Tổng tài phúc hắc bá đạo,em yêu anh !!!
Chương 7:Cô gái này,thật thú vị !!!
Mạnh Hùng còn đang lạc vào trong suy nghĩ của mình,sau khi nghe xong câu nói của Tử Đường,,đôi mắt đen láy trợn to,thể hiện hết ra sự bàng hoàng của anh.Cô gái này,không phải lúc trước còn đang e thẹn trước anh hay sao mà giờ đây,lại xa cách đến thế ? Haizzz… cô nương ơi,cô đừng làm tôi sợ nhé,tôi chỉ là một người đàn ông bình thường,làm công ăn lương thôi mà,đừng hù dọa tôi thế,tim muốn rớt ra rồi đây này…:((
“Anh ta,người đàn ông lúc nãy đâu rồi ?”-Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu,nhưng Tử Đường vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân,hắng giọng hỏi người đối diện.Đưa tờ chi phiếu cho cô,không phải là đang xem cô như gái bao hay sao? Thanh danh,sỉ diện,ngay cả lòng tự trọng cũng bị chà đạp như vậy,cô quả thật rất tức giận,dẫu vậy cô cũng chẳng muốn mất đi thể diện cuối cùng của mình.
-Tôi dẫn cô đi.-Mạnh Hùng đành trả lời cho xong chuyện,anh không muốn nổi hứng nhiều chuyện lên mà đi tìm hiểu cô gái này.
*************************************************
Trong sảnh đợi của khách sạn Bel-air được trang trí theo kiến trúc cung đình,ánh đèn chiếu từ các góc khác nhau tạo nên màu sắc cổ kính.Người đàn ông mặc bộ tây trang vô cùng chỉnh tề đang ngồi trên chiếc ghế sofa thượng hạng.Gương mặt với ngũ quan tinh tế của anh với thần thái tao nhã mà cao quý được kết hợp với cảnh vật nơi đây dường như tạo thành một bức tranh hoàn mỹ,không ai không tán thành,không ai mà thốt lên lời khen ngợi.
Cốc,cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến,rõ ràng đang lo lắng thăm dò người nghỉ ngơi trong sảnh.Người đàn ông điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.
Mạnh Hùng cung kính khom lưng,nói,”Tổng giám đốc,có người cần gặp ngài…”
Người đàn ông gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không hề mất sự uy nghiêm,dường như biết người đến tìm mình là ai,anh cất lời,”Cho cô ấy vào đi”
Mạnh Hùng vừa định quay người lại,thì một bóng người vụt qua mặt,anh chưa kịp định thần thì chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ trước mặt.Không phải chứ,cô gái này,lại dám cầm tờ chi phiếu trong tay tát thẳng vào mặt Tổng giám đốc.Trời ơi,đây có phải là mơ không vậy,đường đường là một người đàn ông đứng trên vạn người lại bị một người cô gái tát như vậy.Hung dữ quá đi a~~~
Trong khi Mạnh Hùng lo sợ thay cho mình thì Tử Đường chẳng thể hiện chút hãi hùng nào,ngón tay trắng nõn thon dài của cô vô thức chỉ thẳng vào mặt của người đàn ông vừa mới bị cô tát kia,nhép môi lên tiếng,”Anh kia,anh xem tôi là gì,là con điếm để anh phát tiết xong rồi cầm tiền bỏ đi như không biết chuyện gì hay sao? Cho dù là con điếm thì sao chứ,họ cũng có lòng tự trọng của mình,tôi chẳng ngờ hôm nay chúng lại mất đi như vậy,có thể cái tôi của tôi quá lớn,nhưng lại bị chính người như anh chà đạp như thế,tôi quả thực không cam tâm !!!”
Cứ tưởng ai bị cô gái tát,sau đó lại nghe những tiếng chửi rủa từ lúc sáng sớm thì đã chạm đến sự nhẫn nại đỉnh điểm của người đàn ông,nhưng anh thì lại khác hẳn,chẳng hay chẳng rằng chỉ dùng ánh mắt cùng với sự thâm trầm dị thường nhìn cô,khẽ nhếch môi như đang suy nghĩ điều gì đó mà không ai có thể nhận biết được.
Mạnh Hùng dường như đang bị đem đi qua từng địa ngục này đến địa ngục khác,bất ngờ này hết thì lại đến bất ngờ kia,đi tát Tổng giám đốc đã là một hành động kinh hoàng rồi,cô lại dùng những lời khó nghe như thế mà nói,cho đến bây giờ anh cũng chẳng tin những từ ngữ kia lại thốt ra từ cô gái mà anh từng xem như “Thỏ trắng hiền hành”.Chuyện đời,vô cùng khó lường.
“Tiểu thư,cô có gì ra ngoài trước rồi hẵng nói”-Không muốn chứng kiến thêm nhiều cảnh tượng bất ngờ nữa xảy đến,Mạnh Hùng từ tốn nói,hai tay của anh cũng cùng lúc đó kéo cô.
Tử Đường giãy giụa,nhanh chóng dùng thân thể khéo léo của mình ra khỏi người Mạnh Hùng,sau đó cô lại chạy đến trước mặt người đàn ông đáng ghét kia,cầm tờ chi phiếu trong tay ném thẳng vào người anh,”Tôi thấy anh cũng mặc đồ khá sang trọng,có thể là một công tử giàu có nào đó thích vung tiền vào những thứ thừa thải,hay là anh đem số tiền cho tôi ấy, mà đi mua lại nhân cách của mình đi,mua lại sự tôn trọng và yêu thương người khác đấy,tôi nghĩ..người cần tiền hơn tôi lúc này đây lại là anh,đồ đáng ghét,hèn hạ ạ !”
Gần như nói xong những gì cần nói,mọi cảm xúc lúc trước kìm chế lại giờ bùng phát ra sắp hết,Tử Đường mới thở phào,thỏa mãn quay người,mở cánh cửa chạy ra ngoài mà không hề nhìn lại xem hậu quả mình đã gây ra nãy giờ.
Mạnh Hùng mặt trắng nhìn sang ông “sếp xui xẻo”của mình,anh còn tự cầu nguyện xin ông trời cho rằng đây không phải là thực,nhưng anh không thể không hỏi thăm người gặp nạn trước mắt mình,”Giám..giám đốc,anh không sao chứ ?”
-Tôi không sao.-Chỉ 3 từ cũng đã đủ kết thúc hết mọi chuyện lúc nãy.Ngay bây giờ đây,anh khẽ nheo mắt,khóe môi cũng tạo nên một đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt,anh chợt nhép miệng,khẽ nói:
-Cô gái này,thật thú vị!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!