay: “Vô thì nhanh đi! Tránh xa tôi chút, hôi chết đi được!”

Người đến là một chàng trai cực kỳ anh tuấn, trông rất lãng tử đào hoa, nhưng ăn vận trên mình là…..áo và quần đùi thể thao, lại thêm mồ hôi rũ rượi, tuy trong mắt người khác rất nam tính gợi cảm, nhưng Trầm Yên Nhu cực ghét mùi mồ hôi của đàn ông, định nghĩa của cô về nó chỉ có một chữ thôi: TỞM!!!

Cô nhớ có nghe man mán gì đó, nhưng có lẽ lo suy nghĩ nên không để ý. Cơ mà…..ấn tượng với tên này rất chán ghét, lại dám xổ một tràng mắng với cô nữa. Cho nên……bà không xin lỗi đó thì sao!? Mà bà cũng chả có lỗi để xin!

Tiêu Lãng, người cũng như tên, một anh chàng dân chơi lúc nào cũng được vây quanh bởi mỹ nữ. Nghe một con vịt xấu xí dám chán ghét mình như vậy, Tiêu Lãng nóng máu: “Cô có biết tôi là ai không mà dám nói vậy!? Chưa thấy ai xấu như cô bao giờ, chắc là nhân viên mới rồi! Nghe cho kỹ đây, tôi chính là bạn thân của tổng tài của cô đấy!”

Trầm Yên Nhu nghe xong vẫn lạnh lùng, nhếch một cái khinh thường, cô sắc lẹm đả kích: “Thứ nhất, tổng tài là của chung, không phải của tôi. Thứ hai, anh nói đúng, tôi là nhân viên mới, nên ngay cả mặt tổng tài tôi còn chưa thấy huống gì tới anh? Thứ ba, haha, không phải coi khinh chứ…..tôi chẳng tin anh là bạn của tổng tài đâu, quý ông quần đùi ạ!”

Đúng lúc thang máy mở ra, Trầm Yên Nhu chạy vút đi như một cơn gió, không phải vì sợ Tiêu Lãng, mà là không chịu được cái mùi mồ hôi khó chịu trong này.

“Cô cô cô……cứ đợi đấy! ĐỒ XẤU XÍ!!!”

Tiêu Lãng tức đến tím mặt, thề sẽ trả thù này, bỗng dưng phát hiện một cái gì đó trên sàn, gương mặt anh tuấn rộ lên nụ cười ma mị: “Á à, Trầm Yên Nhu, bộ phận quản lí à, hừ hừ! Cô chết với tôi!!!”

***
Tiêu Lãng đẩy cửa, vẻ mặt hồ hởi bước vào văn phòng rộng rãi sang trọng, mang theo cái biểu cảm……sến chết mợ!

“A Bằng! Tớ đến r……..”

Bang!

Chưa kịp hết câu, một cây viết phóng tới ghim thẳng vào cánh cửa phía sau Tiêu Lãng, sượt qua tai anh ta, cắt phăng đi vài sợi tóc. Tiêu Lãng run bần bật. Ôi mẹ ơi mình đã chọc gì thằng ôn thần này!?

Giọng nói trầm lạnh, khàn khàn gợi cảm khiến nữ nhân nghe thôi cũng muốn có bầu, nhưng mang theo hàn ý thấu xương làm cả văn phòng như tụt xuống âm độ: “Tắm rửa, thay ngay bộ đồ! Đừng có vác cái thân hôi hám đó vô phòng này!”

ĐẬU MÓA! HÔM NAY LÀ CÁI NGÀY XUI XẺO GÌ VẬY!? AI CŨNG NÓI TUI HÔI LÀ SAO!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN