Tổng tài phúc hắc bá đạo,em yêu anh !!! - Chương 6:Chi phiếu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Tổng tài phúc hắc bá đạo,em yêu anh !!!


Chương 6:Chi phiếu.


“Anh….” Tử Đường quả thật không phản bác được.

Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy chứ ?

Trong khi Tử Đường đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ từ từ quay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô một cách ung dung, thấy rõ sự bất an, ân hận và cả sự tức giận trong mắt cô. Còn chưa kịp mở lời, cô đã dùng tay chặn lại, tất cả dũng khí như bị tiêu tan hết, đôi tay run run.Hơi ngẩng đầu lên,Tử Đường đúng lúc bắt được ánh mắt của người đàn ông kia.

“Đừng! Anh không cần nói anh là ai, tôi không muốn biết!”, cô hất chăn ra như thể muốn nhảy ra. Nhưng sau đó chợt nhận ra mình mặc ít quá, mặt cô tái nhợt, túm lấy chiếc chăn, ôm chặt nó. “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, chúng ta… tôi và anh…”

Ngón tay cô run rẩy, có chút kích động chỉ vào anh ta, dường như rất khó mở lời, nhưng lại không thể không nói. “Giữa chúng ta rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?”

Anh ta phì cười, bắt đầu bình thản mặc áo sơ mi, có vẻ như không màng bận tâm đến việc trả lời câu hỏi của cô. Ánh nắng ban mai chiếu vào những chiếc khuy áo vàng hồng của anh khiến nó phản chiếu lên tia sáng chói mắt.

Cô sắp điên mất thôi !!!

“Thái độ này của anh là sao hả? Mau trả lời tôi, đêm qua chúng ta có làm chuyện đó không!” Cô tức điên, gầm lên trước mặt anh.

Dường như không quan tâm tới câu hỏi và thái độ của Tử Đường,người đàn ông vẫn nhẹ nhàng cất bước chân rời khỏi phòng,bỏ mặc lại người con gái với nhiều nỗi sợ hãi và căng thẳng…

Không nhận được câu trả lời và giải thích của người đàn ông kia,Tử Đường đành bất lực ngồi uỵch xuống giường,những giọt nước mắt cũng cứ thế thay nhau mà rơi xuống,làm ướt đẫm đôi mi cong vút và khuôn mặt buồn bực của cô.

“Mình điên thật rồi,hic…tại sao lại xảy ra chuyện này chứ ?Tại sao mình lại thành ra như thế này ?Trông thật thảm hại,…hic..hic”-Giọng nói cô nghẹn ngào,buông ra những câu hỏi như đang trách bản thân mình…

Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đưa Tử Đường trở về hiện tại, vội vàng kéo chăn quấn mình lại cẩn thận, đôi mắt đen cảnh giác nhìn về phía cửa.

Sau một hồi tiếng chuông cửa phòng vang lên,Tử Đường đành khuất phục kéo chăn đi ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là một người đàn ông khác,trông khá lịch lãm và khí chất.Tử Đường đang định mở miệng hỏi,thì người đàn ông đã nhanh mà lên tiếng trước.

“Chào tiểu thư !”-Người gõ cửa là Mạnh Hùng,anh được lệnh của người đàn ông kia tới đây “xử lý” chuyện trong phòng này.Anh là thuộc hạ thân cận của người đàn ông ấy,đi theo anh ta đã lâu,Mạnh Hùng cũng hiểu được ít nhiều tính cách và con người của anh ta.Thay phụ nữ như thay quần áo,có hứng thú với phụ nữ nào thì chơi đùa vui vẻ chút,chán rồi thì thôi,cho họ ít “đỉnh” mà tự động rút lui rời khỏi.Còn có số ít “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”,không biết thân biết phận mà đeo bám,công khai theo đuổi người đàn ông đó,nhưng cuối cùng lại phải hiểu cảm giác”thà chết còn hơn là sống” là thế nào ?!?

“Anh là…???”- Đôi lông mày khẽ nhíu lại,Tử Đường thắc mắc hỏi người đứng đối diện với vẻ nghi hoặc.

Ánh mắt Mạnh Hùng có vẻ thoáng nhìn xuống dưới người cô,thấy cô đang quấn chăn người mình,Mạnh Hùng cũng hiểu được vấn đề gì đang xảy ra…

Tử Đường bị nhìn như vậy thì cảm thấy không thoải mái,thấy đối phương không định nói lời nào,Tử Đường thuận tay chuẩn bị đóng cửa phòng lại thì lại bị cánh tay nhanh như chớp của Mạnh Hùng ngăn lại,đôi đồng tử của cô nêu rõ vẻ ngạc nhiên,giương lên nhìn anh ta.

“Có việc gì sao?” Tử Đường khiếp sợ hỏi.

Bà cô ơi, không có việc gì tôi lại đợi cô đến giữa trưa,đứng đây giờ này sao? Tỉnh ngủ rồi thì nên thay quần áo đi chứ , tôi còn phải chạy về công ty đi làm, không thì lấy cái gì nuôi miệng sống qua ngày đây? Trong lòng Mạnh Hùng đã chảy nước mắt thành sông rồi.

Tuy nghĩ thế nhưng Mạnh Hùng lại vẫn nho nhã nói: “Ở đây vừa chuẩn bị quần áo mới và đồ dùng hằng ngày, khi nào có thể mang vào cho cô đây?”

Tử Đường đang rầu rĩ vì không có quần áo để mặc, nên vội vàng trả lời:”Bây giờ đi !!! Nhưng anh là ai ?”

Mạnh Hùng cười yếu ớt, quả nhiên là cô gái đơn giản mà, tất cả suy nghĩ đều hiện hết lên khuôn mặt.”Tôi là cấp dưới của người đàn ông ban nãy ở trong phòng này,Lương Mạnh Hùng !!!”

Quần áo được đưa vào đầy đủ, ngay cả quần áo lót cũng có,thắc mắc cũng được giải đáp. Mặt Tử Đường ửng hồng, vội vàng chịu đựng cơ thể đang đau nhức, mặc quần áo xong rồi mở cửa đi ra.

Quả nhiên là một cô gái trẻ tuổi, thanh thuần động lòng người, váy màu hồng càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô, mang theo nét thanh xuân đứng chung với Đàm thiếu thật giống như “Trâu già và thỏ non”.

Người nào đó còn đang mơ mộng nhìn chằm chằm người đẹp, còn Tử Đường thì bị anh nhìn đến ngượng ngùng, đôi tay mềm mại đan vào nhau,nở nụ cười, khẽ nói:”Mạnh Hùng tiên sinh à…!!!”

“Khụ Khụ…đây là chi phiếu, Đàm thiếu nói, cô có thể điền vào đây bao nhiêu tùy ý.” Lúc nói xong câu cuối cùng, Mạnh Hùng cười đến có chút nịnh nọt,tay đưa tờ chi phiếu cho cô, quả nhiên hôm qua cậu chủ rất hài lòng.

Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ, khóe miệng Mạnh Hùng không tự chủ mà cong lên thành một nụ cười dâm đãng, khiến cho Tử Đường trong sáng thuần khiết phải lảo đảo hai bước,nụ cười cũng tắt đi,khuôn mặt trở nên bất ngờ trước câu nói của anh ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN