Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)
Có Tin Ông Tố Cáo Ngươi Không?
Dịch: Tiểu Ngư3497
Biên: Cửu Long Ngọc Linh
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Sau khi Hải Vân Phàm tiến vào Đào Nguyên Thôn không lâu, đã xuất hiện nhóm khách thứ ba.
Không hề ngoài dự liệu, tuy Hải Vân Phàm có tư chất xuất chúng, nhưng Thăng Tiên Chi Lộ tụ tập toàn là anh tài trong thiên hạ, trừ Vương Lục ra, cũng có mấy người có tư chất gần như Hải Vân Phàm.
Cho nên, khi Hải Vân Phàm trò chuyện vui vẻ với Vương Lục, đã hoàn toàn dự đoán được, Đào Nguyên Thôn tiếp sau đây e là sẽ náo nhiệt đây.
※※※
– Gặp quỷ rồi, đây là nơi nào?
– Sau Vân Ba Đồ không phải là Xích Tích Sơn, Băng Phong Cốc sao? Sao lại có thêm một thôn làng ở đâu ra nữa?
– Cái này không giống với tin tức…
Chiều hôm đó, trong thôn xuất hiện thêm ba người mới, không ai không đến từ tu tiên thế gia, gia tộc nếu phân cấp thì đều là trên tam phẩm, thân thế cao quý hiển hách, ngay cả Hải Vân Phàm gặp bọn họ cũng phải cẩn thận ứng phó.
Ba người này không chỉ xuất thân hiển hách, tư chất hơn người, hơn nữa cùng là gia tộc tu tiên, các bên đã có hiệp ước hỗ trợ lẫn nhau, mạnh mẽ phối hợp, là đối thủ lớn nhất trong tính toán của Hải Vân Phàm, nếu không phải tự nhiên có thêm một kỳ nhân như Vương Lục, Hải Vân Phàm chắc đã vắt óc đấu pháp với ba người đó, nhưng bây giờ… Đại khái cũng không đến lượt hắn phiền não!
Nhìn ba người ngoài thôn kết bạn cùng đi, Hải Vân Phàm cười lạnh trong lòng: không lâu nữa sẽ có trò vui để xem rồi.
Một bên là kỳ nhân sơn dã cao thâm khó dò Vương Lục, một bên là tu tiên thế gia không coi ai ra gì, sơn thôn nhỏ bé không có khả năng dung nạp được cả hai phe, sau khi gặp mặt tất sẽ có là một hồi long tranh hổ đấu. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng là người của Linh Kiếm Phái cố ý?
Chẳng qua những chuyện này cũng không liên quan gì với hắn, cứ trốn ở một bên xem kịch là được!
Hải Vân Phàm cũng không phải đợi quá lâu, trò vui đã lập tức diễn ra.
※※※
– Ngươi, dọn ra ngoài.
Ở hậu viện của nhà trưởng thôn, thiếu niên Tạ gia Tính Vũ Tạ U Châu chỉ Vương Lục, đưa ra yêu cầu đầy chán ghét.
Sau đó, người bị hại Vương Lục vừa gặm ngô vừa bực bội hỏi:
– Mẹ nó, ngươi là ai? Có bệnh sao?
Tạ Càn Long tức giận, nhướng mày:
– Ngươi dám vô lễ với ta? Ngươi biết ta là ai chứ?
Vương Lục bỏ bắp ngô xuống:
– Thì không biết mới hỏi chứ. Mẹ nó, ngươi đúng là có bệnh à?
Tạ Càn Long vô thức cho tay vào túi, giống như muốn lấy gì đó ra, sau chút sửng sốt thì bình tĩnh lại một chút.
– Ta là con cháu đời thứ mười bốn của Tạ gia, Thính Vũ Tạ U Châu…
– Chào con cháu, muốn làm gì hả?
Tạ Càn Long đầu đầy gân xanh:
– Ta đã nói rồi, ngươi dọn ra khỏi đây.
– Dọn ra? Vì sao?
– Vì ta muốn ngươi dọn ra.
– Hừ, mở miệng ra ‘ta muốn’ với một đại nam nhân, ngươi cũng nói được nữa.
Tạ Càn Long cuối cùng không nhịn được chuẩn bị động thủ, mà ngay lúc này, hai tên đồng bọn của hắn không kiên nhẫn đi tới:
– Tạ công tử, sao chậm vậy?
– Thằng nhãi đó lẽ nào không biết cân nhắc sao?
Tạ Càn Long ngừng tay:
– Hai ngươi đừng nhúng tay.
Vương Lục tiếp tục ăn ngô, càng buồn bực nhìn ba người tự ý xông vào nhà dân kia, sau đó hỏi Hải Vân Phàm đi theo phía sau ba người.
– Tiểu Hải, ba tên này là sao?
Hải Vân Phàm thầm mắng xúi quẩy, không ngờ mình nấp sau gốc cây vẫn bị Vương Lục bắt được, vốn định ở ngoài xem kịch, kết quả lại bị tóm làm diễn viên sao?
Bị Vương Lục gọi ra, Hải Vân Phàm thoải mái đi tới, chào hỏi ba tên đệ tử thế gia này.
– Tạ công tử, Vân công tử, Lý công tử!
Ba người thấy Hải Vân Phàm cũng kinh ngạc:
– Hải Vân Phàm? Là ngươi?
Vương Lục cũng kinh ngạc:
– Tiểu Hải, hình như trong mắt họ ngươi không có địa vị gì?
Hải Vân Phàm thầm mắng: “Phí lời, nơi này là bên trong tiên sơn, không thuộc địa phận quản lý của hoàng đế phàm trần, với lại ba người bọn họ liên thù, một mình nhị hoàng tử Vân Thái Đế Quốc như ta đương nhiên không nói được địa vị gì! Con người ngươi bình thường cảm thấy trì trệ, khi khiến người khác xấu hổ lại đặc biệt sắc bén!”
Nhưng Hải Vân Phàm không hổ là Hải Vân Phàm, tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ rộng rãi, vẫn nở nụ cười mặc kệ câu hỏi của Vương Lục, nói:
– Ý của Tạ công tử lúc nãy là, hy vọng ngươi chuyển ra khỏi nhà của trưởng thôn.
Vương Lục cũng bỏ qua Tạ Càn Long, nói với Hải Vân Phàm:
– Vì sao?
Hải Vân Phàm nhìn ba vị công tử kia, ba người đó rõ ràng không định nói thêm gì với Vương Lục, đều đang đợi hắn trả lời.
Được rồi, xem kịch lên cả sân khấu, ít nhiều cũng phải tham dự một chút, Hải Vân Phàm hắng giọng, giải thích:
– Ha ha, nói ra cũng đơn giản, mấy người Tạ công tử là con cháu đại gia tộc tu tiên vô cùng nổi danh trong Tu Tiên Giới, thân phận hiển hách, còn Vương huynh đây, tuy tiềm chất kinh người, nhưng chung quy cũng là người quê kệch…
Nghe đến đây, Vương Lục hơi mất kiên nhẫn:
– Ta cũng không nhắm vào mẹ họ định làm cha dượng họ, ngươi nói ra chuyện thân thế chênh lệch làm gì?
– Chuyện này… Vì ngươi xuất thân thấp hèn, giờ lại được ở vị trí tốt nhất trong thôn, mà mấy người Tạ công tử, hình như chỉ có thể ở nhờ nhà dân bình thường. Điểm này… hơi bất hợp lý.
Hải Vân Phàm nói xong, lại bổ sung:
– Đương nhiên, ta chỉ phụ trách giải thích, không phải là quan điểm cá nhân của ta.
Sau khi nói dứt, Hải Vân Phàm tiếp tục giữ vững bổn phận giải thích, im lặng không nói, đợi phản ứng của Vương Lục.
Phản ứng của Vương Lục chỉ là sự im lặng kéo dài.
Tạ Càn Long mất kiên nhẫn:
– Nhãi ranh, rốt cục ngươi muốn thế nào? Lãng phí thời gian quý báu của chúng ta, ngươi chưa chắc đã trả được cái giá đó đâu!
Vương Lục cười lạnh:
– Ta hiểu rồi, các ngươi là cái loại thiếu niên không lăn lộn nổi trong gia tộc, sau đó rời nhà ra ngoài, định thông qua kì ngộ chứng minh giá trị của mình. Tiểu Hải, ngươi tư liệu đầy đủ, nếu ta đoán không sai, mấy kẻ gọi là công tử thế tử này, ở gia tộc chắc là đều thê lương phải không?
Hải Vân Phàm cười khổ, loại lời đắc tội người khác này ngươi bảo ta nói thế nào? Huống hồ nếu nói thê lương, thì cũng không phải, có thể có được thành tích như hiện giờ trong thí luyện của Linh Kiếm Phái, cũng coi như nhân tài hiếm có… Nhưng đúng như Vương Lục nói, mỗi người họ đều có chỗ khó riêng, không được như ý.
Mấy người Tạ Càn Long đã bừng bừng lửa giận, không thể nhịn thêm nữa.
– Nhãi ranh, ngươi tự tìm chết, vậy cũng đừng trách chúng ta!
– Hừ, không biết sống chết!
– Trong Vân Ba Đồ thành tích hơi tốt một chút, đã cho mình là kẻ phi phàm sao?
Ba người bày tư thế sẵn sàng động thủ, Tạ Càn Long đưa tay vào túi, công tử Vân gia tay bắt kiếm quyết, công tử Lý gia chắp tay đứng đó, mái tóc không gió tự bay.
Trong lòng Hải Vân Phàm khẽ run: những đứa trẻ lớn lên trong tu tiên thế gia này quả nhiên không tầm thường, trên người đều có bảo vật gia tộc ban tặng… Hơn nữa là bảo vật khá cao cấp!
Linh Kiếm Sơn là nơi nào? Sao có thể tùy ý mang pháp khí tiên gia leo núi? Trên Kim Kiều, pháp khí bình thường đã bị bài xích rồi, có thể giấu giếm đi qua Kim Kiều, qua được Vân Ba Đồ đến Đào Nguyên Thôn, vậy chỉ sợ không chỉ là pháp khí, rất có thể là pháp bảo!
Cho dù là gia tộc tam phẩm, thì pháp bảo cũng không phải thứ có thể tùy tiện lấy ra, địa vị ba người này trong gia tộc, chỉ sợ là cao hơn trong tình báo của hắn một chút… Nhưng quan trọng là bây giờ, ba đứa trẻ mười một, mười hai tuổi cầm pháp bảo, cho dù một trăm tên binh sĩ tinh nhuệ của Vân Thái Đế Quốc cũng có thể ở tan biến trong nháy mắt, không biết Vương Lục ngăn cản thế nào đây?
Hải Vân Phàm không hề hoài nghi sự tàn nhẫn của đám Tạ Càn Long, tu tiên đại tộc trước giờ luôn coi mạng người như con sâu cái kiến, hơn nữa gia tộc ba người này ở cũng là kiệt xuất trong đó, tuy miễn cưỡng coi như chính đạo, nhưng cơ bản là tà đạo trong chính đạo…
Trong mắt bọn họ, loại người không có gia thế, càng không có thực lực như Vương Lục, tuy tư chất kinh người, nhưng đã động vào… thì cũng chỉ có một chữ chết thôi.
Về phần Vương Lục… Hắn quả thật có đủ chỗ thần kỳ quái dị, nhưng chung quy cũng chỉ là xuất thân từ một sơn thôn cỏn con… Hiện giờ còn xa mới có thể ngang hàng với đám Tạ Càn Long.
Vậy, thiên tài chưa đủ lông đủ cánh này, đối mặt với uy hiếp ngay trước mắt thì có thể làm được gì?
Làm người xem kịch, Hải Vân Phàm thực sự rất tò mò!
Không phải không có cách ngăn cản trận đấu này, tuy đám người Tạ Càn Long không hề tôn trọng gì với mình, nhưng chỉ cần mình lật bài tủ, chấn nhiếp cục diện một lúc cũng được. Chỉ là… Vương Lục và mình không thân không thích, chẳng phải không có lý do gì để lật bài vì hắn sao?
Với lại, nếu không qua được loại chuyện này, vậy chỉ có thể nói mình đã nhìn nhầm người, Vương Lục hữu danh vô thực, không đáng chú ý, càng không nói đến kết giao.
Tới đi, Vương Lục, cho ta biết đáp án của ngươi… Hải Vân Phàm đứng bên cạnh, cực kỳ mong chờ.
Sau đó, chỉ thấy Vương Lục không chút hoang mang gõ ngón tay lên bàn:
– Các ngươi… Không phải muốn lấy số đông bắt nạt ta đấy chứ?
Ba tên con em thế gia kia nhìn nhau, Vân thiếu và và Lý thiếu đồng thời thu tay.
Mọi chuyện là do Tạ Càn Long khởi xướng, tất nhiên nên do hắn kết thúc, người của tiên gia quả thật coi phàm nhân như con sâu cái kiến, nhưng vẫn phải tuân theo quy củ, với thân phận của họ, cậy đông hiếp yếu quả đúng là làm trò hề.
Về Tạ Càn Long, sau chút sửng sốt cũng không nhịn được cười:
– Nhãi ranh, một người hay ba người đối với ngươi cũng đâu có gì khác nhau? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách giao thủ với ta?
Vương Lục cũng cười:
– Các ngươi quá vội vàng, thật ra ta muốn nói, nếu các ngươi nguyện ý cậy đông hiếp yếu thì đúng là không thể tốt hơn, đánh từng người một thật quá phiền phức, hay là cùng lên đi!
– Ngươi nói cái gì?
Vương Lục sầm mặt:
– Ta nói, đối phó với mấy tên rác rưởi các ngươi, một mình ta là đủ rồi, hoặc là nói, ta chỉ cần nói một câu là có thể thu thập các ngươi!
Lời nói chấn động như thế, khiến gian phòng yên tĩnh mất một lúc.
Hải Vân Phàm làm khán giả cảm thấy tim đập nhanh hơn rõ ràng, cảm giác hưng phấn tốt đỉnh như nuốt trọn lấy hắn.
Cho dù là phô trương thanh thế, nhưng tư thái Vương Lục đang biểu hiện cũng khiến người ta rung động, huống hồ Hải Vân Phàm không cho rằng Vương Lục chỉ phô trương thanh thế, nói cách khác, ba tên thế gia công tử kia sắp xui xẻo rồi.
Về đám người Tạ Càn Long, thì chỉ có cơn giận vô cùng vô tận.
Bị một kẻ quê mùa sỉ nhục như vậy… Đã không chỉ liên quan đến bản thân, mà là liên quan đến sỉ nhục gia tộc! Vương Lục, nhất định phải chết!
– Băng Phong Sậu Vũ Phù!
– Lưu Vân Vô Hình Kiếm!
– Xích Huyết Tinh Khí!
Ba người đồng thời rút pháp bảo, nhất thời sát khí tràn ngập khắp phòng. Tuy ba người còn chưa chính thức bước lên Tu Tiên Chi Lộ, không có tu vi gì đáng nói, hoàn toàn sử dụng sức mạnh mà trưởng bối gia tộc phong ấn lại trong pháp bảo, uy lực chỉ có thể phát huy được một phần vạn… Nhưng, đã đủ để thiên đao vạn quả Vương Lục rồi!
Mà Vương Lục đáp lại, chỉ có một câu.
– Trưởng thôn, có người gây sự!
Lời còn chưa dứt, một bóng đen phá cửa sổ lao vào, phóng thẳng tới chỗ ba người Tạ Càn Long.
Động tác của bóng đen kia nhanh như chớp, quyền cước tạo ra vô số ảo ảnh về phía ba người, đồng thời phát ra âm thanh kì quái.
– A! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh! Đánh!
Trong khoảnh khắc, máu mũi bay tứ tung, ba người còn chưa kịp sử dụng pháp bảo đã bị đánh ngã, hôn mê bất tỉnh.
Bóng đen kia đánh xỉu ba người xong, phá cửa sổ ra ngoài không hề dừng lại, chỉ để lại trong phòng hai chủ tớ Vương Lục và Hải Vân Phàm đang vô cùng khiếp sợ!
Sau đó, Hải Vân Phàm nghe rõ ràng Vương Lục khinh thường.
– Mấy tên rác rưởi chuyên đạo cụ này, cũng dám khiêu chiến tông sư chuyên báo cáo như ta? Không biết sống chết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!