Trả Thù Người Đã Từng Thương - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3632


Trả Thù Người Đã Từng Thương


Phần 8


Lúc dẫn Quang vào đến nhà, bật điện lên, tôi lại càng thấy ân hận và xấu hổ vì trong lúc hứng lên lỡ miệng, mời anh ta vào nhà mình.

Nhà tôi đã cũ lắm rồi, tường bong tróc từng mảng hết cả, mái ngói thì chỗ vỡ chỗ lành, nói chung là nhìn xập xệ đến mức phá đi xây lại được rồi. Mà anh ta thì lại là sếp của tôi, mặc quần áo lịch sự, đi ô tô xịn, vào ngôi nhà thế này nhìn chẳng có tý tương xứng tý nào cả.

Tôi cứ sợ anh ta chê bẩn, thế mà khi mới bước vào, câu đầu tiên Quang nói:

– Ở đây mát nhỉ? Nhà ở dưới quê nhà anh cũng mái ngói kiểu này, vào nhà cái là dễ chịu hẳn. Không nóng hấp hơi như nhà mái bằng.

Tôi vẫn còn ngượng nên đi lại kéo ghế cho anh ta ngồi, lấy khăn sạch lau đi lau lại mấy lần rồi mới nói:

– Vâng, nhà em xây lâu rồi, mái ngói mục hết rồi. Chắc có điều kiện thì mới sửa sang lại cho đẹp. Anh ngồi đi, ngồi đây đợi em một tý, em đi nấu cơm.

Cũng may mấy hôm tôi ốm, con Ngọc sợ tôi không lặc được ra chợ nên mua cả đống thức ăn nhét đầy tủ lạnh. Tôi cắm cơm xong mới cầm cặp bánh trung thu công ty phát, mang đến bàn thờ thắp hương cho bà, mỗi tội chân tôi đau mà bàn thờ thì cao, vừa cầm ghế định trèo lên thì Quang nói:

– Để đấy anh bỏ lên cho.
– Em bỏ lên được mà, anh cứ ngồi đấy chờ em tý.
– Em xuống đi, chân đau thế trèo làm sao được. Anh với cái là đến thôi, đưa đây anh.

Tôi cao gần một mét bảy nhưng đứng với Quang thì anh còn cao hơn tôi hẳn một cái đầu, chiều cao như thế chắc với cái là đến thật, với cả thấy anh nói thế tôi cũng ngại từ chối, thế nên tôi đành đưa bánh cho anh.

– Em cảm ơn anh ạ.
– Em đi nấu cơm đi, khi nào xong anh gọi lên thắp hương.
– Vâng.

Tôi ở dưới bếp nấu cơm một lúc mà không thấy bên trong có động tĩnh gì, cũng chẳng thấy Quang gọi lên thắp hương, mãi sau tò mò quá mới chạy lên ngó xem anh đang làm gì, vừa thò đầu nhìn vào thì thấy Quang đang dọn bàn thờ, mà trên bàn thờ lại có thêm mấy bông hoa cúc.

Anh xắn tay áo cao lên quá khuỷu tay, không sợ bẩn mà cầm giẻ sạch lau dọn dọn bàn thờ bà hộ cho tôi, tàn hương rơi lả tả xuống đất. Không hiểu sao nhìn bóng lưng anh lúc đó, trong lòng tôi xuất hiện rất nhiều cảm xúc kỳ lạ, giống như xúc động mà cũng như là cảm kích, tự nhiên muốn khóc to một trận. Lâu nay tôi chỉ có một mình, chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như vậy, chưa từng có ai quan tâm đến cả những việc nhỏ nhặt như thế, kể cả người yêu cũ của tôi.

Ngày trước mỗi lần Minh đến nhà chơi thì cùng lắm là mua một ít hoa quả rồi thắp hương cho bà, anh ta chưa bao giờ giúp tôi bất cứ việc nhà gì, anh ta là con trai độc đinh được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ nên rất gia trưởng, lúc nào cũng cho rằng những công việc nhà như thế phụ nữ phải làm hết.

Tôi cũng không trách, bởi vì trước giờ một mình tôi có thể làm hết được nên cũng không cần ai giúp. Đến hôm nay mới biết, có những việc có thể làm một mình được, nhưng nếu có một người đàn ông sẵn lòng giúp mình, kiểu gì mình cũng sẽ thấy rất vui.

Tôi đang mải nghĩ về những chuyện cũ thì nghe tiếng nồi canh sôi trào ra trên bếp, lại vội vội vàng vàng chạy xuống. Một lúc sau khi nấu cơm xong, tôi bê mâm cơm lên thì đã thấy Quang dọn xong bàn thờ, nhà cửa cũng được anh sắp xếp lại gọn gàng sạch sẽ.

Tôi giả vờ như không biết, đặt mâm cơm xuống bàn rồi tròn mắt hỏi anh:

– Ơ, anh dọn nhà giúp em đấy ạ?
– Ừ, đến nhà ăn cơm không mang theo gì anh hơi ngại, thế nên dọn nhà bù lại nhé.

Tôi không nghĩ anh trả lời như thế nên ngơ ngác mất mấy giây, lúc sau mới bật cười:

– Thế sau em phải thường xuyên mời anh đến nhà ăn cơm mới được. Tự nhiên có người ăn cùng mà lại còn được dọn nhà miễn phí.
– Thôi lần sau anh đến mang quà.

Tôi lại cười lần nữa, Quang cũng cười. Tôi đặt mâm cơm xuống rồi đi đến thắp hương cho bà, xong xuôi, hai người chúng tôi ngồi ở bộ bàn ghế nhỏ bằng trúc ọt ẹp, xới hai bát cơm ra rồi cùng ăn. Trong bữa cơm, tôi không biết nói chuyện gì nên hỏi anh:

– Anh mua hoa đấy ạ?
– Ừ, nãy em nấu cơm anh ra ngoài ngõ mua. Hôm nay rằm nên đi đâu cũng thấy hoa.
– Ngại quá, anh đến đã không mời được món gì ngon rồi lại còn làm anh mất công đi mua hoa với dọn nhà.
– Không sao đâu, anh thích dọn nhà mà.

Tôi lịch sự gắp cho anh một miếng thịt kho tàu, thấy anh trả lời thế nên trêu:

– Ai làm thiết kế nội thất cũng thích dọn nhà hả anh? Em thấy sư phụ công ty em ngày trước cũng thích dọn nhà lắm, cứ rảnh ra là lại ngồi thiết kế phòng của anh ấy. Mà phòng của anh ấy có mấy chục mét vuông thôi, thế là đồ đạc cứ phải dọn đi dọn lại.
– Bệnh nghề nghiệp đấy. Hay là khi nào em muốn sửa nhà thì bảo anh thiết kế cho, nhà mái ngói thiết kế lên nhìn đẹp lắm.
– Vâng, thế thì anh đừng đuổi việc em sớm nhé, để em cày cuốc ở công ty anh thêm mười năm là đủ tiền sửa nhà.
– Ngày nào em cũng tăng ca thì chắc không đến mười năm đâu, tầm chín năm rưỡi thôi.

Càng nói chuyện càng thấy anh rất duyên, không tỏ vẻ bề trên cũng không khoe khoang mình làm được gì, cách Quang nói khiến cho người khác có cảm giác rất thoải mái dễ gần, chân thành và giản dị, làm cho bữa ăn chỉ có hai người chúng tôi không bị ngượng ngập mà cứ vang lên tiếng cười mãi không thôi.

Sau khi ăn xong, tôi đi rửa bát còn anh ở trên nhà dọn chỗ vừa mới ăn cơm, lúc tôi lên đã thấy Quang cầm mấy bản thiết kế chung cư mà tôi vẽ đi vẽ lại suốt mấy đêm vẫn không ưng, nghiêng đầu chăm chú xem xét.

– Mấy bản đó em vẽ hỏng anh ạ.

Tôi cười cười, đi lại bàn rót cho anh một cốc nước. Quang lật thêm mấy trang nữa rồi mới bảo tôi:

– Nhiều ý tưởng hay mà, giữ lại sau này còn lọc ra đem đi thiết kế chỗ khác.
– Thế ạ? Em cứ nghĩ vẽ hỏng thì không dùng được nữa, định vứt đi.
– Đừng cứng nhắc thế chứ? Làm nội thất quan trọng nhất là ý tưởng, có thể chỗ này không dùng được, nhưng nếu đem sang không gian khác lại trở thành điểm nhấn đấy. Em cứ sưu tập bản vẽ hỏng lại, anh mua hết cho.
– Anh đừng nói là mua để cho em nhanh có tiền sửa nhà đấy nhé.
– Ừ, đằng nào em sửa nhà cũng thuê anh thiết kế mà, lúc đó thì tiền lại vào túi anh. Không đi đâu mà thiệt.

Thiết kế chung cư thì tôi làm được, nhưng thiết kế nhà mái ngói thì tôi chịu, phải trình độ cao siêu như Quang thì may ra mới làm được. Mà anh biết điểm yếu của tôi nên bắt thóp ngay, làm tôi không muốn cười cũng phải cười:

– Đúng là sếp tôi, đây là tư bản cao cấp chứ không phải tư bản cũ nữa, bóc lột nhân viên theo kiểu mới. Bản vẽ của em anh đem đi thiết kế kiếm tiền, sau rồi em lại phải nhờ anh thiết kế nhà em cũng tốn tiền, thế là em tốn tiền x2.
– Biết thế thì em chăm chỉ vào, nhận nhiều hợp đồng, đẩy nhanh tiến độ làm việc thì mới rút ngắn được thời gian bị bóc lột.
– Vâng, em phục sếp rồi, sếp cứ từ từ bóc lột thôi, không đến lúc em chỉ còn da bọc xương mất.

Quang cũng bật cười, anh đặt tập thiết kế lại lên giá sách, xong lại nhìn tôi:

– Em ở một mình à?
– Vâng. Em ở một mình.

Tôi không muốn nhắc đến bố mẹ nên chỉ nói đến đó, Quang cũng không hỏi sâu thêm nữa mà chỉ bảo tôi:

– Con gái ở một mình phải cẩn thận đấy. Lúc nãy anh thấy bản lề cửa bị bung nên bắt vít lại rồi, tý nữa khóa cửa cẩn thận rồi ngủ nhé.
– À vâng, ngại quá, cứ làm phiền anh hết việc này đến việc khác.
– Phiền gì đâu, bệnh nghề nghiệp của anh đấy.
– Thế sau này em cũng phải cày cuốc hết sức để xứng đáng với bệnh nghề nghiệp của sếp mới được. Cảm ơn sếp ạ.

Quang đứng dậy nhìn tôi, sắc mặt anh rất ôn hòa, đôi mắt đen thẫm của anh khiến tôi bỗng dưng đập thình thịch:

– Ừ, anh về đây. Khóa cửa nghỉ sớm đi.
– Vâng, anh về luôn ạ?
– Mười giờ rồi, anh tranh thủ về làm nốt việc.
– Vâng ạ.

Tôi đòi đưa Quang ra đến đầu ngõ nhưng anh không cho, bảo chân tôi đau thì cứ ở trong nhà, anh nhớ đường rồi, anh đi ra được. Anh nói thế thì thôi cũng không dám cãi lời nữa, chỉ lẳng lặng ở trong nhà nhìn theo bóng anh cho đến khi nghe tiếng ô tô nổ máy rời đi mới quay vào.

Hôm nay vì có Quang đến, trung thu tôi cũng không phải đi làm thêm như những năm trước nữa nên tôi rất vui. Tôi tắm rửa xong xuôi lại leo lên giường, định gọi điện tâm sự với Ngọc, không ngờ còn chưa kịp gọi thì đã thấy Minh nhắn tin đến.

“Em ngủ chưa?”

Tôi không nhắn lại, một lúc sau lại thấy anh ta nhắn tiếp.

“Anh vừa trước cổng nhà em, thấy có người từ trong đó đi ra”

Vì sợ anh ta lắm chuyện lại lộ ra chuyện tôi với Quang, sau đó lại đến tai Yến, thế nên tôi đành phải trả lời:

“Anh đến làm gì?”
“Trung thu anh định mang đồ đến thắp hương cho bà thôi. Anh kia là người yêu của em à?”
“Anh đừng có nói vớ vẩn, người ta vào nhầm nhà. Tôi không giống anh đâu, lật mặt nhanh như lật sách thế tôi không theo kịp”
“Em đừng giận anh nữa, anh biết anh sai rồi. Anh chỉ mong em cho anh thêm thời gian nữa, công việc của anh ổn định rồi anh sẽ chia tay My, về với em. Mình yêu nhau bốn năm cơ mà, đâu phải nói quên là quên, đúng không em?”
“Bốn năm còn cắm sừng được, mười năm cũng có là gì. Thôi, anh không cần mua đồ thắp hương cho bà tôi mất công, bà tôi không dám nhận của anh đâu”
“Anh biết bây giờ em ghét anh, nhưng anh vẫn muốn nói anh còn yêu em. Hơn một tháng anh suy nghĩ rồi, anh chỉ nông nổi thôi chứ người anh yêu vẫn là em. Anh tưởng chia tay rồi sẽ quên em, nhưng mà anh không làm được”

Trước đây mỗi lần cãi nhau thường là tôi làm lành, hoặc khi nào giận quá thì Minh mới nhắn tin dỗ tôi vài câu, anh ta dỗ rất ngọt, nói mấy câu “yêu tôi”, “nhớ tôi”, thế là lại hòa. Con gái mà, rất thích nghe người yêu mình nói những lời như thế. Nhưng mà bây giờ, anh ta có nói gì thì tôi cũng không tin.

Tôi không nhắn lại nữa mà tắt luôn nguồn điện thoại rồi trùm chăn đi ngủ, sáng hôm sau lại lếch thếch ra bến xe bus bắt xe đi làm. Vừa định chen lên thì thấy xe của Quang bấm còi phía sau.

Tôi ngơ ngác dừng lại, ngoái đầu lại nhìn thì thấy anh hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với tôi:

– Em lên đây.

Chỗ này cấm đậu xe nên anh không xuống để đón tôi được, mà lệnh sếp tôi lại không dám cãi, với cả sợ cả công an bắt xe anh nữa nên đành rảo bước đi lại, mở cửa ngồi vào.

– Sao anh lại ở đây ạ?
– Nãy bên đường Nguyễn Văn Huyên có tai nạn, tắc cứng nên anh đi vòng đường này. Vừa qua đây thì thấy em.
– À vâng. Em đang định đi xe bus đến công ty.
– Chân em thế vẫn chen được xe bus à?
– Vâng, vẫn chen được ạ. Hôm nay lại sắp khỏi rồi, chắc mai kia gì đấy là em tranh chỗ tốt.

Quang bật cười, sau rồi không nói gì nữa mà lái xe đến công ty. Đi được một đoạn, tự nhiên tôi nhìn thấy hàng bán bánh mì Bami lên vội vàng bảo anh dừng lại. Mở cửa xuống mua hai cái bánh mì, tôi một cái anh một cái, lên xe cười tít mắt đưa cho anh:

– Anh đưa em đi làm nên em mời anh bữa sáng đây. Anh ăn sáng chưa?
– May thế, anh chưa ăn.

Quang cầm lấy bánh mì trên tay tôi, cẩn thận để lên thành xe rồi mới tiếp tục lái đi. Lúc đến công ty may vẫn còn sớm, chưa có ai đến nên không ai nhìn thấy tôi và sếp đi cùng với nhau. Tôi ngồi vào bàn làm việc bắt đầu gặm bánh mì, Quang cũng vào phòng làm việc của anh, không rõ có ăn bánh mì tôi mua hay không nhưng tôi thấy rõ ràng anh có cầm theo. Mà chỉ cần thế thôi là tôi cũng vui rồi.

Trong lòng tôi đã có thay đổi rõ ràng nhưng tôi sợ nên cứ gạt đi, sau đó buổi chiều lại cố tình về trước để tránh mặt anh. Tôi sợ mọi việc tiến triển nhanh quá, Quang sẽ nghi ngờ, với cả đàn ông thích phụ nữ khó nắm bắt được nên tôi sẽ từ từ thả thính rồi lại ngừng, kiên nhẫn chờ đến khi anh thật sự cắn câu mới thu cần.

Thực ra chỉ mình tôi biết trong lòng tôi còn một nỗi sợ nữa, một nỗi sợ mơ hồ mà ngay cả chính tôi không dám đối diện, đó chính là sợ bản thân mình sẽ xiêu lòng. Tôi đang trả thù, trả thù thôi, tôi không được mềm lòng. Tôi luôn phải tự nhủ mình như vậy.

Hơn một tuần sau chân tôi lành hẳn, tôi với Quang cũng không nói chuyện riêng với nhau thêm lần nào nữa. Thỉnh thoảng đụng mặt ở công ty thì tôi vẫn tươi cười nói:

– Chào sếp ạ.

Quang cũng gật đầu, trên môi cũng nở sẵn một nụ cười nhẹ với tôi:

– Ừ.

Cứ như thế cho đến nửa tháng sau, công ty có một hợp đồng cần ký ở Đà Nẵng, lẽ ra là chị Tú trưởng phòng phải đi cùng sếp nhưng đột nhiên con chị ấy bị nhiễm khuẩn rota phải vào viện cấp cứu, chị Tú không đi được nên gọi điện bảo tôi:

– An ơi, mày đi cho chị với. Thằng cu nhà chị sốt với đi ngoài không cầm được, chị không đi với sếp được.
– Cu có sao không chị? Xét nghiệm chưa?
– Chưa, đang nằm ở Nhi đây. Sáng sớm mai đi rồi mà nó vẫn chưa hạ sốt.
– Em đi thì đi được, nhưng quan trọng là sếp có đồng ý không ấy. Hợp đồng đó em có biết gì đâu, sợ lăng xăng vào mà không làm được việc, sếp lại nói cho.
– Chị mail cho mày hợp đồng với cả bản vẽ của chị, mày cứ đọc qua đi rồi nghiên cứu. Chị làm hết rồi, chỉ cần mày thuộc để thuyết trình cho khách nghe, thế là được thôi.
– Má ơi, dự án công ty lớn đấy. Em mà quên thì sếp giết em chết.
– Yên tâm, ai chứ Quang thì chị mày thừa biết. Chỗ nào mày quên, Quang sẽ tìm cách nhắc mày. Chị đi ký hợp đồng nhiều rồi nên chị biết. Nhé, mày giúp chị đi, sau về chị mời trà sữa.
– Em nghe trà sữa là thích rồi đấy.
– Hai cốc.
– Được luôn. Nhưng mà chị nói với sếp chưa? Em sợ sếp không đồng ý.
– Nhân tài của phòng thiết kế, kiểu gì sếp chả đồng ý. Giờ mày cúp máy đi, chị gửi mail, xong chị gọi báo sếp.
– Vâng ạ.

Cúp máy xong, tôi mở laptop lên check mail rồi bắt tay ngay vào làm việc, lúc sau thấy chị Tú nhắn tin bảo sếp đồng ý rồi, sau đó còn gửi cả mã vé máy bay điện tử cho tôi.

Nghe nói chuyến đi này ký hợp đồng với một công ty xây dựng lớn, họ làm dự án xây dựng các khu biệt thự liền kề ở ngay gần bãi biển Mỹ Khê, nếu như công ty tôi trúng được hợp đồng lần này, kiểu gì cũng thu về được rất nhiều lợi ích, nhất là về danh tiếng và tiền, về sau còn có tương lai nhận được nhiều hợp đồng từ đối tác khác nữa.

Sáng hôm sau, tôi mang hai quầng mắt thâm như gấu trúc đến sân bay, ngồi ở sảnh chờ gật gà gật gù. Đi cùng có sếp cùng một anh trợ lý nữa, là cái anh mà hôm đầu tiên tôi đến công ty làm mang hoa quả về cho mọi người ấy.

Anh Long thấy tôi uể oải thế thì trêu:

– An tối qua đi chơi với người yêu về muộn hay sao thế? Nhìn chẳng có tý sức sống nào cả.
– Đâu, tối qua em tăng ca đấy chứ.
– Tăng ca á? Đừng nói phét nhé, hôm qua anh về muộn nhất công ty đấy.
– Em tự tăng ca ở nhà, chị Tú bảo em nghiên cứu bản vẽ mà. Tý anh nói với sếp trả tiền tăng ca cho em nhé. Nghe nói làm thêm giờ được 200% lương đấy.
– Thôi đi cô nương, chuyến này mà ký được hợp đồng thì tha hồ được thưởng. 200% lương tăng ca không bằng 1/4 tiền thưởng đâu, cố gắng thuyết trình cho tốt vào nhé.
– Em biết tiền thưởng cao nên mới ngồi làm việc suốt đêm đây, thôi anh trật tự cho em bổ sung tinh lực tý nào. Tý lên máy bay nhớ gọi em đấy nhé.
– Biết rồi, nhân vật quan trọng làm sao thiếu được. Cứ yên tâm ngủ đi, khi nào vào đến Đà Nẵng anh gọi… điện.

Tôi phì cười, nói với anh Long dăm ba câu nữa rồi gục xuống ba lô, tranh thủ chợp mắt. Quang thì ngồi cách tôi mấy hàng ghế, đang ôm laptop làm việc nên không để ý lắm đến tôi và anh Long, mãi khi lên đến máy bay, chúng tôi mới có cơ hội trò chuyện với nhau mấy câu.

Ghế của tôi ngay cạnh ghế anh nên lúc máy bay cất cánh an toàn xong, Quang mới hỏi:

– Bản vẽ của Tú em đọc có hiểu không?
– Có ạ, em nghiên cứu rồi. Mấy biệt thự liền kề đó đa phần thiết kế giống nhau, nhưng để không gian khác biệt thì nội thất bên trong thiết kế phải khác hoàn toàn, tối qua em có vẽ thêm mấy bản nữa, tý nữa vào đến nơi em đưa cho anh xem ạ.
– Em vẫn còn thời gian để vẽ thêm à? Mãi tối qua mới thấy Tú báo lại với anh.
– Vâng, em tranh thủ làm nên chỉ làm sơ sơ được thôi. Tý nữa vào đến Đà Nẵng em sửa lại cho hoàn chỉnh hơn. Mai mới đi gặp đối tác anh nhỉ?
– Ừ, chiều mai mới gặp. Em cứ làm đi, cần gì thì hỏi anh nhé.
– Vâng ạ.

Nói được đến đó thì mắt tôi ríu lại, nhìn sang cũng thấy Quang đang ôm laptop làm việc chứ không nói gì nữa, thế là tôi nhắm mắt ngủ luôn. Mãi đến khi loa trên máy bay thông báo sắp hạ cánh xuống sân bay, tôi mới giật mình dậy, vừa mở mắt ra đã thấy đầu tôi dựa hẳn vào một bên cánh tay anh, còn Quang thì nãy giờ chỉ đánh máy tính bằng đúng một tay phải, tay kia không hề cử động mà cứ để tôi dựa vào.

– Ôi, em xin lỗi.

Tôi rối rít bật dậy, ngồi thẳng người, đỏ mặt không dám nhìn thẳng anh. Quang thì khẽ cười, anh bảo tôi:

– Không sao đâu. Nhân viên tăng ca vất vả, cho dựa tý để bổ sung tinh lực. Mai thuyết trình cho tốt.

Tôi cứ tưởng nãy nói chuyện với anh Long, Quang không nghe thấy, giờ anh trêu thế mới biết hóa ra tôi nói gì cũng đều lọt hết vào tai anh. Tôi ngượng ngập gãi đầu:

– Vâng. Sẽ cố gắng sếp ạ.
– Ừ.

Xuống đến sân bay Đà Nẵng, chúng tôi bắt Taxi di chuyển đến khách sạn Salem ngay ven sông Hàn. Vì sếp ở riêng một phòng, tôi với anh Long lại không ở chung được nên mỗi người thuê một phòng nữa, tổng cộng là ba phòng sát nhau. Nhận phòng xong tôi cũng chẳng kịp ăn uống gì mà mở máy tính lên làm việc luôn, vùi đầu làm quên cả ăn, mãi cho đến quá giờ trưa, Quang gọi điện đến tôi mới giật mình nhìn đồng hồ.

– Alo ạ.
– Xuống dưới tầng hai ăn trưa đi em.
– À vâng, em xuống ngay đây ạ. Các anh mời chưa ạ?
– Chưa, đang chờ em đây. Em xuống đi.
– Vâng.

Tôi xuống đến nơi đã thấy mọi người lấy thức ăn ngồi chờ sẵn rồi, Quang đưa cho tôi một chiếc đĩa, thìa và một chiếc bát nhỏ, bảo tôi:

– Không biết em thích ăn gì nên chưa lấy, em muốn ăn gì thì ra lấy đi rồi quay lại đây ăn nhé. Bọn anh đợi.

Lần đầu tiên ăn buffet mà có người lấy sẵn đĩa và đồ dùng cho tôi, tôi hơi xúc động nói cảm ơn rồi quay ra đi lấy đồ. Lúc quay lại đã thấy chỗ của tôi để một ly nước cam.

Anh Long đùa:

– Làm gì mà mặt nghệt ra thế. Nước cam anh lấy đấy, chưa ai uống đâu.
– À…
– Tưởng sếp lấy à?

Tôi đỏ mặt, ngồi xuống rồi lắc đầu:

– Không ạ. Cảm ơn anh Long nhé, ký xong hợp đồng em mời anh đi uống nước dừa xiêm.
– Có mời cả sếp không đấy?
– Có chứ ạ. Mời cả hai anh luôn, nước dừa ở trong này ngọt lắm, lần trước em vào ngày nào cũng uống.
– Trước An vào trong này rồi hả?
– Vâng, trước em làm công ty cũ cũng hay được đi các nơi. Ngành xây dựng nên phải đi suốt, vất vả mà lương thấp, không như công ty mình.
– Thế thì chọn đúng nơi để chọn mặt gửi vàng rồi đấy, công ty mình được cái sếp trả lương thì không ai chê được.

Tôi biết anh Long nịnh sếp nhưng đúng là lương ở công ty này cao hơn công ty cũ của tôi thật, hơn nữa sếp còn dễ tính nữa, thế nên khẽ liếc anh rồi gật gù:

– Vâng, đầu quân xong không muốn chuyển nhượng nữa. Mong sếp chịu nhận em làm đủ mười năm, mà lâu hơn nữa thì càng tốt.

Nghe tôi nói thế, Quang mới lên tiếng:

– Chỉ sợ chưa làm đủ mười năm em đã chạy rồi. Tư bản thích bóc lột mà.
– Em tình nguyện chịu bóc lột sếp ơi.

Lần này cả anh và anh Long đều cười, tôi cũng cười tít mắt. Ăn uống xong xuôi ai lại về phòng nấy, tôi thì cũng chẳng có thời gian ngủ nên lại cắm đầu vào làm. Cả một ngày đầu vào Đà Nẵng, tôi chẳng đi nổi đâu mà cả ngày chỉ ở lì trong phòng, đến bữa thì xuống tầng hai ăn.

Đến đêm, tôi định làm kịp để mang sang cho Quang xem nhưng cuối cùng vẫn làm không nổi, thế là mười giờ đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

– Sếp ơi, anh ngủ chưa?

Rất nhanh đã thấy anh trả lời lại:

– Chưa, sao thế em?
– Em chưa làm xong anh ạ. Còn buổi sáng mai nữa, mai em đưa anh duyệt được không?
– Được. Em còn làm những chỗ nào nữa?
– Em còn sửa mấy chỗ ở căn F và căn Z dãy 5 nữa ạ. Các biệt thự khác em làm xong cả rồi, còn mỗi hai căn này chưa hoàn thành được thôi ạ.

Tôi cứ tưởng Quang sẽ bảo gửi mail qua cho anh xem, thế nhưng cuối cùng anh lại gửi cho tôi một tin chẳng hề liên quan gì đến công việc. Anh nhắn:

– Nghỉ ngơi một tiếng đi rồi làm tiếp. Đi ăn đêm đi.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN