Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Chương 43: Ai mang được dòng máu c
“Được, tôi biết rồi.”
Đã 10 giờ tối, Hoắc Duật Hy chỉ nhận được một thông báo như vậy, Tư Cảnh Hàn không về Hàn Nguyệt, ngay cả thông báo, cũng là từ người khác nói lại.
Hắn chán về đây như vậy sao? Na Mộc Lệ thật sự đủ sức hấp dẫn như vậy?
Đã vậy thì đừng có về nữa!
Hoắc Duật Hy nắm chiếc gối phía Tư Cảnh Hàn hay nằm, mạnh bạo ném xuống đất khiến nó lăn lốc một cách đáng thương. Lại đi đến tủ quần áo đem quần áo của hắn “soạt” vén sang một bên, nhưng cô vẫn chưa thấy hài lòng mà lại đem chúng vứt hẳn vào một xó của góc tủ, sau đó đóng sập cửa lại leo lên giường nằm.
Nhưng con người thường rất nhạy cảm bởi những chuyện mà mình để ý. Hoắc Duật Hy muốn nhắm mắt ngủ hẳn đi nhưng mà lại nghĩ đến Na Mộc Lệ, và cách nhanh nhất thấy được cô ta là mở weibo ra, và đập vào mắt cô chính là chuyện bộ phim do Tư thị đầu tư Na Mộc Lệ làm nữ chính bị hủy bỏ.
Nhưng thông tin bên cạnh đó chính là tiêu đề bắt mắt: “Vương tử nổi giận vì hồng nhan?!”
Một loạt lời đồn cùng nghi vấn nảy sinh, phải chăng vì phía đạo diễn không làm hài lòng được đương kim ảnh hậu nên mới dẫn đến chuyện phía Tư thị rút vốn đầu tư? Mà nếu quả thật là như vậy thì càng chứng minh, người đứng phía sau hậu thuẫn cho Na Mộc Lệ chính là tổng tài tập đoàn Tư thị, người đàn ông chỉ tồn tại trong truyền thuyết – Tư Cảnh Hàn. Mà nguyên nhân Tư Cảnh Hàn nổi giận chính là vì một diễn viên hạng ba đã làm Na Mộc Lệ bị thương nhưng không được giải quyết ổn thỏa.
Hoắc Duật Hy trừng mắt nhìn vào màn hình, thế nào mà ngay cả cô cũng bị kéo vào mối quan hệ này của bọn họ? Chỉ là thiếu chuyện chưa nói tên và đăng kèm ảnh lên thôi, còn tất cả đều bị bới lên rồi nhận bao nhiêu cái mác danh xấu xa của một diễn viên hạ cấp.
Hoắc Duật Hy cắn chặt môi, tức giận lại càng tức giận. Hừ, chuyện Tư Cảnh Hàn rút vốn đầu tư vì Na Mộc Lệ sao?
Còn lâu mới phải, bọn người fan hâm mộ này đúng lá ngày càng không có chọn lọc thông tin, lại dễ bị lừa, chưa gì đã đào mười tám đời tổ tông cô lên mắng nhiếc vì cái tội không biết trời cao đất dày, làm bị thương thần tượng của bọn họ. Nhưng càng tức hơn, rõ ràng Tư Cảnh Hàn không phải vì cô ta mà rút vốn đầu tư, nhưng Tư thị lại không lên tiếng giải trình về việc này, để bây giờ cô phải chịu vạ lây theo.
“Ga…”
Hoắc Duật Hy giống như phụ nữ sắp đến ngày dì cả đến thăm, suốt ngày cáu gắt, động một tý đã tức giận. Cô lườm lườm nhìn khắp căn phòng, chỉ cần đồ dùng nào của Tư Cảnh Hàn xuất hiện trong tầm mắt liền đem nó xử lý sạch sẽ.
Cuối cùng cũng hả giận, cô quăng điện thoại đi rồi đến đến chiếc giường rộng lớn trắng muốt giữa phòng, nằm ra giữa, sải thẳng tay chân, nghĩ nghĩ rồi ngủ thiếp đi. Tất cả đều tại người đàn ông đó, tại hắn xem phụ nữ là món đồ chơi, tại hắn phong lưu, phóng túng vô độ mới gây tai họa lên đầu người khác. Đều tại hắn, tất cả đều tại hắn.
Nửa đêm, cổng Hàn Nguyệt vẫn sáng đèn, có đèn pha chạy tới. Hàn thúc không đi ra xem, những người khác cũng vậy, đến giờ này rất thức thời, không ai dám lui tới khu biệt thự mà yên lặng ở trong khuôn viên của người giúp việc.
Trên giường, Hoắc Duật Hy vẫn đang ngủ say, không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Cô thi thoảng lại hơi trở mình để tìm tư thế ngủ dễ chịu nhất, đôi lúc lại nhíu mày, khó chịu hiện trên từng biểu cảm của nét mặt. Nhưng rất nhanh, chân mày lại dãn ra như có một bàn tay xoa dịu, vẫn là hơi thở quen thuộc của bao đêm trước, đem cô ấp ủ trong lòng ngực, rồi chui vào khoang mũi, tràn ngập của hô hấp.
Đêm của Hoắc Duật Hy…vì thế mà dễ chịu…
___________
Sáng hôm sau, coi uể oải chống tay ngồi dậy, đầu tóc hơi bù xù mơ màng nhìn xung quanh, định vị được đồng hồ báo thức liền giật mình bật dậy.
Trời ạ, cô trễ giờ đi làm mất!
Chết rồi, chết rồi! Chẳng phải là cô đã nói là phải thức sớm sao, thế nào lại thành ra thế này. Tư Cảnh Hàn nhất định sẽ không vui, làm sao, làm sao đây?
“Bịch bịch bịch”
Hàn thúc ngẩn đầu nhìn về phía cầu thang, Hoắc Duật Hy đang tay xách nách mang đủ thứ từ giầy đế bằng, ca táp đến cà vạt chưa kịp thắt đang lao về phía bàn ăn.
“Tiểu thư, con sao vậy?”
“Trễ…trễ mất…” Hoắc Duật Hy thở không ra hơi cố ăn thật nhanh vừa sáng trên bàn.
Hàn thúc không nhịn được cười, nhưng cũng không nói gì thêm, vì dẫu sao việc Tư Cảnh Hàn ở công ty không màn người thân đó là sự thật. Hoắc Duật Hy lo sợ cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng đến mức hấp tấp như vậy thì cũng có chút quá khẩn trương rồi.
Hay là vì cô gấp gáp muốn được gặp ai đó?
Nghĩ đến đây, đôi mắt già nua của Hàn thúc lại cong lên, quay sang hỏi Hoắc Duật Hy: “Tối qua con ngủ được ngon không?”
“Rất ngon.” Hoắc Duật Hy không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
Hàn thúc cũng ngờ ngợ hiểu nhưng không nói chuyện vừa nghĩ ra mà để Hoắc Duật Hy nhanh chóng lên xe rời đi.
Mấy ngày nay, Tư thị dù bề ngoài mọi việc vẫn phẳng lặng chạy theo nhịp công nhưng những cuộc sống ngầm về đời sống cá nhân của tổng tài của bọn họ đã đẩy lên đỉnh điểm.
Hoắc Duật Hy đến công ty, cô vốn cứ ngỡ đến Tư thị thì sẽ liền được thấy Tư Cảnh Hàn, nên còn dừng lâu một chút trong thang máy để chỉnh chu quần áo, nhưng mà lúc đẩy cửa phòng làm việc ra thì không có ai cả, bên thư ký có người báo cáo lại hắn sáng giờ vẫn chưa đến công ty. Nhìn căn phòng rộng lớn sáng bóng không chút bụi, không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng khó hiểu.
Đến trưa, trong lúc ăn cơm ở nhà ăn của nhân viên, cô lơ đãng lại nghĩ đến Tư Cảnh Hàn mà làm rơi tách cà phê lên áo, đi vào nhà vệ sinh gần đó không ngờ lại nghe được một đoạn bàn tán của những nhân viên bộ phận khác.
“Các người không thấy dạo này tổng tài chúng ta thường xuyên vắng mặt ở công ty à?”
“Ừ, đúng rồi. Mà mỗi lần như vậy thì dường như thông tin ngài ấy ở một chỗ với Na Mộc Lệ lại được đăng lên báo mạng.”
“Cô nghĩ chuyện này có phải là thật không, trước giờ tổng tài của chúng ta ít khi lộ diện như vậy, bây giờ lại liên tục dính dáng đến giới truyền thông, thật khó hiểu.”
“Hơ, tôi thì không nghĩ nhiều như vậy. Trước đây cứ nghĩ, cái cô thư ký nhỏ bên cạnh ngày ấy mới là con phượng hoàng thật sự chứ. Haiz, xem ra bây giờ chỉ là vênh váo mà thôi.”
“Không, là giấy vệ sinh dùng rồi sẽ vứt mới đúng.”
Tiếng cười khúc khích của đám nhân viên nữ kia lọt vào tai của Hoắc Duật Hy, bỗng nhiên cô sinh ra chút xúc động muốn xô cửa xông ra cùng bọn họ chất vấn. Nhưng lại nghĩ đến người đàn ông đó rất không thích có xung đột xảy ra ở Tư thị nên đành nín nhịn xuống.
Nhưng cô cũng không phải dạng dễ ăn hiếp, lúc bọn họ còn đang vui vẻ, cô liền hiên ngang bước ra, lắc eo quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
“Alo? Cảnh Hàn, anh gặp đối tác nên không về cùng ăn trưa cùng em được sao?”
Đám nhân viên kia tái mặt khi thấy Hoắc Duật Hy có mặt ở đây rồi lại chuyển sang há hốc mồm kinh ngạc, cô thấy vậy càng dõng dạc hơn, xem bọn họ là không khí mà lướt qua. “Hư, không chịu đâu, em không biết, anh phải bù cho em…”
Khi tiếng nói của Hoắc Duật Hy nhỏ dần rồi khuất sau cửa nhà vệ sinh, đám nhân viên kia liền xám mặt lại, mỗi người một vẻ lúc trắng lúc xanh, vừa lo sợ, vừa lo sợ, vừa ganh tỵ.
“Chẳng phải nói cô ta chỉ là giấy vệ sinh à, nhưng rõ ràng cô ta đang nói chuyện với tổng tài mà?”
“Tôi…tôi làm sao mà biết được…”
Hoắc Duật Hy hả hê ngồi trở lại bàn ăn, đúng là những cái bình hoa di động, vừa ngốc lại vừa thích tám chuyện, thảo nào chả ai thèm nhìn tới. Cô nói một cách giả dối như vậy mà cũng tin sái cổ.
Hết giờ cơm trưa, cô trở lại phòng làm việc cũng không biết phải làm gì, tất cả đồ vật trong phòng đều sạch sẽ bụi, ngay cả giấy tờ cũng đúng từng cm, bất quá cô sà xuống ghế làm việc của Tư Cảnh Hàn ngồi thử liền thấy hứng thú, có điều cái bàn hơi cao so với cô, nhưng chắc chắn sẽ vừa vặn với hắn rồi.
Hoắc Duật Hy xoay qua xoay lại, từ góc độ này thành phố sầm uất thế nào cũng không thoát khỏi tầm mắt, vị trí chẳng những đẹp mà còn có giá trị. Tư Cảnh Hàn này đúng là biết hưởng thụ.
Cô thầm cảm thán một tiếng lại xoay người về vị trí cũ, căn phòng rộng đến nỗi tự thấy cô đơn, cô lại đánh ngoáp một tiếng, dẫu sao cũng không có ai cứ nằm ườn ra nghỉ ngơi chút đã, sáng nay cô ngủ còn chưa sảng khoái lắm. Ban đầu chỉ định dưỡng thần một lúc nhưng cứ thế trên bàn làm việc lại ngủ luôn lúc nào không hay.
Qua rất lâu, căn phòng không chút động tĩnh cũng có một âm thanh lọt vào, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào.
Tư Cảnh Hàn nhìn người ngồi trên ghế của mình ngủ say sưa thì hơi khựng lại, nhưng hắn không có đi đến chỗ của cô mà đi về phía sa lon chỗ bàn tiếp khách, cởi tây trang vứt sang một bên rồi ngồi xuống, hơi ngửa đầu ra sau, ngón trỏ đưa lên xoa nhẹ thái dương.
Hoắc Duật Hy dường như linh cảm được sự thay đổi không khí trong căn phòng, tiêu biểu có thể là mùi hương đặc trưng mỗi đêm khơi gợi. Cô đưa tay quệt quệt mũi, hơi ngẩn ngơ ngóc đầu dậy.
Chân dung của người đàn ông từ mờ ảo đến chân thực rõ ràng đập vào tầm mắt của cô. Cô còn không tin, dụi dụi mắt, nhưng ánh mắt sắc bén, phẳng lặng đang chằm chằm nhìn vào cô liền khiến cô bừng tỉnh.
“Tư Cảnh Hàn?”
Tư Cảnh Hàn thấy cô đã tỉnh hẳn thì mới đứng dậy, hắn không có quá nhiều biểu cảm mà lạnh nhạt đi về phía của Hoắc Duật Hy. Cô thấy hắn đi đến thì ý thức bản thân đang ngồi trên ngai vàng của ai, sợ hãi liền giật bắn đứng dậy, cách xa ra 5 mét.
Hắn ngồi xuống ghế, dường như hắn không có ý định nói chuyện với cô mà trực tiếp mở văn kiện trên bàn ra xem. Hoắc Duật Hy thấy thật quái lạ, chẳng phải mấy hôm trước hắn gọi cho cô còn hỏi cô không muốn gặp hắn hay sao? Còn như tra hỏi cô có đi gặp ai không nữa? Theo lẽ thường thì chắc chắn bây giờ hắn sẽ hỏi mấy ngày nay cô đã chạy đi đâu, có phá phách ở đâu không mới đúng.
Hoắc Duật Hy chờ mãi, cũng không thấy hắn hỏi mình. Cô cắn cắn môi, hơi nhích tới bàn làm việc của hắn, nhưng chưa được mấy bước giọng nam trầm thấp đã vang lên: “Ra ngoài lấy cho tồi cốc nước.”
“Ồ.” Hoắc Duật Hy kêu một tiếng này xong cũng không biết nói gì thêm, hơi sượng người quay ra ngoài.
Cô đúng là bại não rồi đúng không? Tự nhiên lại trông mong hắn nói với mình cái gì đó, còn cố tình chờ hắn hỏi mình nữa. Tên đàn ông đó làm gì thì liên quan gì đến cô, đúng là ăn no rững mỡ mới có cái loại ham muốn tự ngược đó.
“Cạch” Hoắc Duật Hy để cốc nước lọc xuống, nói:
“Của anh.”
“Ừ.” Tư Cảnh Hàn vẫn không ngẩn đầu lên, nhạt mạt trả lời không thái độ.
Hoắc Duật Hy thì vẫn đứng ở đó, không chịu về bàn làm việc như bình thường cô vẫn hay làm.
Người đàn ông thấy cô cứ đứng trước bàn làm việc thì hơi nghi hoặc, nâng mắt nhìn cô, thấp giọng: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Duật Hy mấp máy môi, nhưng không biết nói gì, cuối cùng lắc lắc đầu. Tư Cảnh Hàn thấy vậy lại nhìn vào văn kiện, rồi nói: “Nếu không có gì thì em về bàn làm việc đi.”
Nghe xong lời này, Hoắc Duật Hy càng thêm kinh ngạc, mang một bụng tâm sự trở về ghế ngồi của mình mà chẳng hiểu mình làm sao? Nhưng mỗi lần liếc nhìn về phía người đàn ông kia thì lại thấy bản thân vô dụng, ngay cả nói cũng nói không xong, người ở ngay trước mặt, vốn nghĩ khi gặp lại liền tỏ thái độ với hắn nhưng cuối cùng lại là hắn tỏ thái độ với cô, thật đáng ghét!
Càng nghĩ càng tức, nhưng cũng không thể làm gì, Hoắc Duật Hy trút giận vào chiếc máy tính trước mặt. Cả buổi chiều làm việc có mấy lần cô muốn đến gần hắn nhưng đều bị hắn lãng đi, cứ như không muốn cô đến gần, vô cùng lạnh lùng.
Trước giờ tan tầm một chút, hắn lại cầm chìa khóa xe sải bước rời đi, hình như không có ý định về Hàn Nguyệt. Hoắc Duật Hy lóng ngóng nhìn theo, nhưng vì phải soạn lại giấy tờ nên chỉ có thể nhìn bóng chiếc buttagi màu xám bạc lao đi về phía ngược lại đường đến Hàn Nguyệt ở ngoại thành.
Thật ra đứng từ chỗ này chỉ thấy một chấm nhỏ, chưa chi đã mất hút sau làn xe cộ tập nập. Hoắc Duật Hy nóng mắt giậm chân, có chút nói không nên lời. Đến khi rời khỏi công ty trên đường về nhà cô càng thêm khó chịu, không hiểu người đàn ông kia thật chất đang nghĩ gì. Cô cứ tự nhủ: hay là Na Mộc Lệ thật sự có cách khiến đàn ông mê mệt vậy sao?
“Tiểu thư, sao con không ăn cơm?” Hàn thúc khẽ gọi, lúc này Hoắc Duật Hy mới hồi tỉnh, cô gượng gạo cười gắp một chút thức ăn cho vào miệng lấy lệ.
“Hôm nay con gặp thiếu chủ rồi?”
“Gặp rồi.”
Nghe ra giọng điệu ủ rũ của Hoắc Duật Hy, Hàn thúc cũng tám phần hiểu hôm nay cô ở công ty cũng chẳng vui vẻ gì.
“Thiếu chủ nói với con cái gì sao hay là lại mắng con làm sai công việc gì của cậu ấy?”
“Không có Hàn thúc, ngược lại hắn không có nói gì hết.”
Hóa là là vì Tư Cảnh Hàn không nói gì hết nên cô nhỏ mới khó chịu. Hàn thúc gật gật đầu, múc cho cô một chén canh măng tươi, rồi từ tốn bảo: “Thiếu chủ là người trầm tính, đôi lúc có chút lãnh cảm, hôm nay có lẽ do bận công việc nên như vậy là lẽ đương nhiên.”
Ngược lại Hoắc Duật Hy nghĩ tên đàn ông đó chẳng những trầm tính mà rất hung dữ, mà còn lúc bình thường cũng rất hay nổi giận với cô. Không cho cô làm chuyện này, không được làm chuyện kia. Hay là bây giờ hắn có Na Mộc Lệ hầu hạ rồi nên cảm thấy lười biếng với chuyện của cô, đem cô giống với những người khác mà đối xử, kiệm lời, bất cần, lạnh nhạt?
Không đúng, hắn từng bảo Na Mộc Lệ chỉ như một món đồ còn giá trị lợi dụng thôi, sao bây giờ có thể xem trọng cô ta chứ? Mà loại người như hắn có bao giờ xem trọng người phụ nữ nào đâu, cho dù có thì hiện tại cũng không có ở đây.
Lúc này điện thoại bàn của biệt thự lại reo lên, Hàn thúc tự mình đi bắt máy, ông đáp một tiếng liền cúp máy rồi lên lầu, đến phòng làm việc của Tư Cảnh Hàn lấy một số giấy giờ liền quay xuống. Hoắc Duật Hy tò mò nhìn theo, rồi hỏi: “Có chuyện gì thế Hàn thúc?”
“Thiểu chủ bảo người mang tài liệu đến khu Cảnh Giang trong thành phố cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy đêm nay không về Hàn Nguyệt.”
“Vậy…vậy sao?”
Cảnh Giang là một trong những bất động sản quan trọng của Tư thị ở thành phố K, Tư Cảnh Hàn có một biệt thự ở đó cô cũng có tới chơi mấy lần, nhưng chủ yếu là lúc Cảnh Giang vừa xây xong, Hàn thúc xin phép hắn cho cô đến tham quan.
Đột nhiên Hoắc Duật Hy có một ý định, “Con ăn xong rồi, hay là để con mang đến đó.”
Hàn thúc hơi chần chừ, cái này có hơi đường đột, ông nhìn đồng hồ: “Thiếu chủ có căn dặn tiểu thư không được ra ngoài vào buổi tối quá 10 giờ.”
Biết Hàn thúc đang do dự, Hoắc Duật Hy liền buông đũa xuống chạy đến bên ông, cầm lấy văn kiện, chỉ vào đồng hồ: “Thúc xem, bây giờ chỉ mới 8 giờ thôi, hơn nữa con là đến chỗ hắn chứ đâu có đi chỗ khác, phải không?”
_________
Ngồi trên xe, Hoắc Duật Hy nhìn ra cửa sổ, ngắm bầu trời đêm đầy những đóm sao nhỏ li ti. Ôm tập văn kiện trong người, Hoắc Duật Hy mường tượng đến từng khớp tay thon dài, trắng nõn của Tư Cảnh Hàn hay nhịp gõ, cô lại làm theo. Thế nào bây giờ lại thấy lâu đến nơi như vậy?
Tâm tình cô ngày càng khó hiểu, mới đêm qua còn tức giận chuyện hắn ở bên ngoài ân ái cùng phụ nữ khác làm liên lụy đến cô mà vừa hận vừa giận, thì bây giờ lại muốn gặp hắn vô cớ, mà gặp hắn để làm gì cô cũng không biết.
Rất may, cuối cùng cũng đến được cổng biệt thự, Hoắc Duật Hy vừa xuống xe đã có một vệ sĩ cung kính bước đến:
“Hoắc tiểu thư, cô đến đưa văn kiện cho Thiếu chủ?”
Cô mỉm cười gật đầu, không ngờ là vệ sĩ còn nhớ mặt cô.
“Thiểu chủ đã lái xe đến khu nhà hàng – khách sạn, còn bảo người đưa đến cứ trực tiếp đến đó tìm ngài ấy.”
“Được, cảm ơn anh.”
Vệ sĩ cúi đầu, Hoắc Duật Hy cũng quay trở lại xe bảo tài xế lái đến nhà hàng Cảnh Giang.
Nhưng nào ngờ, vừa bước chưa lên xe thì lúc này đã có một chiếc xe Ferrari màu đỏ lướt tới, người đến không lầm lẫn vào đâu chính là Na Mộc Lệ. Nhìn thấy cô, cô ta cũng rất ngạc nhiên, cả kinh rồi chuyển sang nghi vấn:
“Sao cô lại ở đây?”
Hoắc Duật Hy không còn ở làng giải trí nữa nên cũng không cần e dè, đứng thẳng lưng, hất cầm nhìn vào mặt cô ta.
“Tại sao tôi không thể đến đây?”
Khuôn mặt của Na Mộc Lệ hơi biến sắc, lúc trước một lần cô ta nhìn thấy Hoắc Duật Hy từ chiếc buttagi bước ra cách trường quay khoảng hai trăm mét đã lấy làm lạ. Sau này để ý lại thấy Hoắc Duật Hy dù chỉ là diễn viên hạng ba nhưng ngoài quần áo bình thường thì giày và đồng đồ cô đeo đều không phải nhãn hiệu có tràn lan trên thị trường, chủ yếu là số lượng có hạn rất ít người bình thường biết đến. Cô ta từng nghĩ Hoắc Duật Hy chẳng qua cũng chỉ là nhờ chút dung mạo được đại gia bao nuôi, mà người hậu thuẫn cho cô ta lại là Tư Cảnh Hàn nên dù người kia là ai cô ta cũng chẳng cần phải e ngại. Nhưng rồi vụ việc xung đột ở trường quay, thế nhưng Tư Cảnh Hàn lại đích thân xuất hiện, biết được hắn không phải vì cô ta mà đến nên Na Mộc Lệ đã nghi ngờ giữa Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn có mối quan hệ mờ ám, giác quan thứ sáu của phụ nữ đặc biệt nhạy bén, nhất là với tình địch của mình. Và sự xuất hiện của Hoắc Duật Hy ngày hôm nay càng làm cô ta khẳng định suy đoán của cô ta không hề sai, quả thực Hoắc Duật Hy không những là tình địch giành Kha Triển Vương của người chị em tốt của cô ta, mà còn là tình địch luôn ẩn trong bóng tối mà cô ta không ngờ tới.
“Hoắc Duật Hy, cô tưởng mình là ai mà dám huênh hoang với tôi. Cùng lắm cô cũng chỉ là con tép rêu không ai biết đến.”
“Người phụ nữ thông minh chẳng bao giờ khoe khoang bản thân cả, chỉ dùng năng lực để chứng minh khả năng thôi, Na Mộc Lệ cô không biết à?” Hoắc Duật Hy khinh bỉ nói, đối với Na Mộc Lệ này cô cũng không cần quá khách khí.
Na Mộc Lệ không tức giận, bật cười, cũng mỉa mai: “Khả năng, ý cô là sao? Ở trên giường câu dẫn đàn ông để anh ta mê luyến không thể rời bỏ mình mà tìm người phụ nữ khác thì là thực lực à?”
Hoắc Duật Hy ôm sấp tài liệu, nhìn Na Mộc Lệ ăn mặc khêu gợi, ban đêm mà từ trên xuống dưới là một bộ váy đen liền thân chủ đạo bằng ren, cô ta không thấy lạnh nhưng cô cũng tự thấy run lên cầm cập. Hơn nữa đôi giày cai gót của cô ta càng làm cô thêm chướng mắt, vì cô không đi được giày cao gót nữa.
Dù bây giờ cô đã cao lên được 1m75, nhưng mà không có giày cô gót, thì cô ta cũng đứng hơn cô nữa cái đầu, cô ta ăn mặc lộng lẫy hấp dẫn còn cô thì một dạng váy cứ như đồ ngủ mò ra đường, còn mang theo giày vải đế bằng nên có chút trẻ con. Tuy vậy, Hoắc Duật Hy vốn trong cốt tủy sự ngạo kiều nên không chịu thất thế: “Thực lực của tôi chính là không chỉ làm được người tình trên giường mà ngay cả việc vào công ty của hắn làm cũng không thành vấn đề, cô xem, hằng ngày thấy nhau thì cô nghĩ vị trí của tôi so với cô thì thế nào? Cùng lắm đàn ông chán miệng sẽ ra ngoài tìm của lạ, nhưng không phải cuối cùng cũng mò về nhà ăn cơm sao? Mà tôi, chính là người ở cạnh hắn thường xuyên nhất, cô là món ngon lạ nhưng tôi lại là món cơm hắn có ngày nhất định tìm về!”
Na Mộc Lệ hơi tức giận, quát: “Hoắc Duật Hy, đừng tưởng mình có chút nhan sắc thì cho là có tất cả. Người đàn ông như Tư Cảnh Hàn thì không đời nào xem trọng bất cứ người đàn bà nào đâu. Nhưng mà ai có được dòng máu của anh ấy lưu trong người thì xem như kẻ đó thắng!”
Hoắc Duật Hy nghe lời này liền sựng lại, trong mắt biến hóa như sóng biển cuộn trào, một đoạn kí ức lũ lượt tràn về nhấp nháp trái tim của cô.
Sau đó cô cười đến run rẩy.
Lưu trong người dòng máu của hắn thì thắng sao?
Vậy Hoắc Duật Hy thất thỉu chạy trên đường trong đêm mưa bão, trong ngày nắng chiều nuốt chửng máu tanh của ba năm trước thì là thế nào? Chính là cái bộ dạng người không ra người đó, lâm vào bần cùng tuyệt lộ không chút ánh sáng hy vọng.
Nghĩ đến đây đôi mắt màu hổ phách sắc lên lạnh lẽo, cô bước đến trước mặt Na Mộc Lệ, áp sát vào tai của cô ta mà thì thầm nói:
“Vậy cô có rồi sao?”
Cô ta nhìn vào đôi mắt của Hoắc Duật Hy, sợi dây thần kinh mẫn cảm rung lên trước khí thế đó. Nhưng thế nào Na Mộc Lệ cũng không phải loại phụ nữ không có não, giữ được vị trí ảnh hậu, ít nhiều cô ta cũng biết giữ mình sao cho phù hợp.
Đáp lại cô: “Nếu tôi nói đúng thì thế nào?”
“Thế thì tôi xin chúc mừng cô.” Nói xong, Hoắc Duật Hy làm ra một biểu cảm vừa chợt nhớ ra điều gì đó, rồi như thương hại nhìn Na Mộc Lệ: “A, nhưng mà tôi quên nói cho cô biết, từng có một người phụ nữ đã mang thai đứa trẻ của Tư Cảnh Hàn, nhưng chẳng những hắn nhẫn tâm bóp chết đứa bé đó mà ngay cả mẹ của nó cũng bị hắn rút mất gân chân.”
Na Mộc Lệ giật mình theo phản xạ lùi lại, cô ta như nhìn thấy ma quỷ trong ánh mắt của Hoắc Duật Hy, dường như ánh mắt đó quả thật đã dọa cô ta sợ hãi.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cũng có thể Hoắc Duật Hy bịa chuyện lừa cô ta, làm sao có thể có người tàn độc như vậy, ngay cả con ruột của mình cũng không cần.
Được suy nghĩ này trấn an, Na Mộc Lệ an tâm hơn, lại nói: “Hừ, Hoắc Duật Hy, tôi không cần biết người phụ nữ đó là ai. Nhưng cô phải hiểu phụ nữ trong lòng anh ấy không phải ai cũng như nhau, cô ta bị như thế là vì giá trị cô ta trong mắt anh ấy không đáng một đồng, nhưng cô có chắc rằng tôi đối với anh ấy không có giá trị? Đứa bé của tôi anh ấy không cần hay không?”
Hoắc Duật Hy không trả lời, mà lần nữa tiến lên, nói vào tai Na Mộc Lệ một câu chỉ đủ mình cô ta nghe thấy. Lập tức Na Mộc Lệ trừng mắt, giận giữ đẩy Hoắc Duật Hy ra.
“Cô…cô…”
“Hừ…” Hoắc Duật Hy khịt mũi cười yếu ớt nhưng như con báo nhỏ chực sẵn con mồi.
Bỗng có luồng sáng dần rọi về phía bên này, cắt đứt bầu không khí ngột ngạt như sắp có chiến tranh nổ ra. Rồi chiếc Buttagi màu xám bạc mà Tư Cảnh Hàn trưa nay lái đi dừng lại. Hai vệ sĩ lập tức đi đến cung kính mở cửa xe, rồi nói nhỏ vào tai người đàn ông, hắn bước ra mang theo hơi thở cao quý và lãnh lẽo sải bước dài đến chỗ Hoắc Duật Hy và Na Mộc Lệ đang đứng.
Buổi tối, màu đen nuốt chửng không gian, chỉ có ánh đèn của biệt thự rọi xuống thân ảnh của Tư Cảnh Hàn, có lẽ do ánh đèn hắc vào mà trông da vẻ vốn trắng nõn của hắn nay lại càng nhợt nhạt, đôi môi mỏng mím thẳng thành một đường, xa cách.
Cả hai người phụ nữ đều nhìn chằm chằm vào hắn rồi đảo mắt đi, một người là do sợ hãi, còn một người là do khinh rẻ.
Mà người phụ nữ ngạo mạn đó chính là Hoắc Duật Hy.
Tư Cảnh Hàn nhìn một lượt liền hiểu tám phần, lạnh lùng cất giọng: “Chỗ này thích hợp để cho người khác cãi nhau?” Hắn hất cằm nhìn về phía hai vệ sĩ gác cổng, vô cùng không hài lòng.
“Thiếu chủ, là lỗi của thuộc hạ. Nhưng mà…thật sự Hoắc tiểu thư là người của Hàn Nguyệt tới nên chúng thuộc hạ không dám làm bậy.”
Tư Cảnh Hàn nhìn ra được vẻ khó xử của hai vệ sĩ, quả thực là tài xế của Hàn Nguyệt đưa Hoắc Duật Hy đến chẳng trách bọn họ không dám ngăn cản.
Na Mộc Lệ thấy Tư Cảnh Hàn từ lúc đến cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, liền bước lên một bước: “Cảnh Hàn, em…”
“Tài liệu của anh.” Hoắc Duật Hy cũng nhanh chân, cắt ngang lời Na Mộc Lệ, đưa tập tài liệu cho hắn.
Tư Cảnh Hàn nhận lấy, nhưng không có nhìn Hoắc Duật Hy mà nhìn hai vệ sĩ, nặng nề lên tiếng: “Đừng để chuyện hôm nay lập lại thêm lần nữa nữa.”
“Rõ!”
Na Mộc Lệ càng thức thời, biết Tư Cảnh Hàn không vui nên đi đến nắm lấy cánh tay của hắn, mềm giọng nói: “Cảnh Hàn, em biết sai rồi, lần sau sẽ không nữa vậy nữa. Lần sau dù cô ấy có nói gì em cũng sẽ nhẫn nhịn, anh đừng giận em có được không?”
“Na Mộc Lệ, cô đứng nói như mình vô tội lắm, Tư Cảnh Hàn anh ta không phải người để cô qua mặt đâu.” Hoắc Duật Hy chán ghét nhìn Na Mộc Lệ đang dán sát cơ thể vào cánh tay của Tư Cảnh Hàn, lạnh lùng nói.
Tư Cảnh Hàn lúc này mới nhìn về phía Hoắc Duật Hy, “Nếu đến để đưa tài liệu thì xong việc rồi, em về đi.”
Hoắc Duật Hy mở to con ngươi, không ngờ Tư Cảnh Hàn sẽ đáp trả cô như vậy. Rốt cuộc là thế nào chứ?
Hoắc Duật Hy vô cùng bất bình đi đến: “Tư Cảnh Hàn…”
“Đi!” Lời này của Tư Cảnh Hàn vô cùng lạnh lẽo và nghiêm khắc, là một mệnh lệnh không thể từ chối. Càng không cho cô có cơ hội đến gần giải thích hay nói bất cứ điều gì.
Hoắc Duật Hy há miệng thở dốc, Na Mộc Lệ thì cố giấu phấn khích đến nội thương, cô ta nhìn Hoắc Duật Hy bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng càng khiến cô uất ức.
“Phịch” tiếng đóng cửa xe một cách giận dữ vang lên, chiếc xe chở Hoắc Duật Hy nhanh chóng lăn bánh vào màn đêm tĩnh mịch.
Dù không thể nhìn thấy gì nhưng đôi mắt màu lam vẫn lẳng lặng dõi theo đến khi tiếng động cơ không còn nghe thấy nữa. Tư Cảnh Hàn nhân lúc không ai để ý lặng lẽ thu lại ánh nhìn, cuối cùng, hắn mới xoay người trở vào trong nhưng tay của Na Mộc Lệ vẫn bám chặt khiến hắn nhíu mày nhìn đến cô ta.
“Cảnh Hàn, dạo này không có gặp anh, em rất nhớ. Tối nay để em ở lại hầu hạ anh được không?”
Đối với giọng nói mềm mỏng như tiếng mèo kêu của Na Mộc Lệ, là đàn ông chắc chắn sẽ mềm lòng. Hơn nữa, với bộ váy cô ta đang mặt như muốn để lộ tất cả vốn liếng thì dù có là người cấm dục cũng bừng bừng lên khí thế. Có lẽ mục đích hôm nay cô ta đến đây đã quá rõ ràng, càng không muốn che giấu, nên cô ta đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận, hấp dẫn đến nỗi không thể chối từ. Một cái chớp mắt thôi cũng như câu hồn đoạt phách, trừ phi là đàn ông sinh lý có vấn đề mới đẩy cô ta ra.
Na Mộc Lệ lệ thầm nghĩ vậy, nên cô ta càng tự tin, cười thêm duyên dáng, câu dẫn nhìn Tư Cảnh Hàn.
“Cút!”
Nhưng người đàn ông không chút để tâm, lạnh lùng phun ra duy chỉ một chữ cũng thấy lười cho cô ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!