Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 42: Sự khó chịu của Hoắc Duật Hy
Tức giận, cô đưa tay mò lấy điện thoại ném nó về phía ghế salon gần cửa sổ sát mặt đất, chiếc điện thoại chống vó rồi tắt lịm.
Nhưng ngược lại khi không còn âm thanh nào quấy rầy bản thân, Hoắc Duật Hy vẫn không kìm chế được mà nghĩ đến chuyện kia. Tưởng tượng ra những ngày vừa rồi đến thành phố N Tư Cảnh Hàn đã làm gì, cùng Na Mộc Lệ ở chung ra sao, đứng cạnh cô ta, rồi biểu cảm, rồi thái độ, nét mặt…cô cũng như tường tận nhìn thấy hắn trước mặt mình một cách chân thực vậy.
Hoắc Duật Hy vung nắm đấm, thùm thụp đánh vào gối, không một chút đau đớn mà càng khiến cô khó chịu hơn. Cảm giác nghèn nghẹn ở giữa ngực, không thể miêu tả đó là loại cảm giác gì. Cô cũng thấy nó rất hoang đường, tại sao bản thân phải vì chuyện của Tư Cảnh Hàn mà ảnh hưởng đến cảm xúc cá nhân?
Cô đã từng nghĩ bản thân chết tâm, nguội lạnh với thời cuộc, bất biến trước dòng đời vạn biến, trước sự chuyển xoay của thế gian này, đặc biệt là với người đàn ông kia, cô càng không muốn day dưa vào bất cứ mối quan hệ nào với hắn…
Đã từng, cô nghĩ vậy…
Cô cũng nghĩ, bản thân làm được…
Nhưng đó là khi cô một mình, không có hắn nhúng tay vào cuộc sống của cô, thì sẽ tĩnh lặng. Nhưng đến khi hắn chấp nhận khuấy động, cô lại trở tay không kịp, dù có ngăn mình thì lý trí cũng không ngăn được cảm xúc nơi đáy con tim.
Cô luôn nhắc nhở bản thân: Chỉ tại vì quá giống, chứ cô không yêu…
Cô biết điều đó, bởi vì chỉ có thể vì lý do này cô mới dám tiếp tục tồn tại, nếu không, cô thật chẳng dám sống tiếp nữa rồi.
Nếu cô đã đi đến nông nổi này mà còn có thể đem lòng yêu kẻ lòng yêu kẻ hủy hoại đời mình, giết luôn đứa con mà mình xem như là sinh mạng thì không đáng làm người. Nếu yêu, tình yêu đó cũng là tội lỗi không thể nào tha thứ, giống như tội ác tày trời vậy.
Nó vừa mang tội lỗi với tình yêu của cô, vừa có tội với đứa trẻ vốn nên có cuộc sống tốt đẹp như bao đứa trẻ khác trên đời.
Cô không còn gì nữa, nếu để mất luôn trái tim vào tay loài ác quỷ, thì thà rằng cô chết còn thấy vui vẻ hơn.
“Cộc cộc”
“Tiểu thư, con đang nghỉ ngơi sao?”
Hoắc Duật Hy giật mình hồi tỉnh từ tâm tưởng, nghe tiếng thì biết người đến là Hàn thúc, cô lòm còm ngồi dậy, chỉnh chu lại quần áo rồi xỏ dép lê đi đến mở cửa:
“Hàn thúc, người tìm con có việc sao?”
Hàn thúc đưa cặp mắt gia nua nhìn sơ một lượt biểu cảm của Hoắc Duật Hy, lại liếc qua thấy trong phòng có chút hỗn loạn thì nhẹ nhàng bảo: “Thiếu chủ bảo con nhận điện thoại của cậu ấy.”
Hoắc Duật Hy nhìn điện thoại trong tay của Hàn thúc, cô khẽ nuốt nước bọt, chần chừ đưa tay ra nhận. Hàn thúc vẫn kiên nhẫn đợi cô.
Mất ba bốn giây, cô mới áp tai nghe: “Alo?”
[Còn ngủ sao?] Bên kia, giọng Tư Cảnh Hàn trầm trầm cất lên, không có tức giận hay vui buồn nào, rất chậm rãi, nhẹ nhàng.
“Không có, lúc nãy để điện thoại ở xa nên không biết anh gọi.”
Hàn thúc thấy Hoắc Duật Hy đi trở vào phòng thì cũng nhẹ bước rời đi, lúc đi không quên khép cửa lại giúp cô.
[Không nghe? Tôi có nói đã gọi vào di động của em sao?] Tư Cảnh Hàn dễ dàng vạch trần lời nói dối của Hoắc Duật Hy, khiến cô á khẩu cũng không biết phản bác thế nào. Chỉ là trước mắt hắn không có ở đây, nên cô cũng không thấy quá lo sợ.
[Tại sao cố tình không nghe máy?] Tư Cảnh Hàn lại hỏi, giọng nói vẫn phẳng lặng không nghe ra tâm tình. Cô cũng thấy rất mệt mỏi khi nói chuyện với hắn, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, quan sát và lắng nghe biểu cảm của hắn có hài lòng hay không, và cuối cùng vẫn là rất không thoải mái. Và lần này, cô mệt rồi, chỉ trực tiếp trả lời một cách ngắn gọn nhất:
“Lười.”
Bên kia im lặng vài giây rồi lại nói: [Tôi lại đắc tội với em sao?]
“Không có.”
Hoắc Duật Hy nằm “phịch” ra giường, lạnh nhạt trả lời, cũng sẵn sàng chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn ập tới.
Bên kia nghe xong, quả nhiên tiếp tục im lặng, Hoắc Duật Hy nghe ra nhịp thở đều đều của người đàn ông đó, cô không nhìn thấy dáng vẻ của hắn bây giờ, nhưng dựa vào những âm thanh rất đơn điệu, hiện tại chắc hẳn hắn đang ở một mình.
Ở một mình mới gọi cho cô sao?
Cũng đúng, lúc có Na Mộc Lệ bên cạnh thì làm gì còn tâm trí nghĩ đến người phụ nữ khác!
Hoắc Duật Hy bị suy nghĩ này của mình chọc đến muốn điên tiết lên, cô bạo gan nói tiếp: “Không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.”
[Mấy ngày qua có ra ngoài chơi không?] Tư Cảnh Hàn lúc này mới chịu lên tiếng, ngược lại có chút dò hỏi.
“Có ra ngoài đi dạo, mua một chút đồ.”
[Có gặp ai nữa không?]
“Không có.”
[Thật sao? Bình thường em không có ngoan như vậy.]
Hoắc Duật Hy hơi bực bội, hiện tại có cảm giác rất chán ghét khi nghe giọng nói đầy từ tính, quá mức thu hút của Tư Cảnh Hàn, cô không muốn nói chuyện với hắn thêm phút giây nào nữa. Nhưng mà cô cũng không dám cúp máy thẳng thừng, chỉ có thể đạm mạc đáp lại: “Tin hay không tùy anh, tôi không có làm chuyện gì mờ ám, cũng không sợ anh biết.”
Cô chắc chắn, Hàn thúc sẽ không bán đứng mình. Nên Tư Cảnh Hàn có thể ra ngoài tìm phụ nữ, thì cô cũng không muốn ngây dại chịu thiệt, suốt ngày lẩn quẩn trong phòng như một thú cưng.
Thêm một lúc, bên kia mới nói lại: [Được rồi, tôi tin em. Nhưng mà, mấy ngày không gặp…một chút cũng không muốn gặp tôi sao?]
“Vậy anh bảo tôi nên nói thế nào? Tôi nhớ anh quá, anh mau về hay sao?” Hoắc Duật Hy gắt giọng trả lời, lại hừ mũi: “Tôi nghĩ anh cũng không đến nổi khát cầu nghe loại giọng điệu này từ phụ nữ. Hơn nữa, Tư Cảnh Hàn anh muốn đi đến đâu, đi bao lâu, đi với ai thì sao tôi phải quản?”
[Em có vẻ rất khó chịu, hay là tôi không mang em theo nên em không vui?] Ngược lại Tư Cảnh Hàn vẫn bình thản trả lời, thái độ điềm nhiên không tức giận trước thái độ ương ngạnh của cô.
“Không có, ngược lại rất thoải mái, cũng rất tốt, so với việc đi bên cạnh anh để người khác xem là cái gai trong mắt thì tốt hơn trăm ngàn lần.”
Tư Cảnh Hàn đương nhiên nghe ra ý tứ oán trách trong lời của Hoắc Duật Hy, môi mỏng hơi câu lên một đường cong thật nhẹ. Hắn xoay ghế nhìn ra bên ngoài, trước mắt vẫn là một khoảng trời cao lồng lộng, cửa kính sát mặt đất như đem cả thành phố thu vào trong một màn hình cực lớn, từ đây cho đến cuối chân trời đều là một màu xanh thâm thẩm.
Xanh nhưng không xa xôi bằng ánh mắt của người đàn ông ngắm nhìn nó, có lẽ vậy…
Hắn đưa tay mở cúc áo trên cùng, sơ mi trắng phẳng phiu có thêm phần thoải mái. Sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Còn ai dám ức hiếp em sao?”
[Không phải không là không dám, mà ngay cả tát tai tôi còn được nữa kìa.]
“Chuyện của Na Mộc Lệ, không giống như em đã nghĩ?” Đối với lời này của cô, Tư Cảnh Hàn cũng chỉ nói như vậy. Hoắc Duật Hy cười thành tiếng, giọng nghe đến lạnh lùng nhưng lời cũng đầyvý tứ xuyên tạc, chăm chọc: [Đúng vậy, là tôi ăn nói không biết suy nghĩ, vốn dĩ không nên nói động đến ‘bạn gái’ của Tư tổng đây.]
“Đừng bướng bỉnh, tôi đã nhắc nhở em điều gì, em quên rồi sao?” Lần này giọng của Tư Cảnh Hàn cũng đã chuyển biến, có chút lạnh và không hài lòng. Lần trước hắn đã nói, cô không được dùng từ ‘bạn trai’ để áp đặt lên người của hắn, thế nhưng bây giờ cô lại không kiêng nể thốt ra.
Mặc dù, nhan nhãn trước mắt, đây là sự thật đang diễn ra, không phải sao?
Hoắc Duật Hy cắn cắn môi, cô lại bật dậy. Trong lòng thật sự uất ức nhưng không biết phải trút ra như thế nào, cứ chẹn lại lòng ngực, vừa muốn thở lại thở không ra hơi.
“Vậy rốt cuộc anh gọi cho tôi làm gì?” Hốc mắt Hoắc Duật Hy có chút đỏ lên, giọng nói lạc đi, khô khốc hỏi Tư Cảnh Hàn.
[Đột nhiên nhớ đến sủng vật của mình, gọi một cuộc điện thoại, không được sao?]
Ai ngờ, người đàn ông kia cũng thật vô tâm vô phế, không biết hắn có biết được cảm giác của cô hiện tại hay không nhưng Hoắc Duật Hy cứ cảm thấy là hắn đang cố tình nói như vậy. Hắn cố tình chọc đến tâm tình của cô, cố tình sát muối vào lòng cô, là hắn cố tình!
Na Mộc Lệ là tình nhân, không, là bạn gái. Còn cô, cô là ai? Coi là sủng vật!
“Tư Cảnh Hàn!”
[Được rồi, tôi phải cúp máy đây. Lần này bỏ qua cho em, nếu lần sau còn tự tiện không nghe điện thoại của tôi, kết quả thế nào, cũng là em chịu thiệt. Nên ngoan một chút, biết không?]
Hoắc Duật Hy ngơ ngác nhìn cuộc gọi đột nhiên đến rồi cũng nhanh chóng lụi tàn không lí do, lòng vốn dĩ không dễ nay lại càng chua chát.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đột nhiên gọi cho cô, rồi lại đột nhiên ngắt máy một cách lạnh lùng. Đến rốt cuộc là vì cái gì cô cũng không biết, cô cứ phải đứng yên một chỗ mà bất lực, rồi để mọi thứ quanh mình chuyển xoay.
Vì sao cô cứ phải đứng nhìn chứ, nhìn hắn và người phụ nữ khác bên nhau như thế nào? Hết lần này đến lần khác, cô chỉ có thể biết, chẳng không thể làm gì.
Mà phải làm gì đây? Cô cũng không biết nữa…
Hoắc Duật Hy một lần nữa trút giận vào chiếc điện thoại, cô dùng hết sức quăng nó ra xa, chiếc điện lại tung trên không trung rồi ngã ngửa bên cạnh chiếc gối ôm trên ghế salon. Nó không rơi xuống mặt đất, mà cho dù có rơi xuống cũng chẳng sao, đến sàn nhà còn được lót thảm, hoàn hảo không tỳ vết, cho dù muốn trút giận cô cũng không sợ bị đau.
Ha ha ha….
Tư Cảnh Hàn! Anh là đồ khốn!
Anh là đồ khốn! Ngay cả việc này còn tính trước được sao?!
Anh rốt cuộc là loại người gì chứ? Vì sao trên đời lại có một kẻ đàn ông tai họa như anh?!
“Sao anh không sớm chết đi chứ?!”
“Bụp bụp bụp!”
Hoắc Duật Hy đánh uỳnh uỵch vào gối, vừa đánh vừa mắng uất ức ngập trời.
Nhưng ông trời thật sự trêu ngươi, càng không muốn quên đều gì thì dù có đến đâu cũng dễ dàng nhìn thấy nó hơn lúc bình thường.
Hoắc Duật Hy bốn ngày liên tục muốn nhốt mình trong nhà thì cũng ngộp không chịu được phải ngoi ra đường, nhưng từ tạp chí lá cải đến màn hình lớn ở trung tâm thương mại, những quán ăn cô đi qua, báo mạng trang lớn đến trang nhỏ, tin tức đầu tiên đều tin tức về cuộc tình của hoa đán làn giải trí và ‘người tình kim cương’ chiếm hết vị trí.
Phía Tư thị vẫn im hơi lặng tiếng, không phủ nhận nhưng cũng không khẳng định, trong khi giới truyền thông đang sôi sục, điên cuồng chạy đua thông tin dù là nhỏ nhặt, dù là không đáng tin nhất cũng muốn khơi ra tạo thu hút.
Chỉ riêng tấm ảnh không rõ chân dung được chụp trước khách sạn kia thôi, đến thời điểm hiện tại đã có hàng nghìn bản sao ra với đủ kiểu hình dáng khác nhau. Nhóm người trầm trồ, nhóm lại nghi hoặc. Người cho rằng Tư Cảnh Hàn phải là một tên phú thương vừa già, vừa lùn vừa béo, có người nói cũng đã trạc tuổi trung niên, thì bây giờ các cô gái trẻ lại điên cuồng săn đón dung mạo diễm sương đằng sau bóng lưng cao ngất kia.
Mà bốn hôm nay, sau cuộc gọi kia Tư Cảnh Hàn không còn liên lạc về Hàn Nguyệt, cũng vì thế Hoắc Duật Hy càng không chủ động gọi cho hắn bao giờ.
Lúc trước, hắn ra ngoài công tác cũng từ nửa tháng trở lên. Có khi cả tháng không gặp cô cũng chẳng thấy sao, càng không mong hắn trở về. Nhưng mà lần này không hiểu vì sao lại khác, cô có thể không muốn gặp hắn, nhưng theo một cách vô thức lại theo dõi tin tức của hắn ở thời điểm hiện tại đang ở đâu, làm gì, bên cạnh có những ai. Đặc biệt là tin tức liên quan đến Na Mộc Lệ cô đều lưu tâm, vì chỉ cần có tên Na Mộc Lệ cũng đồng nghĩa sẽ có tin tức liên quan đến Tư Cảnh Hàn. Dù đáng tin hay không, cô sẽ không nhịn được mà nhớ hết tất cả.
Tuy tin tức thị phi rầm rộ như thế, nhưng việc Tư thị vẫn có thể thành công ký hợp đồng với liên đoàn kinh tế Nhật Bản đã khẳng định scandal lần này không hoàn toàn là điều bất lợi đối với Tư Cảnh Hàn. Hoặc trước đó, hắn cũng chưa tình dính dáng đến bất cứ vụ bê bối tình ái nào, mà Na Mộc Lệ trước báo giới và truyền thông thông tin luôn giữ được danh tiếng cao quý của một ảnh hậu.
Kết quả, tạo ra một hiệu ứng tốt và rầm rộ lan đi với tốc độ chóng mặt. Na Mộc Lệ và Tư Cảnh Hàn trở thành cặp đôi hoàn mĩ người người ngưỡng mộ.
Hôm nay, có người vô tình bắt gặp Na Mộc Lệ hiện tại đang có mặt ở trung tâm thương mại thành phố K, kết quả tạo thành một nhóm đông người fan hâm mộ cùng báo giới vây kín lấy cô ta, khiến cả trung tâm thương mại phải dừng làm việc hai giờ để giải quyết.
Lúc đó, cắt cớ Hoắc Duật Hy cũng ở trung tâm thương mại kia, nhìn thấy tình cảnh như vậy bất giác trong lòng lại thấy khó chịu. Phóng viên rất biết lựa chọn câu hỏi, mười câu cũng đã có chín câu liên quan tới Tư Cảnh Hàn, thậm chí còn có kẻ bạo gan hỏi khi nào thì bọn họ sẽ chính thức công khai quan hệ, hoặc đại khái liên quan tới việc Tư gia với mối quan hệ này của Tư Cảnh Hàn. Na Mộc Lệ úp mở không giải thích phân trần. khiến đám phóng viên càng tò mò mà nhốn nháo lên, nhưng nếu không được Tư Cảnh Hàn ngầm đồng ý thì dù cô ta có mười lá gan cũng không dám làm vậy.
Hoắc Duật Hy bị vạ lây, cô chỉ muốn đi ngang qua thật nhanh nhưng cũng bị đám đông xô bồ đẩy trúng, suýt nằm dài trên mặt đất. Rời khỏi trung tâm thương mại về nhà, như thế nào cũng nhớ đến những lời Na Mộc Lệ nói. Nhưng mà nếu cô t ta hiện đang ở đây thì có phải Tư Cảnh Hàn cũng đã về thành phố K hay không?
Vậy tại sao hắn không về biệt thự Hàn Nguyệt? Hay là hắn ở lại chỗ của Na Mộc Lệ?
Hoắc Duật Hy đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây ven đường san sát không ngừng vụt qua tầm mắt. Tài xế phía trước nhìn ra tâm tình không yên của Hoắc Duật Hy, bèn hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu nữa không?”
“Không, không cần, về biệt thự đi.”
“Hay là chúng ta đến công ty, mấy hôm nay chắc thiếu chủ…”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Tài xế cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành gật đầu đồng ý đánh lái, hướng ngoại thành chạy đến.
Hàn Nguyệt ban ngày xinh như một lâu đài trong cổ tích, từ cổng vào đến trong sân cũng mất 200 mét, dọc theo đường ô tô chạy là các hàng cây ngô đồng được chăm sóc tỉ mỉ, mùa thu lá rơí rụng những sắc đỏ vàng như nhuộm cả một lũy thành, lát đát trên những thảm cỏ tươi xanh như ngọc bích.
Đài phun nước ở giữa sân vẫn lách tách phun rồi rơi tuần hoàn, dù trời trưa nhưng không nơi nào chạm nắng, hoàn toàn mát mẻ bởi hệ thống cây xanh dày đặc, khiến cho cả biệt thự lúc nào cũng mát mẻ đến lạnh lùng. Hàn thúc đứng đợi Hoắc Duật Hy từ lúc xe mới chạy vào cổng, thấy cô khập khiểng bước xuống hai hầu nữ liền vội vàng đi đến đỡ.
“Tiểu thư, con làm sao vậy?”
Hoắc Duật Hy mỉm cười yếu ớt: “Con không sao, lúc nãy không cận thẩn bị ngã thôi.”
“Mau, lấy hộp cứu thương ra xử lý vết thương cho tiểu thư. Nếu để thiếu chủ biết được cậu ấy chắc chắn không vui.” Hàn thúc phân phó cho một hầu nữ.
Hoắc Duật Hy nghe thúc ấy nói vậy cũng biết Tư Cảnh Hàn chưa trở về Hàn Nguyệt, như vậy cũng tốt, cô sẽ không thấy quá khó chịu khi phải đối diện với hắn.
Mà cũng thật không tốt, vì khi hắn chưa về nghĩa là hắn còn mang hình dáng tiểu Bạch để ở cùng một người phụ nữ khác.
Hàn thúc nhìn Hoắc Duật Hy thẩn thơ nhìn ra cổng, bất giác ông lại thở dài, muốn nói lại thôi. Đành thuận theo tự nhiên vậy.
__________
Tư thị.
Phòng làm việc cao nhất.
“Tổng tài, văn kiện của ngài.”
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Thư ký nhẹ bước rời đi, lúc này Tư Cảnh Hàn mới nhìn tiếp vào màn hình máy vi tính, bên trong Lạc Tư Vũ mặc tây trang màu đen, ngồi vô cùng chỉnh tề, hắn cũng đang cầm một văn kiện, xem qua một lượt rồi nói:
[Vốn dĩ không nghĩ bọn người của Mục Đương nhúng tay, nhưng xem ra lần này thật sự là bọn họ. Năm đó, để lão ta thoát được đúng là sai lầm lớn nhất mà chúng ta trước giờ từng mắc phải.]
“Bọn người của lão ta ẩn mình ở trong tổ chức “Vong” không phải ít, lúc chưa tìm ra được tất cả thì khó mà giải quyết chuyện của Mục Đương cho ổn thõa.”
[Nhưng lần này tổn hại đến danh tiếng của anh nhiều như vậy chỉ vì số đạn dược kia, có phải là quá lớn rồi không? Hay là còn vì một lý do nào khác?] Lạc Tư Vũ nghĩ đến chuyện rối ren đang xảy ra ở thời điểm hiện tại thì có chút đau đầu, cũng không hiểu ý định của Tư Cảnh Hàn là gì? Bây giờ hắn không có ở trong nước, hơn nữa còn phải bận rộn với việc của tổ chức, chỉ khi thông qua Mặc Lạc Phàm mới biết được chuyện của Tư Cảnh Hàn điều này cũng khiến hắn có chút bất ngờ.
Lần này Tư Cảnh Hàn không lập tức trả lời, Lạc Tư Vũ nhìn hắn qua màn hình rồi lại thở dài. Qua rất lâu sau mới hỏi:
[Mấy hôm nay chưa về Hàn Nguyệt à?]
“Ừ, có một số vấn đề chưa làm xong.”
[Tiểu Hy cô ấy chắc đã biết chuyện kia rồi, không có nói gì sao?]
“Biết rồi, có vẻ hơi khó chịu.”
[Anh không định giải thích sao?]
“Có gì để giải thích chứ? Chuyện tôi làm trước giờ cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của phụ nữ.”
Lạc Tư Vũ hơi nhíu mày, đối với thái độ này của Tư Cảnh Hàn cũng không lạ gì, nhưng mà lần này lại thấy không thích hợp. Chuyện của hắn và Hoắc Duật Hy người ngoài cuộc không thể giúp được gì, mà người trong cuộc đến giờ phút này cũng chỉ có mình hắn quyết định mọi chuyện, bàn cờ hắn đã bày ra, thế trận đến bây giờ cũng không thể vãn hồi…
“Tôi biết tại sao Tiểu Hy hận anh như vậy rồi, bởi vì nếu như là tôi, có người đối xử với tôi như vậy, tôi không một dao đâm chết thì cũng sẽ tìm cách khiến kẻ đó sống còn thảm hơn cả chết.”
Tư Cảnh Hàn nghe Lạc Tư Vũ nói vậy không giận mà bật cười, lời thẳng thắn như vậy rót vào tai hắn cũng giống như đã quá quen thuộc.
“Nhưng ai bảo, chúng ta là cùng một loại người.”
__________
16/9/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!