Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)
Chơi Có Hỏng Cũng Không Đau Lòng
Dịch: Hương
Biên: Cửu Long Ngọc Linh
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Trong biệt thự hậu viện nhà trưởng thôn, máu mũi chảy chảy thành sông.
Màu đỏ thẫm khiến đầu óc Hải Vân Phàm hơi tê dại, miệng khô lưỡi đắng hỏi.
– …Vương Lục huynh, không biết huynh có đồng ý giải thích cho ta biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì không?
Tuy rằng từ kết quả suy ra nguyên nhân, Hải Vân Phàm có thể nghĩ ra mười mấy khả năng, nhưng khả năng tư duy sau cơn kinh hãi đã chạm ngưỡng thấp nhất của con người.
Vương Lục vừa tìm giẻ lau nhà và chổi, chuẩn bị dọn ba đống rác rưởi kia ra ngoài, vừa trả lời:
– Xảy ra chuyện gì? Không phải rất rõ ràng sao, đại hiệp sơn cốc ẩn cư ở Đào Nguyên Thôn thành công đánh tan một đám côn đồ có tổ chức có hành vi âm mưu phá hoại, bảo vệ cuộc sống hòa bình của Đào Nguyên Thôn.
– Sơn cốc đại hiệp? Ngươi biết người vừa rồi sao?
– Đại khái tên là Lôi Phong đi… Nói thật là ta cũng không quen biết, vì căn bản là không cần quen biết.
Hải Vân Phàm bình tĩnh hơn chút, hỏi:
– Vì ngươi đã biết trước sẽ như vậy?
– Không quá sớm, cũng mới từ mấy canh giờ trước thôi, lúc ta nghe trưởng thôn nói Đào Nguyên Thôn chưa từng xảy ra đánh nhau, ta liền biết đây là khu vực hòa bình!
– Khu vực hòa bình?
Hải Vân Phàm hơi nghi ngờ cụm từ này, lông mày cau chặt.
Trong ấn tượng của hắn, hình như ít có Thăng Tiên Đại Hội của môn phái nào lại có khu vực hòa bình gì đó, ít nhất môn phái tam phẩm tứ phẩm ở Vân Thái Đế Quốc lúc thu nhận đệ tử, rất thích làm cho mọi người chém giết máu chảy thành sông, gần như dùng cách nuôi cổ để tìm ra người mới có tiềm lực nhất, hiệu quả thì, quả thực không tệ.
Cho nên loại Thăng Tiên Đại Hội bảo vệ người mới khiến người ta cảm động này của Linh Kiếm Phái, lại khiến người ta thấy khó hiểu, trong nháy mắt, thậm chí Hải Vân Phàm còn nghi ngờ Linh Kiếm Phái rốt cuộc có thật sự muốn nhận đệ tử mới không… Chẳng qua, tóm lại là một trong ngũ tuyệt của Vạn Tiên Minh, thì cũng không đến mức đùa giỡn cả thiên hạ.
Lại nói, mấy năm nay Linh Kiếm Phái thật sự được xưng là khiêm tốn, không ngang ngược như Thịnh Kinh Tiên Môn, hay thật sự là phong cách môn phái hồn nhiên lương thiện như thế?
– Hồn nhiên lương thiện? Tiểu Hải ngươi nhìn cho rõ, máu mũi trên mặt đất ta còn chưa lau sạch, ngươi cảm khái hồn nhiên lương thiện cái lông gì.
Mà nhìn ba gã chảy máu mũi đang hôn mê trên đất, Hải Vân Phàm thực sự trầm tư.
Vương Lục thấy hắn mãi vẫn không hiểu, liền giải thích:
– Thật ra quy củ của Linh Kiếm Phái rất đơn giản, ngu ngốc thì phải chết.
※※※
– Ư, đây… Là đâu?
Cảm thấy mát lạnh trên trán, công tử Thính Vũ Tạ Tạ gia tỉnh lại từ hôn mê.
Đau đầu muốn chết, xương sống mũi như bị ai đánh gãy, hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn mờ mịt, nhưng vẫn có thể thấy trước mắt như có một tên béo đang ngồi, đang tạt nước lạnh vào mặt mình.
– Ngươi là ai?
– Hả? Ta à? Ta là Văn Bảo con của quốc sư Thương Lan Quốc Văn Chủng.
Giọng của người đó nghe có hơi sợ hãi, nhưng trong ngữ khí lại có sự tự hào với thân thế của mình.
Vì thế Tạ Càn Long cảm thấy hoang đường: Con heo mập này tự hào cái lông gì? Nước nhỏ hạng ba, thủ lĩnh chẳng khác thổ dân, còn thật sự cho mình là người? Hắn có biết dù là nhị hoàng tử của Vân Thái Đế Quốc, trước mặt tu tiên thế gia vẫn phải cúi đầu! Kết quả con heo này còn khoe thân thế với mình! Nghĩ như vậy, lửa giận bốc lên, sỉ nhục của thảm bại vừa rồi trước Vương Lục trào dâng, ngón tay lại thò vào túi áo, sờ vào pháp bảo gia tộc ban cho.
Về Văn Bảo, không hề phát giác được nguy cơ sắp đến, vừa tạt nước lạnh vào hai đồng bạn của Tạ công tử, vừa cười ha hả sờ cằm nói.
– Ta vừa đi ra khỏi màn sương, đang mò mẫm không biết đường, thì thấy ba người ngất xỉu bên sông. Có phải thử thách tiếp theo rất khó khăn không? Ta nghĩ hay là bốn người chúng ta liên thủ đi, cơ hội qua cửa có lẽ sẽ lớn hơn một chút. Lúc trước trong màn sương ta vẫn nghĩ, nếu có thêm mấy người cùng đi, có lẽ sẽ không bị nhốt lâu như vậy.
Văn Bảo rõ ràng không biết dụng ý thực sự của Vân Ba Đồ của Linh Kiếm Sơn, tự cho là thông minh, thao thao bất tuyệt, hồn nhiên không biết mình càng biểu hiện, trong mắt công tử Tạ gia càng buồn nôn.
Đang nói, Văn Bảo thấy hai người bên cạnh Tạ công tử cử động, ngồi dậy.
– A, các ngươi cũng tỉnh rồi à?
Văn Bảo mừng ra mặt, nếu có thể thuận lợi liên thủ với ba người này, ải kế tiếp sẽ có thêm chút chắc chắn… Lúc trước mình nhất thời ấm đầu, từ chối Tiêu Dao Phong mời chào, dứt khoát tiếp tục Thăng Tiên Chi Lộ, kết quả không biết bao lần hối hận trong Vân Ba Đồ, giờ trừ tiếp tục đi tới thì không còn lựa chọn nào khác.
Song sau khoảnh khắc vui sướng lại là ngạc nhiên, Văn Bảo rõ ràng thấy ánh mắt bất thiện của ba người Tạ công tử, tuy vừa tỉnh dậy sau hôn mê sắc mặt tái nhợt, nhưng ác ý trong mắt lại khiến lòng người lạnh lẽo.
– Các ngươi… Làm sao vậy? Không muốn liên thủ sao? Vậy… Vậy ta cáo từ.
Cho dù có đần, Văn Bảo cũng cảm giác được cứ thế này thì kết quả không hay, vì vậy đứng dậy muốn đi.
– Muốn đi? Đi được sao?
Tạ Càn Long đứng lên, kẹp Băng Phong Sậu Vũ Phù vốn định dùng trên người Vương Lục giữa hai ngón tay, chuẩn bị phát ra ác khí trong lòng. Mà hai người Vân, Lý cũng như vậy, muốn dùng Văn Bảo tế đao.
Tên lam bạch đệ tử trước Tiêu Dao Phong đã nói rất rõ, trên Thăng Tiên Chi Lộ sống chết tại số trời, loại tôm tép này chọc phải người không nên chọc, cho dù bị giết cũng đáng. Huống hồ trên Thăng Tiên Lộ chém giết kẻ cạnh tranh, đây gần như là tính xấu không thể tránh khỏi trong Tu Tiên Giới hiện nay, cho dù là môn phái tự cho mình là chính đạo trong Vạn Tiên Minh, khi tổ chức hoạt động như Thăng Tiên Đại Hội đều không tránh khỏi môn hạ đệ tử chém giết lẫn nhau, điểm này các đệ tử xuất thân thế gia vô cùng rõ ràng. Cho dù là ba người Tạ, Vân, Lý, chết trong Thăng Tiên Đại Hội cũng không có gì là lạ, vậy giết một đứa con của quốc sư Thương Lan Quốc, có gì khác với đạp chết một con kiến?
Uy thế của tam đại pháp bảo trước khi phát động, khiến bản năng của Văn Bảo cảm thấy cái chết cận kề, người con của quốc sư này không hề có tố chất tâm lý của Vương Lục, khi sợ hãi há miệng hô to.
– Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng!
Tiếng kêu cứu điên dại, khiến tâm trạng Tạ Càn Long tốt hơn, nếu kẻ bị giết không giãy giụa, trò chơi này cũng chẳng còn gì thú vị… Cho dù như vậy, sát ý cũng không giảm chút nào.
– Kêu đi, ta không tin ở nơi này còn có người ngăn cản được ta!
Tạ Càn Long cười lạnh, lá bùa kẹp trên tay bắt đầu tăng lực, mà ngay lúc này, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
– A đánh đánh đánh đánh đánh đánh.
※※※
Văn Bảo đại nạn không chết cảm giác sau lưng và quần ướt đẫm.
Bóng đen đến nhanh đi cũng nhanh, thậm chí còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn hắn đã biến mất không thấy tăm hơi, mà nhìn ba vị thiếu gia hôn mê bất tỉnh, nằm trên bờ sông chờ chết, Văn Bảo không khỏi thấy run sợ.
Vừa rồi cách cái chết chỉ trong khoảnh khắc, ba người kia không oán không thù với mình, lại không hiểu sao muốn hạ sát thủ, đến giờ Văn Bảo vẫn không hiểu, rốt cuộc mình đã làm cái gì mà gây thù kết oán? Chẳng lẽ vì mình xấu xí? Cho nên bà chủ Như Gia Khách Sạn mới dùng hết sức đá mình, trên kim kiều lại bị đám thiếu gia chen chúc dẫm đạp, trước Tiêu Dao Phong cũng bị hai tên lam bạch nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ?
Hay là nói, đây chính là bộ mặt thật của Thăng Tiên Chi Lộ? Giết chóc, cướp đoạt… Tiên đạo mờ mịt, chung quy không thật sự bằng thi thể dưới chân, bản thân từ quê nhà nghìn dặm xa xôi tới Linh Kiếm Sơn, là để có thể lấy thân phận tiên gia giúp phụ thân tiến thêm một bước, nhưng trước khi đi lại không ai xem kỹ tương lai của mình, bây giờ, Văn Bảo mơ hồ cảm thấy nguyên nhân trong đó.
Là con của quốc sư, không chỉ không có hiểu biết sâu rộng như phụ thân, thậm chí là đối nhân xử thế bình thường cũng không sở trường, chỗ dựa duy nhất, chỉ là khi bé có một tiên sư ngang qua Thương Lan Quốc đã khen hắn một câu:
– Đứa bé này thân có tiên duyên, có thể là là người trong thế hệ ta.
Đáng tiếc vị tiên sư đó sau này không còn tung tích, mà Văn Bảo lại trải qua những năm tháng tuổi thơ dài đằng đẵng trong ánh mắt thất vọng của phụ thân…
Khi đang xuất thần, tiếng bước chân khiến Văn Bảo run lên, đôi chân vừa khôi phục chút sức lực lại bắt đầu nhũn ra – qua thử thách của Tạ công tử, Văn Bảo thần hồn nát thần tính, hắn tự nghĩ mình tay trói gà không chặt, đừng nói lại tới mấy tên công tử Tạ gia, cho dù một con lợn hoang từ trong rừng lao ra, hôm nay hắn cũng xong đời.
– Í, đây là Thiên Bồng Nguyên Soái từ đâu tới?
Giọng nói truyền vào tai, ngữ khí ba phần kinh ngạc bảy phần châm chọc, không hề khách khí, nhưng khi Văn Bảo nghe lại có sức mạnh khiến người ta an tâm.
Văn Bảo thở phào, giọng nói bên tai lại vang lên.
– Tên này sao lại xuất hiện ở đây? Theo lý thuyết không phải đã bị đào thải trên kim kiều rồi sao?
– A, Vương huynh có chỗ không biết, hai chữ tiên duyên trước nay kỳ diệu khó lường, rất nhiều người thông minh hơn người vô duyên với tiên đạo, nhưng lại cứ có rất nhiều kẻ ngu dốt tầm thường trên thế gian, lại có tư chất tu tiên cực tốt, tên Văn Bảo này, xem ra là thuộc về loại sau rồi.
– Ừ, nói vậy cũng hợp lý, đầu ba tên vô dụng lúc trước cũng chỉ bằng hạt dưa, lại còn là cái gì con cháu thế gia, khiến người ta không lạc quan với tiền cảnh của cả Tu Tiên Giới.
– Ha ha, chỉ là thế gia tam tứ phẩm, cũng không phải nhân vật ghê gớm gì.
Hai người từ xa đi tới vừa nói chuyện, vừa đi tới trước mặt Văn Bảo, đánh giá hắn một lượt.
Mà Văn Bảo cũng đang đánh giá hai người họ. Tuy trí nhớ không có gì đặc biệt, nhưng hai người này Văn Bảo vẫn nhớ.
Một người là nhị hoàng tử Vân Thái Đế Quốc, một người khác, thì là thiếu niên quê mùa duy nhất vào ở phòng hảo hạng trong khách điếm… Tóm lại, đều là đại nhân vật mình không thể trêu chọc.
Cố nhịn cảm giác cổ họng khô khốc, Văn Bảo mở miệng hỏi:
– Xin hỏi các người…
Song Vương Lục và Hải Vân Phàm lại hoàn toàn kệ hắn, vẫn tiếp tục nói chuyện.
– Tiểu Hải, tên này là người thứ bảy đi vào Đào Nguyên Thôn, thành tích cũng coi như không tồi?
Hải Vân Phàm suy nghĩ:
– Thành tích thứ bảy này cũng không quá lý tưởng, nhưng xét việc ngươi và thư đồng của ngươi đã chiếm hai chỗ, thứ tự bản thân cũng không có nghĩa lý gì nữa rồi, mà tính theo thời gian, hắn ra khỏi Vân Ba Đồ chỉ cần mười mấy canh giờ, cũng coi như ưu tú. A, khác với vẻ ngoài vụng về, cũng có tính tình tốt đáng khen.
– Tính tình tốt cái lông ấy, Tiểu Hải ngươi ngây thơ quá, có thể nhanh chóng ra khỏi Vân Ba Đồ, chưa chắc đã tính tình hơn người, ta đoán tên này sau lạc đường tinh thần sụp đổ, ôm đầu chạy tới chạy lui.
– … Không thể vậy đâu?
– Sao mà không thể, không phải cổ nhân thường nói thông minh đột xuất, có thể thấy với hắn mà nói, xông thẳng một hưởng là bản lĩnh giữ nhà rồi.
Phán đoán của Vương Lục quả thực vớ vẩn, nhưng Hải Vân Phàm qua biểu cảm của Văn Bảo, lại bất đắc dĩ phán đoán Vương Lục rất có thể đã đoán đúng sự thật.
Thì ra thật sự có cách thông quan khiến người ta không biết nói gì, nhưng nói lại, đây cũng là một loại tiên duyên, Tu Tiên Giới đúng là không thiếu cái loại muốn tư chất không có tư chất, muốn tính tình không có tính tình, đến chỉ số thông minh cũng thấp hơn bình thường, lại cứ là chân nhân đại tiên thành tựu kinh người.
Vậy… Chẳng lẽ Văn Bảo trước mắt này, tương lai có cơ hội trở thành cao nhân tuyệt thế của Tu Tiên Giới?
Đang suy nghĩ, thì nghe Vương Lục nói:
– Tiểu Hải, không phải ngươi vẫn luôn tò mò phương pháp qua ải Đào Nguyên Thôn sao? Giờ nơi này có tư liệu sống rất tốt này.
– … Ngươi nói Văn Bảo?
– Đương nhiên, tên này muốn thông minh không có thông minh, muốn can đảm không có can đảm… Đúng là lựa chọn số một để qua ải Đào Nguyên Thôn.
– Hả? Tại sao?
– Vì chơi có hỏng cũng không đau lòng, ha ha ha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!