Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) - Cách giải quyết hoàn mỹ tranh chấp gia đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)


Cách giải quyết hoàn mỹ tranh chấp gia đình



Dịch: Hương

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Sau khi đuổi Văn Bảo đi một lần nữa, sắc mặt Vương Lục cũng trầm xuống.

– Sao vậy? Chẳng lẽ có gì không ổn?

Sau lưng, giọng nói nhẹ nhàng của Hải Vân Phàm vang lên, Vương Lục chỉ hừ lạnh:

– Không có gì không ổn, chỉ là tình tiết có hơi phiền phức hơn dự tính. Vốn tưởng người trong thôn đều là kẻ ngốc, nhưng xem ra trình độ trí tuệ của mấy nhân vật chủ chốt không thấp.

– Hử?

– Nói đơn giản, nhiệm vụ Đào Nguyên Thôn hẳn là tăng ấn tượng tốt với người được chỉ định trong thôn, nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ tất nhiên cũng có tình tiết đối kháng, ví dụ như người đối kháng của Văn Bảo là vợ của trưởng thôn… Ta vốn cho là phân đoạn đối kháng trong nhiệm vụ sẽ tương đối cứng nhắc, nhưng giờ xem ra, tính linh hoạt của nhân vật đẳng cấp cao rất cao, không phải loại ngốc nghếch.

– Tuy nghe không hiểu lắm, nhưng ý của ngươi có phải là, đại đa số nhiệm vụ kỳ thật đều có giải pháp đơn giản?

Vương Lục nói:

– Đương nhiên rồi, trong nhiệm vụ cấp thấp, loại chuyện tăng ấn tượng tốt, chỉ cần tìm ra quy luật thì rất dễ dàng, ví dụ tú tài ở trong thôn, cũng là nhiệm vụ ta để Vương Trung đi làm, chỉ cần liên tục đạt thành tích tốt trong lớp, hơn nữa tránh được phiền phức từ mâu thuẫn với bạn học, cuối cùng có thể thuận lợi qua ải. Bây giờ còn có người kích hoạt đám nhiệm vụ tiệm màn thầu, chỉ cần làm công ở cửa hàng, cống hiến đủ là có thể qua ải. Nhưng bên Văn Bảo lại không giống lắm, muốn tăng ấn tượng tốt với Lưu Đại Nương, cũng phải gọi mấy câu bà nội cát tường là được. Cơ duyên của Văn Bảo không tồi, kích hoạt nhiệm vụ cấp giáp, nhưng với chỉ số thông minh và tình cảm của hắn sợ là không hoàn thành nổi.

– … Để ngươi nói như vậy, đến ta cũng không nhịn được hơi thấp thỏm. Chẳng qua cũng cần nói, độ khó càng lớn, phần thưởng càng cao, nguyên tắc này chắc không sai chứ?

– Không sai, nguyên tắc này trước sau vẫn vậy, ví dụ ta thành tích trong Vân Ba Đồ tốt nhất, vì thế Đào Nguyên Thôn đối xử với ta như cha nuôi thôn trưởng vậy. Cho nên nói, nếu cửa này giành được đánh giá hoàn mỹ, ải tiếp theo có lẽ cũng có thể giành được phần thưởng tương ứng.

Hải Vân Phàm gật đầu:

– Theo lệ thường xưa nay, sau Vân Ba Đồ là mấy địa điểm như Xích Tính Sơn, Băng Phong Cốc, mỗi nơi đều là phân đoạn chính của Thăng Tiên Chi Lộ. Nếu theo như lời của Vương huynh, thành tích nơi này sẽ ảnh hưởng tới khởi đầu ải tiếp theo… Vậy ta nghĩ, ta cũng đến lúc ra sân thử thân thủ rồi.

– Xem kịch lâu như vậy, ngươi cuối cùng cũng định ra sân rồi?

– Mấy ngày nay mỗi ngày Vương huynh đều giảng giải phương pháp phá giải thôn này cho ta, ta thế nào cũng phải có chút nắm chắc đó, nếu không chẳng phải có lỗi với công lao mấy ngày nay của huynh sao?

– Vậy, ngươi có muốn thử phá giải hoàn mỹ không?

– Ha ha, cái đó để thiên tài như Vương huynh đi, còn ta, chỉ cần tìm được vị trí thích hợp là đủ rồi.

Hải Vân Phàm nói xong, cuối cùng ra khỏi phòng Vương Lục, mấy ngày nay làm khách của Vương Lục, ăn chùa uống chùa ở hậu viện nhà trưởng thôn, sống như con dâu nuôi từ bé, nhưng dù gì hắn cũng không thể ở trong phòng làm quần chúng cả đời được.

Nhìn Hải Vân Phàm rời đi, trên mặt Vương Lục lại tươi cười.

– Chậc chậc, Tiểu Hải cuối cùng ra sân, tiếp theo có trò hay để xem rồi.

※※※

Hải Vân Phàm vào cuộc, đối với Đào Nguyên Thôn xem như chấn động không lớn không nhỏ.

Trừ hai chủ tớ Vương Lục ở ngoài quy tắc, Hải Vân Phàm là người tham gia thử thách đầu tiên ra khỏi Vân Ba Đồ, bước vào Đào Nguyên Thôn, thành tích còn tốt hơn ba tên con em thế gia liên thủ kia, khiến nhiều người kinh ngạc vạn phần.

Trên Thăng Tiên Lộ, người thần thông quảng đại rất nhiều, thiên linh căn trong truyền thuyết chưa chắc đã có, nhưng đại năng địa linh căn, dị linh căn cũng có mấy người, so ra, nhị hoàng tử Vân Thái Đế Quốc cũng không xuất chúng gì, trước khi hắn lên núi, môn phái tu tiên ở Vân Thái Đế Quốc đã giám định cho hắn, mà thành tích ở trên kim kiều cũng không có gì lý tưởng.

Tư chất nhị lưu trở lên, linh căn thuộc tính tứ phẩm đỉnh phong miễn cưỡng coi như tam phẩm, song sau khi ra khỏi Vân Ba Đồ, Hải Vân Phàm đã nghịch chuyển, trở thành nhân vật số một trong số người tham gia thí luyện. Trong mắt những người sành sỏi, cũng đủ để đánh giá về hắn thêm mấy bậc.

Thuộc tính linh căn và tâm tính trí tuệ cái nào quan trọng hơn? Ở Tu Tiên Giới vẫn chưa có kết luận, nhưng bây giờ các trưởng lão của Vạn Tiên Minh, có quá nửa có linh căn thuộc tính từ tam phẩm trở xuống.

Cho nên linh căn tam phẩm của Hải Vân Phàm nói tốt hay không, cộng thêm tâm tính nhất lưu thể hiện trong Vân Ba Đồ phác họa ra tiền cảnh tươi sáng có thể so với trưởng lão Vạn Tiên Minh, nhân vật như vậy ở môn phái nào cũng được coi trọng, huống hồ suốt hai ngày trước Hải Vân Phàm đều trốn ở trong phòng của Vương Lục, mưu đồ thật lâu với kẻ được công nhận là thần bí số một.

Giờ Hải Vân Phàm nhập cuộc, không chỉ nghĩa là bản thân hắn, càng đại biểu cho Vương Lục ở phía sau, hai người hợp lại, tất nhiên sẽ dẫn tới chấn động.

Đám người tham gia thí luyện lũ lượt dừng hành động, bắt đầu quan sát biến hóa sau đó. Chẳng qua bản thân Hải Vân Phàm cũng gây sóng gió ngay, tối hôm đó, hắn chỉ tùy ý đi lại trong thôn, thờ ơ nói chuyện với các thôn dân.

Một bước này không hề hiếm có, đại đa số người thí luyện trước tiên đều làm như vậy, vì không hề biết cơ duyên của mình ở đâu, cho nên mới dùng cách giăng lưới nói chuyện với toàn bộ mọi người, quan sát phản ứng để xác định kế hoạch bước tiếp theo.

Cơ duyên của Hải Vân Phàm rõ ràng không khoa trương như Văn Bảo, một đêm trôi qua, tuy có mấy thôn dân tỏ vẻ hứng thú với hắn, nhưng cơ bản đều là nhân vật cấp bậc người qua đường Giáp, Hải Vân Phàm rõ ràng không hài lòng.

Biểu hiện khiêm tốn trước mặt Vương Lục, là tôn trọng cường giả, nhưng Hải Vân Phàm chưa từng coi nhẹ bản thân, hắn nói chỉ cần tìm được một vị trí thích hợp là được, nhưng vị trí của mình, rõ ràng không giới hạn ở loại nhiệm vụ cấp Ất, cấp Bính thế này.

Chẳng qua sau một đêm, Hải Vân Phàm nhận ra không ngoài dự đoán, bản thân không phải loại ngốc có phúc của ngốc như Văn Bảo, cái gọi là cơ duyên, không thể từ trên trời rơi xuống, chỉ có thể tự mình giành lấy.

Cho nên, sáng sớm hôm sau, cho dù một đêm không ngủ, Hải Vân Phàm vẫn tinh thần đầy tràn, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người gõ cửa nhà trưởng thôn.

Nếu dựa theo cách phân cấp nhiệm vụ tại Đào Nguyên Thôn của Vương Lục, trưởng thôn không thể nghi ngờ là nhiệm vụ cấp giáp thậm chí cao hơn. Dù sao Văn Bảo chỉ là bị cuốn vào tranh giành tình cảm giữa vợ trưởng thôn và người thứ ba, đã đủ là nhiệm vụ cấp giáp, nếu trực tiếp tìm bản thân trưởng thôn thì thế nào đây?

Trưởng thôn cũng không có thiên vị gì với Hải Vân Phàm, nhưng đây căn bản không ảnh hưởng, Hải Vân Phàm sáng sớm vào nhà, mãi tới chiều mới ra khỏi phòng trưởng thôn, hơn nữa trực tiếp đi tới hậu viện, tìm Vương Lục.

– Ồ, Tiểu Hải, ở trong phòng lão già lâu thật, thu hoạch thế nào?

Khuôn mặt căng ra cả ngày của Hải Vân Phàm cuối cùng cũng nở nụ cười:

– Vẫn tốt, theo như ngươi nói, đã thu được mấu chốt đột phá.

– Bị lão già kia đột phá à? Không hổ là Tiểu Hải, mỹ thiếu niên mi thanh mục tú mà.

– … Tuy không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng ta chắc chắn ngươi lầm rồi. Ta chỉ muốn tới đây xác nhận một việc.

Thấy Hải Vân Phàm nói nghiêm túc, Vương Lục cũng bỏ chân gà trên tay xuống:

– Ngươi nói đi.

– Nhiệm vụ của ta rất có thể sẽ ảnh hưởng tới Văn Bảo… Thậm chí nhiều người hơn nữa, ta nghĩ ngươi chắc không để ý chứ?

– Nói tỉ mỉ xem.

Hải Vân Phàm nói:

– Nói thẳng ra, ta tham dự tranh chấp gia đình của trưởng thôn, ta dùng một buổi sáng để giành được tín nghiệm của trưởng thôn, phát triển tiếp theo, ta tự tin có thể nắm chắc.

Vương Lục trợn tròn mắt, hơi khó tưởng tượng:

– Tiểu Hải thật ghê gớm, mới tí tuổi đã bắt đầu điều tiết tranh chấp tình cảm cho bác gái mãn kinh, sau này ngươi nhất định có thể trở thành vua hậu cung.

– Chỉ là trưởng thôn một thôn nhỏ thôi, hướng dẫn không hề tốn sức. Chỉ là tiếp theo phải làm thế nào, ta muốn xác nhận với Vương huynh một chút. Tình hình bây giờ là, vì Văn Bảo xuất hiện bất ngờ, giữa Hà Lữ Thị cũng là vợ trưởng thôn và Lưu Đại Nương, mâu thuẫn cất giữ nhiều năm đã bùng phát. Nhiệm vụ trước mắt của ta là làm dịu tranh đấu giữa hai người, để cho trưởng thôn có thể tiếp tục cuộc sống hòa bình, nhưng cách làm dịu tranh đấu, thì muôn màu muôn vẻ.

Vương Lục khen ngợi gật đầu:

– Tiểu Hải đã dần mò ra cách phá giải rồi.

– Quá khen, ta chỉ là nghĩ ra mấy phương án, cách đơn giản nhất, là khuyên Hà Lữ Thị bỏ qua ân oán thời trẻ, dù sao cho dù năm đó trưởng thôn đã làm gì, Hà Lữ Thị và trưởng thôn cũng đã nương tựa vào nhau sống nhiều năm như vậy rồi, Lưu Đại Nương chỉ là khúc nhạc đệm, thứ điều tiết nho nhỏ.

Vương Lục cười:

– Nhưng nếu như ngươi thật làm vậy, nhiệm vụ một trăm điểm chỉ có thể được sáu mươi điểm.

Hải Vân Phàm nói:

– Vì trong thâm tâm trưởng thôn vẫn nhung nhớ Lưu Đại Nương, hắn rất phản cảm Hà Lữ Thị làm ồn ào, mà Lưu Đại Nương cũng không phải người cam chịu sống một mình.

Vương Lục lại nói:

– Nhưng đây chỉ là tư dục của bản thân, danh bất chính ngôn bất thuận.

Hải Vân Phàm nói:

– Cho nên cách hợp lý hơn, là dụ dỗ đe dọa, để Lưu Đại Nương tự động rút lui, dù sao chuyện này do bà ấy mà ra, chỉ cần bà ấy buông tay, cuộc sống của trưởng thôn sẽ có thể thực sự yên bình như trước, nhưng chưa nói việc này khó khăn gấp bội, còn xung đột với nhiệm vụ của Văn Bảo… Nếu đại nương thật sự rút lui, tâm nguyện nhiều năm coi như vô vọng, tên cháu nuôi Văn Bảo rất có thể bị vạ lây.

Vương Lục nói:

– Không sai, giữa các nhiệm vụ cấp giáp có thể sẽ có xung đột, hoặc có thể nói cần có xung đột lẫn nhau, vì vậy cân đối khơi thông giữa những người tham gia thí luyện với nhau cũng trở thành một vòng thử thách. Chẳng qua còn may lần này đối tượng ảnh hưởng của ngươi là Văn Bảo, có gì mà không hạ thủ được ha ha ha!

– … Khoan đã, trong mắt Vương huynh Văn Bảo không có chút giá trị nào sao?

Vương Lục khoát tay:

– Cái này không liên quan tới ta, ta đứng ở góc độ của ngươi để suy xét vấn đề, ta cho rằng trong mắt ngươi hắn không chút giá trị, cho nên mới đưa ra kiến nghị chăm sóc cho ngươi như thế… Hơn nữa muốn nghĩ giải quyết vấn đề của Văn Bảo đừng quá đơn giản, cùng lắm để hắn và Lưu Đại Nương bổ sung tình cảm vào chỗ trống thôi, qua ải là vấn đề thời gian. Vậy nói lại chuyện chính, ngươi muốn chọn thế nào?

Hải Vân Phàm nói:

– Hai cách trên ta đều không muốn chọn, thật ra là có phương án thứ ba, muốn hỏi thử ý của Vương huynh.

– Phương án thứ ba?

– Là lập mưu hãm hại Hà Lữ Thị, để trưởng thôn có thế danh chính ngôn thuận từ bỏ bà ta, nối lại tình cũ với Lưu Đại Nương. Nếu như vậy, nhiệm vụ của Văn Bảo có thể hoàn thành trọn vẹn, tâm nguyện của trưởng thôn cũng được thực hiện, tin rằng sẽ cho ta đánh giá cực cao. Thao tác cả quá trình cũng không quá khó, nhưng…

Vương Lục nghiêng đầu:

– Nhưng?

– Đây không phải hành vi của người chính phái, nếu ở môn phái môn quy nghiêm khắc, chỉ nghĩ ra cách này đã là tội lỗi, cho nên ta muốn xác nhận thử cách tư duy của người bố trí Đào Nguyên Thôn, Vương huynh, theo huynh thấy, cách ta đưa ra, có thể được hắn tán thành không?”

Vương Lục suy tư một lát:

– Nếu ta là người bố trí, ta chắc chắn sẽ cho chín mươi điểm trở lên.

– Sau đó thì sao?

– Sau đó thì không liên quan tới ta nữa, cửa ải đã thiết kế rồi, điểm cũng cho rồi, còn muốn gì nữa?

Hải Vân Phàm cười nói:

– Đa tạ Vương huynh nhắc nhở, là ta suy nghĩ không chu đáo… Cho dù người thiết kế kỳ quái này suy nghĩ thế nào, kết quả quyết định cuối cùng vẫn là Linh Kiếm Phái môn phái chính đạo này, cho nên phương pháp tà môn oai đạo vẫn nên miễn đi… Cuối cùng, Vương huynh, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

– Ta? Hừ hừ, ngươi có hứng thú với cách phá giải hoàn mỹ không?

Hải Vân Phàm nói:

– Ta đã quyết định phương pháp của ta rồi, sẽ không thay đổi nữa, nhưng ta quả thật rất tò mò, nếu đổi là ngươi, thì sẽ làm thế nào?

Lời của Hải Vân Phàm là chân thành, ngạo cốt của hoàng thất khiến hắn không thể bắt chước người khác, cho dù đối phương là Vương Lục kỳ nhân hắn rất tán thành. Nhưng một mặt khác, hắn quả thật tò mò với phương pháp hợp lý hơn, nói cách khác thì là không sợ hỏi.

Mà Vương Lục cũng không có ý giấu diếm:

– Rất đơn giản, thuyết phục Hà Lữ Thị và Lưu Đại Nương làm bách hợp, sau đó trưởng thôn ngồi hưởng phúc.

– …

– Biểu cảm như bị trĩ của ngươi là có ý gì? Phương án của ta có vấn đề gì? Ba người mỗi người đều bớt đi một kẻ thù, có thêm một người bạn, lại bỏ xuống được ân oán mấy chục năm, đang lúc sinh lực dồi dào, đủ để hưởng thụ mấy năm cuối cùng, hoàn mỹ giải quyết tất cả mâu thuẫn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN