Trả Em Cả Một Đời Thanh Xuân
Chương 1
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”
“Diệp Tử Thiên, Em biết ngay là Anh lại không nhận điện thoại của Em, nói cho Anh biết Em đã đến trường rồi, chúng ta sắp được gặp nhau rồi” Lâm Mẫn cúp điện thoại mặt cười vui vẽ, Cô quen với việc như thế này rồi.
Khi Lâm Mẫn tìm được kí túc xá thì cũng đã là giữa trưa, Cô vào phòng thì đã thấy các bạn cùng phòng đang sắp xếp đồ đạc.
“Xin chào mọi người tớ là Lâm Mẫn,bạn cùng phòng với các cậu sau này có gì xin giúp đỡ”.
“Xin chào. Tớ là Triệu Manh, cứ gọi tớ là Manh Manh nhé” Cô bạn có dáng người nhỏ nhắn tóc xõa ngang vai vừa lôi đống quần áo từ vali ra nhanh nhảu đáp lời.
“Còn tớ là Trương Tiểu Nam, tớ kết cậu rồi” Một cô bạn khác từ phòng vệ sinh bước ra mỉm cười với Lâm Mẫn kèm theo cái nháy mắt.
“Thẩm Du” Cô gái ngồi gần cửa sổ miệng nói tay thì gõ bàn phím lạch cạch.
Lúc này Lâm Mẫn mới quay sang , nói sao nhỉ? với Manh Manh cô cảm thấy là một cô gái nhí nhảnh, đáng yêu, còn Trương Tiểu Nam thì là một người cá tính, mạnh mẽ. Nhưng với cô bạn này lại thấy sự trầm lắng, đối nghịch hẳn với hai người kia.
“Lâm Mẫn. cậu cứ mặc kệ cậu ấy, con mọt sách đó lúc nào cũng vậy, chỉ biết sách và máy tính thôi, cũng chẳng biết cậu ấy làm gì suốt ngày với chiếc máy tính đó” Tiểu Nam đưa mắt nhìn Thẩm Du rồi giúp Lâm Mẫn kéo vali vào.
“Các cậu quen nhau sau?” Lâm Mẫn mở vali thu xếp quần áo, nhìn Tiểu Nam rồi lại nhìn Thẩm Du
“Tớ với cậu ấy là bạn thời trung học với nhau” Nghe Tiểu Nam nói Lâm Mẫn gật đầu tỏ vẽ đã hiểu
“Lâm Mẫn. mau xếp quần áo, xếp xong chúng ta đi kiếm gì ăn, tớ thật sự rất đói” Manh Manh xếp xong quần áo thì thúc giục Lâm Mẫn, Lúc này cô mới nhớ là từ sáng đến giờ cô cũng chưa ăn gì.
Lúc Lâm Mẫn sắp xếp xong thì tất cả cùng kéo nhau xuống căn tin trường,Thẩm Du bị Tiểu Nam lôi kéo cuối cùng cũng chịu rời xa cái máy tính đi theo mọi người. nghe mọi người nói đồ ăn ở trường đại học A rất ngon. Cô cũng nghĩ vậy vì mặc dù trường đại học cũng gần nhà nhưng ít khi nào cô thấy Diệp Tử Thiên về nhà cả.
“Này lúc nảy tớ vừa nhìn thấy Diệp sư huynh ở sân bóng rổ đấy, đúng là đại thần mà, nhìn sao cũng thấy đẹp”
“Thật sao? Đâu, mau cho tớ xem hình nào”
“Diệp sư huynh trong miệng các cậu ấy có phải là Diệp Tử Thiên sinh viên năm cuối khoa kinh tế chúng ta không?” Manh Manh đi lấy đồ ăn vừa lại bàn đã nghe mấy cô bạn bàn kế bên nói chuyện liền khẽ hỏi.
“Chính xác, còn ai ngoài anh ấy” nghe Manh Manh hỏi Tiểu Nam liền trả lời, miệng khẽ nhếch lên, phải nói cô cái gì cũng biết. Đơn giản vì ba cô là giáo sư trong trường, ngày nào cũng nghe ông mang Diệp Tử Thiên ra để nói chuyện với anh cô.
“Aaaaa… tớ rất muốn gặp anh ấy, lúc vào trường đã nghe mọi người nói về anh ấy rồi, học giỏi, giỏi thể thao, lại còn đẹp trai nữa chứ.” Manh Manh mắt sáng long lanh tưởng tượng ra đủ kiểu Diệp Tử Thiên trong miệng mọi người.
“Khụ..Khụ..”
“Lâm Mẫn, cậu không sao chứ?” Tiểu Nam đưa tay vuốt lưng Lâm Mẫn hỏi han.
“Tớ Không sao, chỉ là tớ không ngờ tớ lại có nhiều đối thủ như vậy” Lâm Mẫn đang uống nước, nghe thấy Manh Manh và mọi người nhắc đến Diệp Tử Thiên thì bị sặc nước, cô biết Tử Thiên nhà cô rất đẹp trai cũng có rất nhiều người để ý, nhưng mà đến cả một trường đại học A to như thế này làm sao cô chống nổi đây. Lâm Mẫn tự nhủ với bản thân.
“Lâm Mẫn…. ý của cậu là…….cậu quen biết với Diệp sư huynh sao?” Tiểu Nam hoang mang trợn mắt nhìn Lâm Mẫn, Manh Manh chớp chớp đôi mắt to tròn chờ câu trả lời của cô, ngay cả một người im lặng từ đầu đến giờ như Thẩm Du cũng buông đũa nâng mắt lên nhìn cô. Cô nhìn Tiểu Nam rồi quay sang bắt gặp ánh mắt mong chờ của Manh Manh kế đến là Thẩm Du, cô hé môi cười gật đầu.
“Aaaa…. Nào mau mau nói cho chúng tớ biết cuối cùng là quen như thế nào” Manh Manh kích động đứng bật dậy hét lớn, làm mọi người xung quanh cũng đưa mắt nhìn sang bàn bọn cô, Lâm Mẫn không thích bị nhiều người nhìn như vậy liền kéo tay Manh Manh ngồi xuống
“Cậu nói nhỏ một chút, ăn nhanh đi về phòng tớ sẽ kể cho các cậu nghe”.
Lúc về đến phòng Tiểu Nam và Manh Manh liền lôi kéo cô, Thẩm Du cũng ôm máy tính ngồi kế bên góp vui. Nhắc đến Diệp Tử Thiên cô lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó trên đường đi học về vì né chú chó hoang bên đường mà cô bị té, chân va phải đá chảy rất nhiều máu, đúng lúc ấy Diệp Tử Thiên đi ngang qua liền đưa cô vào bệnh viện rồi cõng cô về nhà, nhờ vậy cô mới biết nhà anh ở cạnh nhà cô và cũng kể từ đó cô liền theo đuôi anh.
Đối với Diệp Tử Thiên thì cứu cô là chuyện phải làm, nếu trong trường hợp của anh ai thấy một cô bé bị thương cũng sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng với Lâm Mẫn thì khác, mẹ cô mất sớm từ nhỏ cô không có được tình yêu thương của mẹ, ba cô thì lo công việc ít quan tâm cô, nên đối với sự dịu dàng của Diệp Tử Thiên thì cô liền để trong lòng. Ban đầu theo đuôi Tử Thiên chỉ vì muốn cảm ơn anh, nhưng anh thì luôn né tránh làm cho Lâm Mẫn sinh ra cảm giác mất mát, nhưng cô không bao giờ từ bỏ, ngày ngày đợi anh đi học cùng, đợi anh về cùng, đến khi anh lên đại học cô cũng cố gắng thi vào trường anh đang học chọn ngành giống anh. Nếu ai hỏi cô Diệp Tử Thiên là gì của cô thì cô sẽ nói Diệp Tử Thiên là cả thanh xuân của cô.
“Lâm Mẫn … nói như vậy cậu là đang bị trúng tiếng sét ái tình của Diệp sư huynh sao?” Manh Manh nghe cô kể xong thì liền ôm mặt ngây ngốc
“Cậu phải nói là Lâm Mẫn đã bị Diệp sư huynh cho uống tà rồi, Cậu nói xem đúng không Tiểu Du” Tiểu Nam đẩy đầu của Manh Manh rồi nhìn sang Thẩm Du mặt cắm vào máy tính, cũng không biết nảy giờ cậu ấy có nghe đc gì không.
“Tớ chỉ biết Lâm Mẫn cậu ấy sợ chó” người nào đó được nhắc tên thì lên tiếng, nhưng mặt vẫn không rời khỏi máy tính. Manh Manh và Tiểu Nam nghe xong thi im bặt không còn gì để nói, Lâm Mẫn thì ôm bụng cười. Mấy cô bạn cùng phòng này của cô cũng đáng yêu đấy chứ.
Mấy tuần kế tiếp Lâm Mẫn bù đầu với lịch học nên không có thời gian đi tìm Diệp Tử Thiên, mãi đến hôm nay hơi rảnh thì cô chợt nhớ ra ngày mai cô có tiết kiểm tra nên hôm nay tranh thủ đến thư viện tìm sách và tự học.
“Tiểu Du. cậu đi thư viện cùng tớ không?” Manh Manh và Tiểu Nam hôm nay không có ở phòng, chỉ còn mỗi cô bạn mọt sách này, Lâm Mẫn nghỉ rủ cô đi thư viện chắc hẳn cô sẽ đồng ý, chuyện gì chứ sách là cô bạn này không thể từ chối.
“Được. tớ cũng muốn tìm vài cuốn sách, sẵn tiện trả đống sách này, tớ đọc hết rồi” Thẩm Du gấp quyển sách trên tay lại, xếp lên đống sách kế bên rồi ôm đi. Lâm Mẫn ngẩn ngơ rồi sách balo chạy theo.
“Đưa đây tớ ôm phụ cậu, tớ thật không hiểu tại sao cậu lại chọn khoa kinh tế, trong khi cậu lại thích viết lách” Lâm Mẫn chia bớt sách trên tay Thẩm Du, vờ như không thấy sự thay đổi trên mặt cô ấy.
“Này, đừng nghĩ là tớ xem trộm máy tính của cậu nha, chỉ là những người hay ôm máy tính thích đọc nhiều sách, ít nói, đa số là thích viết lách, cũng có những trường hợp là không” Hiểu được Thẩm Du nghĩ gì cô liền nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, quay sang nhìn Thẩm Du thì thấy cô ấy mỉm cười nhưng không nói gì. cô cũng không hỏi tiếp ai cũng có một số chuyện riêng muốn giữ cho riêng mình mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!