Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)
Thiếu niên có chí gánh núi
Dịch: Hương
Biên: Cửu Long Ngọc Linh
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Hình ảnh Hải Vân Phàm thất hồn lạc phách sau khi rời khỏi hậu viện, lọt vào mắt rất nhiều người, dẫn tới vô số suy đoán.
Kỳ tài vạn người chú ý này muốn tìm ra đột phá từ chỗ trưởng thôn, đã không phải bí mật gì. Người tham gia thí luyện trong thôn hiện đã tụ tập hai ba chục người, quá nửa đều thử thời vận ở nhà trưởng thôn, đáng tiếc không ai có cơ duyên tốt như vậy. Hải Vân Phàm thử một lần là được không hề khiến người ta ngạc nhiên, điều ngạc nhiên là hắn sau khi đạt được thành công như thế, sau khi nói chuyện với Vương Lục lại lộ vẻ mất mát, nói cách khác…
Hải Vân Phàm bị kẻ thần bí ở hậu viện lăng nhục?
Đáng tiếc Hải Vân Phàm hoàn toàn nhập vai không hề để ý tới ánh mắt của người khác, hoàn thành nhiệm vụ trước mắt quan trọng hơn bất cứ việc gì khác.
Hắn không hề lựa chọn bất cứ một cách nào trong ba phương án hắn nói với Vương Lục, mà dùng cách phiền toái nhất, nhưng cũng chu toàn nhất, hắn lần lượt nói chuyện với trưởng thôn, Hà Lữ Thị, Lưu Đại Nương, lợi dụng lời nói kinh người, mượn mọi thủ đoạn để thực hiện mục tiêu của mình.
Trưởng thôn bị hắn thuyết phục, từ bỏ ý nghĩ không an phận với Lưu Đại Nương, một lần nữa nhìn lại người vợ tào khang mấy chục năm im lặng trả giá, nước mắt giàn giụa.
Hà Lữ Thị tha thứ cho sai lầm trong quá khứ của trưởng thôn, ngẫm lại chính mình hấp tấp, thậm chí bỏ hết hiềm nghi trước kia với Lưu Đại Nương.
Về Lưu Đại Nương, thì an tâm kinh doanh tiệm điểm tâm của mình, dùng hết tinh lực vào đứa cháu nuôi mới nhận, cũng chính là Văn Bảo, không còn nghĩ tới ân oán thời trẻ nữa.
Hải Vân Phàm hoàn thành tất cả, hết gần ba ngày, chỉ ba ngày, ân oán mấy chục năm trong quá khứ đã tan thành mây khói, ba người trưởng thôn như con rối trong tay hắn, cứ nghĩ và làm theo kịch bản trước đó, vị hoàng tử năm nay mới mười hai tuổi dùng bản lĩnh điều khiển nhân tâm diễn tới cực hạn.
Người thấy tất cả không khỏi không cảm khái, ít nhất ở ải này, biểu hiện của Hải Vân Phàm đã tới cực hạn, trừ phi dùng đạo cụ như pháp bảo, dùng thủ pháp gần như gian lận, nếu không không thể làm tốt hơn hắn.
Mà biểu hiện cực hạn, cũng giành được báo đáp phong phú, dập được ngọn lửa sau nhà cho trưởng thôn, Hải Vân Phàm đã tăng ấn tượng tốt của lão trưởng thôn lên một đoạn, bây giờ hắn đến nhà trưởng thôn làm khách, đãi ngộ thậm chí còn cao hơn cả Vương Lục một ít, nghiễm nhiên trở thành cháu nuôi của trưởng thôn. Là một người không hề có nền móng cơ duyên, làm đến bước này thật không dễ, càng không cần phải nói hắn trong mắt Hà Lữ Thị và Lưu Đại Nương cũng rất đáng yêu.
Đáng tiếc hoàn thành một bước quan trọng như vậy, ải Đào Nguyên Thôn này vẫn chưa coi như kết thúc, vì Hải Vân Phàm sau đó căn bản không tìm được lối vào ải tiếp theo. Chính xác, vấn đề của trưởng thôn đã giải quyết rồi, hắn cũng trở thành cục cưng trong mắt trưởng thôn, nhưng sau đó thì sao? Không ai biết cả.
Nếu nói khó giành được ấn tượng tốt của trưởng thôn, vậy người tham dự thí luyện lựa chọn nhiệm vụ đơn giản, có không ít thậm chí đã giành được gần như toàn bộ ấn tượng tốt, ví dụ như một thiếu niên thích tỷ tỷ, đã qua lại với tỷ tỷ trong thôn đó, nếu không tính đến cô nương đó nặng tới hai trăm cân và lông tóc rậm rạp, cũng có thể coi như nhân duyên tốt khiến người tán thưởng.
Tuy là vậy, vẫn không có được gợi ý bước tiếp theo, cho nên sau hai ngày, vị thiếu niên gánh núi kia không nhịn được nữa, mặt mày xanh mét gõ cửa phòng Vương Lục.
– Vương Lục đại nhân, xin cứu với!
※※※
Cho dù sau khi vào thôn, Vương Lục gần như không ra khỏi cửa, nhưng danh tiếng của hắn lại được Hải Vân Phàm, Văn Bảo thúc đẩy lan truyền, hai người đó tuy cũng chưa được gợi ý bước kế tiếp, nhưng tiến độ nhanh kinh người, chắc chắn sau lưng có cao nhân chỉ điểm, mấy ngày này thậm chí ngay tiểu thư đồng cũng bắt đầu hành động!
Khi người ra vô kế khả thi như vậy, Vương Lục đã thành cọng rơm cứu mạng.
– Ồ, ngươi vừa nói hai ngày nay còn khó chịu hơn cả chó, lại không biết được manh mối tiếp theo, cho nên mất đi niềm tin vào cuộc sống? Ôi, vậy ta khuyên ngươi hãy sớm tự kết thúc đi.
– Hả?
– Ngươi nghĩ Thăng Tiên Chi Lộ quá đơn giản rồi? Quả thực, Đào Nguyên Thôn về cơ bản loại trừ tất cả hành vi bạo lực, bảo vệ tất cả mọi người an toàn, nhưng loại an toàn này cũng không phải phúc lợi Linh Kiếm Phái cho chúng ta, mà là tăng thêm độ khó về một mặt khác, cũng là điều kiện trao đổi khiến các ngươi không có gì để nói. Ải này thoạt nghĩ thì rất khó, nếu ngươi nghĩ chỉ cần hai ngày bị ép là có thể qua cửa, cũng quá coi thường thôn này.
– Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?
– Hai ngày đã không đủ, vậy thì mười năm đi, mười năm gia cầm, chúc ngươi lên Tây Thiên.
– Hả?
– Hả gì mà hả, đây là điều kiện rất công bằng hợp lý đó, chỉ cần mười năm gia cầm là có thể tiếp tục bước lên thăng tiên lộ, điều kiện như vậy bỏ ra ngoài, gà vịt khắp thiên hạ đều muốn cảm động rơi nước mắt!
– Ta… Ta là con em hoàng thất ở U Châu, sao có thể so sánh với gà vịt chứ?
– Chậc, thái độ này của ngươi ta rất không thích, tục ngữ nói làm nghề nào yêu nghề đó, bây giờ ngươi đang làm không phải việc của gà vịt sao, việc gì phải xem thường đồng nghiệp của mình? Lại còn hy vọng đãi ngộ của hoàng tử? Ngoài ra, muốn nhanh hơn cũng rất dễ, học theo Tiểu Hải, làm nhiệm vụ độ khó cao một chút, đại khái mấy tháng là có thể qua cửa rồi.
Thiếu niên yêu tỷ tỷ kia thất hồn lạc phách rời khỏi phòng của Vương Lục, mười năm đằng đẵng khiến người ta tuyệt vọng, nhưng lại mang cho hắn một thông tin quan trọng.
Mấy tháng! Theo suy đoán của Vương Lục, đến Hải Vân Phàm cũng cần mấy tháng mới có thể qua ải, những người khác há không phải cần tính bằng năm… Ải Đào Nguyên Thôn này thật sự là dài bất hợp lý. Nhưng đổi góc nhìn khác, với địa vị của Linh Kiếm Phái ở Vạn Tiên Minh, bố trí Thăng Tiên Đại Hội như vậy về tình có thể hiểu. Quá khứ Vạn Pháp Chi Môn để kiểm tra người mới, từng để hơn trăm người tham gia thí luyện giãy dụa hai năm trong bùn lầy. Côn Lôn Tiên Sơn còn sáng tạo truyền thuyết chọn lựa kỹ càng tận ba mươi năm, quét sạch tất cả người tham gia thí luyện.
Sau khi biết độ dài kinh người của Đào Nguyên Thôn, đại đa số người tham gia thí luyện không khỏi giảm tốc độ giành giật, dù sao ngày tháng còn dài, cần gì nóng vội nhất thời?
Cho nên Hải Vân Phàm không ý định hòa hoãn lại chói mắt khác thường. Sau khi giải quết nan đề của trưởng thôn, Hải Vân Phàm vẫn ngày ngày qua lại với ba người, không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Có những việc không cần Vương Lục nói, tự hắn có thể hiểu được, cái gọi là ấn tượng tốt, căn bản là vô hạn. Hải Vân Phàm hiện giờ đối với đám trưởng thôn chỉ là ân nhân… Thậm chí còn không bằng quan hệ thân nhân của Văn Bảo với Lưu Đại Nương. Cho nên chưa có gợi ý bước tiếp theo, Hải Vân Phàm cũng không bất ngờ chút nào, chỉ cần tiếp tục làm, thành công là chuyện sớm muộn.
Toàn lực làm việc kiểu này, tiêu hao tâm trí rất lớn, đặc biệt là đối với đứa trẻ mười hai tuổi. Song Hải Vân Phàm lại cam tâm chịu đựng, kiên trì như cũ.
※※※
– Chậc chậc, tư chất nhị lưu, chỉ số tình cảm nhất lưu, nghị lực siêu nhất lưu, Tiểu Hải, ngươi đúng là một hán tử.
– Vương huynh quá khen.
– Chẳng qua chính vì như thế, chúng ta đại khái sắp nói lời tạm biệt rồi.
Ánh mắt Hải Vân Phàm sáng lên:
– Ý ngươi là… Không phải nói cần mấy tháng sao?
– Đó là qua cửa hoàn mỹ, với tính cách của ngươi chắc sẽ không theo đuổi cái đó chứ?”
– … Thì ra là thế, gần đây ta cũng có cảm giác, thôn trường hình như muốn nói với ta cái gì đó, nhưng thời gian chưa tới… Đó chắc là mấu chốt bước tiếp theo rồi.
※※※
Bước tiếp theo của Hải Vân Phàm đến rất nhanh, ngày thứ mười lăm từ khi hắn tới Đào Nguyên Thôn, trưởng thôn bị hắn đánh động sâu sắc nói cho hắn.
– Con à, có vài chuyện, ông nghĩ là đến lúc nói cho con rồi…
Tuy tâm tính Hải Vân Phàm sâu sắc, lúc này cũng không nhịn được cười:
– Con chờ câu này của ông rất lâu rồi.
Ngày thứ ba sau đó, Hải Vân Phàm rời Đào Nguyên Thôn, đến đây người tham gia thí luyện xếp thứ nhất dùng mười tám ngày, vượt xa dự liệu của những người khác.
Nguyên nhân trong đó rất đơn giản, trước khi đi Hải Vân Phàm giao hết tình báo về nhiệm vụ mình lấy được cho Vương Lục… Đây cũng là thỏa thuận từ trước giữa hai người.
Theo dự tính của Vương Lục, nhiệm vụ cấp trưởng thôn muốn vượt qua hoàn mỹ cần đến mấy tháng, nhưng nếu không cầu hoàn mỹ, chỉ cần đạt chuẩn, hoàn thành nhiệm vụ chính của Đào Nguyên Thôn với tiêu chuẩn thấp nhất, thì có thể rút ngắn rất nhiều thời gian.
Đương nhiên, không thể tránh được chút tác dụng phụ kèm theo. Đây cũng là kết luận khi Hải Vân Phàm nói bóng nói gió bên cạnh trưởng thôn, rồi cùng đối chiếu với Vương Lục.
Nói đơn giản, thành tích ở Đào Nguyên Thôn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến khởi đầu ải tiếp theo, cũng như thành tích của Vân Ba Đồ sẽ ảnh hưởng tới Đào Nguyên Thôn. Hải Vân Phàm hoàn thành nhiệm vụ thành tích miễn cưỡng đạt chuẩn, khởi đầu sẽ không quá cao, nhưng hắn đi theo tuyến của trưởng thôn, khen thưởng cũng không thấp. Mà theo Vương Lục phỏng đoán, Hải Vân Phàm mới chỉ hoàn thành nhiều nhất ba phần, nếu không vội nhất thời, đi phá giải hoàn mỹ, trên U Minh Đạo sẽ giành được ưu thế cực lớn, thậm chí có thể để hắn qua ải đó như đi trên đất bằng, nhưng Hải Vân Phàm cấp tiến lại phá hủy tất cả.
Song đối với đại đa số người tham gia thí luyện, loại tác dụng phụ này lý giải ngược lại thì là phúc âm to lớn không thể nghi ngờ.
Linh Kiếm Phái là tông phái đỉnh cấp, nửa đoạn sau của Thăng Tiên Chi Lộ, cũng chính là mấy nơi Băng Phong Cốc Xích Tích Sơn khó khăn khiến người ta run sợ, truyền thuyết gần ba trăm năm trở lại đây chưa từng có ai có thể vượt qua, Thăng Tiên Đại Hội trước kia, miễn cưỡng chọn được mấy người cũng đều là tôm tép cấp bậc ngoại môn Tiêu Dao Phong. Cách tuyển chọn đệ tử tinh nhuệ của Linh Kiếm Phái, cũng như đại bộ phận cổ phái, do trưởng lão trong môn ra ngoài ngao du, tìm kiếm tiên duyên. Có thể mười năm, cũng có thể trăm năm mới tìm được một hạt giống tốt.
Mà lần Thăng Tiên Đại Hội này, đại bộ phận trình tự vẫn vậy, chỉ có Đào Nguyên Thôn này xuất hiện đột ngột, giờ nghĩ lại, có lẽ là Linh Kiếm Phái đổi hướng giảm bớt độ khó.
Nghĩ tới điểm này, Hải Vân Phàm hoàn thành nhiệm vụ cấp giáp, sớm đã rời đi, trở thành khích lệ to lớn với những người khác. Hải Vân Phàm qua cửa với điểm số vừa đủ, những người khác cũng không cần nóng nảy, Thăng Tiên Đại Hội không phải thi chạy, chỉ cần đi đến cuối cùng là qua cửa.
Chỉ tiếc, thực tế, người có thể đạt chuẩn đã ít lại càng ít, một tuần sau khi Hải Vân Phàm rời đi, không những không có ai đuổi được bước chân của Hải Vân Phàm, mà còn có hai người tham gia thí luyện vì nóng vội mà lầm đường lạc lối, làm mất sạch ấn tượng tốt cực khổ tích góp trong một đêm.
Ví dụ như…
– Tiểu Phương, Tiểu Phương nàng nghe ta giải thích, ta thật sự yêu nàng! Ta không hề để ý vòng eo to lớn và lông lá đầy mỹ cảm của nàng, nàng phải tin ta, ta không hề có ý gì với Tiểu Lan, ta không hề để ý bàn tay mềm mại làn da nõn nà gì cả, Tiểu Phương nàng tha thứ cho ta đi!
– Đồ đàn ông phụ bạc cút đi cho ông!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!