Tổng Tài Lạnh Lùng: Tôi Không Yêu Anh - Ch­­­­ương 7: Quá Khứ Tang Thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Tổng Tài Lạnh Lùng: Tôi Không Yêu Anh


Ch­­­­ương 7: Quá Khứ Tang Thương


Tác Giả: Lạc Nguyệt
Nguyệt đã trở lại và xin ra mắt các bạn độc giả. 😋😋 Nhân đây Lạc Nguyệt cảm ơn các bn đã đọc truyện của bọn mk trong suốt thới gian bọn mk mới vào nghề.Mong mọi người “túc tiệp” ủng hộ nha!

Được rùi, vào truyện thui nàu! đọc vui vẻ nha mấy thím! And I’m very sorry about this chapter😅😅😅…. bởi dzì nó hông liên quan mấy chap trước nên đừng suy nghĩ nhiều khi đọc ha!😊😊😊

————————————-

Lam Nguyệt là cái tên của theo tôi từ khi tôi vừa chào đời. Nó có nghĩa là “Ánh Trăng xanh” màu của sự sống. Cái tên thật đẹp, tôi rất thích cái tên này vì nó là do mẹ tôi đặt cho tôi, và hơn hết tên tôi không theo họ ‘người cha đáng kính’ của tôi-Hoàng Luật. Tôi chỉ biết mẹ tôi tên Lam Tuyết Băng ngoài ra tôi không biết gì mẹ tôi nữa và cũng không ai biết.

Ngày sinh nhật của tôi cũng là ngày giỗ của mẹ tôi bởi bà ấy chết ngay sau khi sinh tôi ra. Nguyên nhân chính của cái chết mẹ tôi là MẠC KHÁNH TÂM. Bà ta là một tiểu tam đã phá hoại gia đình tôi. Bà ta biết mẹ tôi lúc mang thai tôi thì thân thể rất yếu còn suýt sảy thai vậy mà bà ta nhân lúc mẹ tôi mang thai 8 tháng lại nói cho bà biết quan hệ giữa ‘người cha đáng kính’ đó và bà ta, bà còn nói cho mẹ tôi biết bà cũng có thai với Hoàng Luật hơn nữa cái thai chỉ bé hơn tôi 1 tháng tuổi. Mẹ tôi đau lòng không chịu được liền sinh non, cuối cùng vì sức yếu mà qua đời.

Mẹ ra đi chưa bao lâu thì Hoàng Luật lại đem người phụ nữ ác độc đó vào nhà cùng với người mà tôi phải gọi là em gái-Hoàng Khánh Nhu cách tôi 1 tháng tuổi mặc dù ông ta biết bà ta là thủ phạm sau cái chết của mẹ. Dù sao tôi cũng thấy buồn cho mẹ, cuộc hôn nhân của mẹ thật thất bại. Bà lấy ông ta là vì trong một lần Hoàng Luật gặp bà ở quán Bar, vì yêu thích trước nhan sắc của bà nên luôn tìm cách theo đuổi bà. Rồi bà ấy cũng cảm động nên chấp nhận làm vợ ông, sau này ông ta nhìn chán bà rồi nên ra ngoài tìm hoa bướm khác. Có lẽ chết là một sự giải thoát đối với bà. Làm sao mà tôi biết ấy à? Đương nhiên là do tôi đọc nhật kí của mẹ rồi!

Năm tôi tròn 5 tuổi, khoản thời gian đó cược sống của tôi như một địa ngục chốn phàm trần: cơm thì không đủ ăn, phải ăn cơm còn thừa, đôi khi phải nhịn đói chỉ vì làm sai ý của em gái; chỉ cần thích thứ gì thì đều bị em gái phá hư hoặc giành lấy đò chơi của tôi, nếu tôi không đưa sẽ bị quất roi da . Tôi lúc đó còn rất nhỏ không biết gì, luôn nghĩ rằng do mình hư nên vẫn một lòng muốn thân thiết với ’em gái’ và người phụ nữ hại chết mẹ tôi này. Họ đối xử rất tốt với tôi? Đúng, họ đối xử với tôi rất tốt. Tốt nhất là lúc cha Hoàng Luật không có ở nhà, họ cho tất cả người hầu về nhà còn tôi phải làm tất cả những công việc của người giúp việc. Nếu tôi làm không tốt thì phải nhịn đói. Cô em gái của tôi thì chỉ cần thấy tôi có quần áo đẹp thì lập tức cắt rách. Một con nhóc tuổi còn nhỏ như tôi thì làm gì được cơ chứ, nên tôi không phản kháng, chỉ biết làm theo lời họ. Quá đáng hơn là khi có mọi người và Hoàng Luật, họ còn nói xấu, đổ tội cho tôi để mọi người càng ngày càng chán ghét tôi.

Vào một ngày nọ, tôi đang lau sàn-công việc của một người hầu thì nghe tiếng nói nhỏ vọng ra từ phòng của Mạc Khánh Tâm tôi định tới đóng cửa lại giùm vì nhà bà ta quên đóng cửa chứ nhà tôi cách âm rất tốt làm sao có tiếng vọng ra được. Lại gần tôi lạ nghe rõ hơn, vì tính tò mò của trẻ con nên tôi thử rình nghe.

“Nhu Nhi con biết không, vì có được địa vị ngày hôm nay nên ta đã phải trả giá rất nhiều. Ta không yêu thương gì Hoàng Luật đâu, chỉ là ông ta có tiền và địa vị nên ta mới câu dẫn ông ta thôi. Để ta kể con nghe câu chuyện này nhé. Ta biết không một người đàn ông nào có thể chống lại sự dụ dỗ của dục vọng, ta hạ thuốc ông ta. Kết quả đúng như ta dự đoán, ông ta liên tục tìm tới ta. Rồi ta mang thai con. Lúc tưởng chừng như ta sắp ngồi lên chiếc ghế Hoàng phu nhân thì ta mới biết được ông ta đã có vợ, bà vợ ông ta rất đẹp. Bà ta cũng mang thai chỉ lớn hơn con một tháng, cái thai đó là Lam Nguyệt còn bà ta tên Lam Băng Tuyết. Vì muốn có được vị trí của ngày hôm nay, ta đã đến gặp bà ta nói cho bà ta biết tất cả, bà ta liền động thai khí sinh non mà chết. Thật ngu ngốc. Về thủ đoạn thì con nên học ta nhiều lắm đấy Nhu Nhi à.”

Tôi chỉ nghe được đoạn đầu thì nước mắt đã che lấp đôi con ngươi xinh đẹp, tai như ù đi , tôi không còn nghe gì nữa cả. Uất ức và đau đớn đã lấp đầy tâm trí tôi. Ác độc,tàn nhẫn, hai người họ đã hai chết mami ruột của tôi. Hận và hận, hận người đã giết chết mẹ, hận người cha bội bạc, máu lạnh đã tiếp tay cho người kia hại chết mẹ, hận ông trời tại sao lại để tôi sinh ra trong gia đình ấy, sao không để tôi đoàn tụ cùng người mẹ mà tôi hằng mong nhớ, ao ước được gặp mẹ dù chỉ một lần dù cho đó là một giấc mơ…

-Hết Ngoại Truyện 1-

———————

Giới thiệu chương tới:

-Sau này anh lấy em làm vợ chứ? Sẽ không bỏ rơi em như cha và mẹ đúng không?

– Ừ… Anh sẽ lấy em.. cô bé ngốc!

Góc tác giả:

Để lại ngôi sao và đón đọc chương mới nha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN