Tề Quân Hạo hiển nhiên không nghĩ đến Ôn Trà và Tề Tu Trúc cùng nhau đến, hắn lộ ra một tia kinh ngạc, rồi ngay tức khắc kiểm soát tốt, phong độ ngời ngời kéo ghế cho Ôn Trà, lịch sự hỏi thăm: “Chú, Tiểu Trà, chào buổi tối, thật khéo.”
Cuộc hẹn của hai người giờ thành bữa ăn của ba người khiến bầu không khí khó tránh khỏi có chút quỷ dị.
Dao nĩa kim loại va chạm phát ra một tiếng “Đing” chói tai, thức tỉnh hai người đàn ông trầm tư một mình.
Ôn Trà mù mờ cầm chặt dao nĩa, rõ ràng dưới ánh ảm đạm màu da sẽ sậm màu theo, da cậu lại hiện ra màu trắng sáng, giống như tuyết đầu mùa, chầm chầm tràn ra một tầng mỏng màu hồng nhạt.
“Em… Em không biết dùng.”
Tề Quân Hạo thay cậu giải vây: “Tay trái cầm dao, tay phải cầm dĩa, cứ từ từ, lần đầu em ăn không cần nóng vội.
Là anh suy xét không chu đáo, không có nghĩ đến em không thoải mái, xin lỗi Tiểu Trà.”
“Mọi việc đều có lần đầu tiên mà, anh cũng không nghĩ em chưa từng đến thôi.” Ôn Trà thè lưỡi, giả bộ ngốc nghếch duy trì thiết lập nhân vật, từ từ thong thả cắt bít tết, “Trước đây em nhìn thấy bít tết lẫn máu bị dọa giật nảy mình, nhìn phản ứng của mọi người mới biết em đã quá ngạc nhiên.
Các anh đừng cười em, trước đây em ở nông thôn, các thứ đều nấu chín hẳn mới dám bỏ vào miệng.”
“Xin lỗi, anh đã nhớ kĩ rồi, sau này sẽ không có nữa.” Nhân vật công của Tề Quân Hạo có khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được người, sự thâm tình trong ánh mắt có thể khiến người ta chết đuối ở trong đó.
Ôn Trà nhẹ nhàng nhả hơi thở ra, chun mũi nhìn trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu: “Hừ, không phải trước đây từng đưa ai đó qua đây, thế nên mới dẫn em đến chỗ này nhỉ?”
“Công việc rất bận, anh cũng là lần đầu tới.
Nếu như em ghen, Tiểu Thủy và anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em ấy rất tốt, nhưng em ấy và anh không hợp.” Tề Quân Hạo thâm tình chăm chú nhìn gương mặt của Ôn Trà dưới ánh đèn, “Bây giờ anh đã gặp được người thích hợp, Tiểu Trà, đó là em.”
“Thật vậy sao?” Ôn Trà hỏi lại, lắc lư điện thoại, “Em ghi âm rồi đó.”
Đáy mắt Tề Quân Hạo hiện lên một tia lạnh nhạt, độ cong khóe môi không đổi: “Em ghi âm làm gì?”
Bình tĩnh như thế, không có chút nào sợ hãi nếu bị Ôn Nhạc Thủy nghe được, nhìn có lẽ hai người đã âm thầm thông qua rồi.
Ôn Trà nhấp ngụm rượu vang đỏ: “Trước khi ngủ nghe một chút có thể vui vẻ hơn, đây là anh tỏ tình với em, anh yên tâm, em sẽ không đưa cho Ôn Nhạc Thủy đâu, em không có hư như thế.”
Tề Quân Hạo sủng nịch cười: “Tính trẻ con.”
Ôn Trà thuận thế đỏ mặt cúi đầu.
Trải qua vài lần tiếp xúc với Tề Quân Hạo, Ôn Trà tổng kết là một kẻ tự ti lại kiêu ngạo, nhạy cảm, đơn giản, ngốc nghếch nhưng chỉ nhằm vào Ôn Nhạc Thủy.
Ngoài lúc đó ra, cậu thường xuyên giống như đã chuẩn bị hình tượng bình hoa lương thiện trước mặt Tề Quân Hạo.
Dù sao thì nguyên thân ở lúc trước và Tề Quân Hạo ở chung nhiều nhất, mà Tề Quân Hạo thông minh, lại đa nghi, ở trước mặt hắn ta liều lĩnh nói lời trà xanh giả vờ yếu đuối để sụp đổ thiết lập nhân vật khá mạo hiểm, không bằng thực hiện hình tượng nguyên thân trước đây, rồi lại tạo ra thay đổi nhỏ.
Tề Quân Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lấy một cái vòng tay đeo lên tay cậu: “Mẹ anh nói giữ lại cho con dâu, bây giờ giao cho em.”
Tay Ôn Trà mềm mại giống như không có xương, gương mặt lại càng diễm lệ đến cực độ, so sánh với Ôn Nhạc Thủy, gần như đè bẹp tất cả phong thái của đối phương.
Trái tim Tề Quân Hạo lại bỗng nhiên nặng nề nhảy lên vài phần, tuyên bố hắn ta không cách nào không chế được mà động lòng.
“Anh Tề, đây là bít tết chín toàn phần anh đặt, đã cắt theo yêu cầu của anh.” Nhân viên phục vụ tiến lên không có đưa mắt tham gia vào màn gợi tình thầm kín của bọn họ.
Tề Tu Trúc nói cảm ơn, ánh mắt quét về phía Ôn Trà: “Đưa anh này đi.”
Ôn Trà lộ ra nụ cười ngạc nhiên vui mừng: “Cảm ơn chú.”
Thật có mắt nhìn, so với tên Tề Quân Hạo nửa ngày không hợp tình hợp lí này đáng tin hơn nhiều.
Nhân viên phục vụ sau khi đặt xuống bàn ăn không lập tức rời đi luôn, mà khom người hỏi Tề Quân Hạo: “Thưa anh, số dư trong thẻ hội viên lần trước anh nạp vào đã hết, còn cần tiến hành nạp nữa không?”
Tề Tu Trúc nhìn về phía Ôn Trà giống như con chuột nhỏ vô tri vô giác đối phó với bít tết trước mặt, hơi hơi chau mày.
Tề Quân Hạo thấy Ôn Trà dường như phản ứng lại, âm thầm thở phù một hơi, ra lệnh cho nhân viên phục vụ suýt chút nữa làm hỏng việc: “Cậu đi đi.”
Ôn Trà ung dung thong thả thưởng thức bít tết Tomahawk đắt tiền, khóe miệng cong lên chút ý cười, trong dư quang toàn là góc mặt anh tuấn của Tề Tu Trúc.
Câu nói của nhân viên phục vụ đã lật tẩy lời nói dối mà Tề Quân Hạo nói trước đó, thật sự vừa khéo nha.
Tề Quân Hạo sợ nhiều lời lại sai nhiều, Ôn Trà chán ghét lười không muốn nói nhiều hơn vài câu với hắn ta, Tề Tu Trúc càng không thế là tuyển thủ làm nóng bầu không khí được, bữa cơm còn lại trả qua trong im lặng.
“Mẹ nuôi gửi tin nhắn bảo anh, bà đã về nhà họ Ôn rồi, anh cũng đưa em về nhà họ Ôn nhé.”
Ôn Trà vừa buông dao nĩa xuống, Tề Tu Trúc ung dung thong dong nhắc nhở nói: “Chúng ta đi thôi.”
*
Nhà lớn nhà họ Ôn.
Trong lòng Tiết My không yên tâm được, trước khi về nhà đã nhắc đến hôn sự của Ôn Trà với nhà họ Tề với Ôn Hưng Thịnh.
Bà mệt mỏi ngồi lên sô pha, kéo mái tóc đen nhanh lên, áo choàng sang trọng khoác chặt: “Ông Ôn, ông nói một lời chắc chắn, rốt cuộc chúng ta và nhà họ tề phải làm sao?”
“Phải làm sao cái gì? Ông lão nhà họ Tề đã quyết định muốn Ôn Trà, còn có thể làm sao?” Ôn Hưng Thịnh hừ lạnh, cảm thấy nóng nảy với sự quấy rầy của vợ.
Ban đầu ông muốn Ôn Nhạc Thủy thay Ôn Trà gả qua đó, hai nhà vô cùng hoan hỉ.
Thế nhưng một hôm Ôn Nhạc Thủy bỗng dưng gõ cửa phòng ông, khóc lóc nói với ông rằng cậu ta đồng ý nhường hôn sự này cho Ôn Trà.
Cậu ta chiếm lấy cuộc sống của Ôn Trà bao nhiêu năm, bây giờ Ôn Trà thích Tề Quân Hạo, cậu ta đương nhiên phải trả cho Ôn Trà rồi, hi vọng cha đừng muộn phiền, tranh đấu gì thay cậu ta nữa.
Ôn Nhạc Thủy đỏ bừng mũi khiến Ôn Hưng Thịnh đau lòng, vội vàng đồng ý thỉnh cầu của con trai nhỏ.
Không ngờ rằng vợ náo loạn, nhất quyết muốn hủy bỏ liên hôn.
Ông ta đã để Ôn Trà được như ý muốn, còn chuẩn bị một tương lai không phải lo cơm áo gạo tiền cho cậu, còn có cái gì mà không hài lòng nữa.
Tiết My khuyên bảo hết nước hết cái: “Tiểu Trà tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không hiểu được tình hình phạm vi của chúng ta.
Liên hôn là việc lớn, hiện tại doanh nghiệp nhà chúng ta A Vinh không phải kinh doanh rất tốt sao? Làm gì cần những thủ đoạn ấy.”
Câu nói này có thể coi là chọc vào phế quản của Ôn Hưng Thịnh.
Ôn Vinh, Ôn Vinh, chẳng bao lâu sau doanh nghiệp nhà họ Ôn thế mà toàn dựa vào Ôn Vinh.
Ông đây vẫn chưa chết, con trai đã nắm hết tất cả quyền lực khiến ông ta mất hết thực quyền.
Chỉ cần gả Ôn Trà cho nhà họ Tề, quan hệ giữa ông ta và nhà họ Tề được dựng lên, quyền lên tiếng của ông ta ở nhà họ Ôn nhất định có thể tăng thêm một bậc.
Ôn Hưng Thịnh cười lạnh với Tiết My: “Nó yêu vật chất, lại bám chặt Tề Quân Hạo không buông, đem thể diện của nhà họ ôm vứt đi rồi, bây giờ không phải đúng như ý muốn của nó à.”
Trên gương mặt dịu dàng của Tiết My lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Con vừa mới về, nếu như có gì không đúng có thể dạy, chứ không phải đang yên đang lành hi sinh hạnh phúc của con.”
Ôn Hưng Thịnh hơi mỉm cười, giống như thợ săn đang đợi con mồi giẫm vào cạm bẫy, hỏi ngược lại: “Chẳng qua là liên hôn thương mại, chúng ta không phải cũng thế à, thế nên kết hôn với tôi là hy sinh hạnh phúc của bà rồi sao?”
Ôn Hưng Thịnh và Tiết My là quen biết do gia đình giới thiệu xem mắt, sau khi trò chuyện phát hiện đôi bên thích hợp sau đó đi lại rồi kết hôn.
Tiết My nghĩ rằng đây là qua lại bình thường, không ngờ rằng chồng đồng ý rằng định nghĩa đó là cuộc hôn nhân thương mại, giọng nói của bà giống như vụn vỡ: “Ông nói cái gì?”
Ôn Vinh vẫn luôn ngồi trên sô pha không nói chuyện đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt Ôn Hưng Thịnh, trong con ngươi đen láy nổi lên bão táp tối tăm, một quyền hạ xuống, Ôn Hưng Thịnh hét lên rồi ngã gục.
Ôn Nhạc Thủy kinh hãi hô lên: “Cha!”
“Phản rồi! Phản rồi trời ơi!” Ôn Hưng Thịnh che mặt phẫn nộ.
Cảnh tượng trong nháy mắt trở thành hiện trường đánh nhau của hai cha con, chuẩn xác mà nói là Ôn Nhạc Thủy và Tiết My kéo Ôn Vinh không để anh ta đánh chết Ôn Hưng Thịnh.
Trong sân vườn truyền tới tiếng xe hơi, nơi bọn họ đứng là một tấm thủy tinh lớn sát đất, vừa hay có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vườn.
Ôn Trà nhảy chân sáo từ trên xe xuống, giống như con thỏ nhỏ hoạt bát nhanh nhẹn, Tề Quân Hạo sủng nịch xoa tóc cậu: “Cẩn thận chút.”
Trên mặt Ôn Trà nở rộ nụ cười xinh đẹp: “Anh yên tâm, em không nỡ ngã đâu, nếu như ngã vỡ vòng tay thì phải làm sao?”
Cậu giơ cổ tay gầy tinh tế, ngọc lục bảo tỏa sáng lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, vô cùng đẹp đẽ.
Con người Ôn Nhạc Thủy co lại, cậu ta đương nhiên rõ đây là quà mẹ Tề Quân Hạo tặng cho con dâu, bây giờ công khai như này xuất hiện trên tay của Ôn Trà, Ôn Trà thậm chí có thể đến trước mặt cậu ta để diễu võ dương oai.
Ban đầu gia chủ nhà họ Tề tuyên bố liên hôn nhà họ Tề phải là Ôn Trà, Tề Quân Hạo đã dỗ Ôn Nhạc Thủy rất lâu.
Tề Quân Hạo ôm lấy cậu ta, nói với cậu ta dã tâm và ủy khuất trong nhà họ tề bao nhiêu năm, đảm bảo với cậu ta rằng chỉ là lợi dụng Ôn Trà, thề với cậu ta rằng sau này nhất định sẽ lấy cậu ta.
Cậu ta và Tề Quân Hạo thanh mai trúc mã, trái tim sớm đã đặt trên người đối phương, nào không đồng ý.
Thế nhưng diễn trò thật sự cần thật như thế ư?
Ôn Nhạc Thủy ngơ ngác ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, buông thõng tay, không có can ngăn nắm đấm của Ôn Vinh đang đập phá trước mặt Ôn Hưng Thịnh.
Ôn Hưng Thịnh hét lên rồi gã, hai dòng máu từ mũi chảy ra.
Trong cảnh rối loạn, Ôn Hưng Thịnh được xe Tề Quân Hạo đưa đi bệnh viện, Ôn Nhạc Thủy theo sau.
Còn Tề Tu Trúc, Ôn Trà, Ôn Vinh và Tiết My ở lại trong nhà.
“Mẹ, mẹ đừng buồn bã.” Giọng nói ngọt ngào giống như mật ong của Ôn Trà, lấy áo choàng của bà nhẹ nhàng choàng lên.
Nước mắt ở khóe mắt chả tiết mũ đã được khẽ khàng lau đi: “Không sao.”
“Anh trai có bị thương không?” Ôn Trà hỏi.
Ôn Vinh cười lạnh một tiếng, không hề tôn trọng: “Ông ta? Cũng có thể khiến anh bị thương chắc.”
Sức châm chọc max.
Tiết My lấy giấy ăn trong ta vo thành viên tròn ném lên người anh: “Con có thể nói ít đi hai câu được không!”
Bà dường như đã sớm phát hiện quan hệ giữa con trai lớn và chồng, tuy nói trận đánh nhau hôm nay ra mặt thay bà, nhưng nếu như truyền ra ngoài, lại không tốt với danh tiếng của Ôn Vinh.
Bộ dạng bất chấp của Ôn Vinh, bình thường không có trầm ổn hướng nội, giống một đứa trẻ non dại đấu dad lung tung: “Mẹ, mẹ không phải tự mình tủi thân.
Ông ta nói sai thì nên để ông ta ngậm miệng.”
Thấy Tiết My tựa hồ đang bị chọc giận không hề nhẹ, anh quay đầu, muốn trợ lý nói cách tốt nhất để phụ nữ trút giận là mua sắm, anh cứ thế mà nói: “Dù sao ông ta ở viện một chốc lát cũng không quay về, chúng ta đi trung tâm thương mại đi.”
?
Nghe xem đây là lời con người nói sao?
Làm rất tốt!
Ôn Trà cố gắng duy trì vẻ mặt tủi thân, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn mấy người đang ở đây.
Tiết My đúng là khi khó chịu liền có ham muốn mua sắm, lại được an ủi theo cách của trực nam Ôn Vinh chọc cho dở khóc dở cười, nhất thời không biết nên trả lời những gì.
“Đi thôi.” Tề Tu Trúc lên tiếng.
Anh không tiện lên tiếng về chuyện nhà họ Ôn, nhưng Tiết My là người lương thiện, anh không nhẫn tâm để bà tự mình tổn thương tinh thần.
Cách làm của Ôn Vinh lỗ mãng hơn chút, cũng có thể xem là một cách giải quyết.
Thế là Tiết My trong cơn mơ hồ đến trung tâm thương mại thành phố C xa hoa mua sắm một vòng.
Thẻ đen trong túi Ôn Trà rục rịch ngóc đầu dậy.
Có Tiết My điên cuồng càn quét ở trước, cậu mua thế nào cũng không quá đáng.
Trong phòng đã bật hệ thống sưởi ấm, Ôn Trà chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng manh, dễ dàng thử đồ, vòng eo cậu nhỏ, nhìn trông một tay có thể ôm hết, đường cong của chân càng thon dài, chính là một cái giá móc áo biết đi.
Tề Tu Trúc nghiêng người dựa vào cạnh tường gạch tráng men, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Ôn Trà, một lát lại cụp mắt, nếp nhăn của mí mắt hẹp dài giống như đường phác thảo của lối vẽ tinh vi, đặc biệt đẹp đẽ.
Dù sao sẽ không thiết miếng thịt, bị nhìn thì cứ nhìn đi.
Ôn Trà có thể hiểu suy nghĩ của Tề Tu Trúc.
Tề Tu Trúc này vừa vô tình vừa hữu tình, nhà họ Tiết từ nhỏ đã đối với anh rất tốt, anh cảm động và nhớ phần ân tình này.
Chỉ cần Ôn Trà không gây hại gì với những người anh quan tâm, anh sẽ không quản.
Ngay cả Tiết My năn nỉ nhờ anh chiếu cố, anh đủ khả năng thì sẽ giúp đỡ.
Tề Tu Trúc đang suy nghĩ, Ôn Trà cuối cùng có đang giả vờ đáng thương không, mục đích của cậu rốt cuộc là gì.
Ôn Trà sẽ nói cho anh, tôi có ý xấu gì đâu, tôi chỉ muốn hạnh phúc mà thôi.
Cậu mua một cà vạt màu xám tro, không có ngay lập tức kêu người đóng gói, mà là vòng qua cổ Tề Tu Trúc, khuỷu tay khẽ tựa lên vai anh, đầu ngón tay nhỏ bé tinh tế giữ cổ áo sơ mi, người ngoài nhìn thấy vừa thân mật vừa mờ ám.
“Nhìn tôi như thế, không phải yêu tôi rồi đấy chứ?”
Lông mi của cậu vừa dày vừa dài, dường như kẻ mắt, khuôn mặt giản dị da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như thạch hoa quả, đợi người hái xuống.
Tề Tu Trúc không cầm lòng nổi vươn tay ôm eo Ôn Trà.
Ôn Vinh từ ngoài cửa hàng tắt điện thoại của xử lý xong tạp vụ của trợ lí đi vào bên trong, điện thoại vừa hay nhận được một tin nhắn:
“Số tiền giao dịch chi tiêu của tài khoản bạn là 99999 tệ…”
Anh nhíu mày, đây hình như là tấm thẻ anh cho Ôn Trà.
Ôn Trà từ sau lần mua xe không có động đến, hôm nay lấy ra chi tiêu.
Chị gái hướng dẫn mua sắm đứng ở cửa biết quan hệ của Ôn Vinh và Ôn Trà, lời ngon tiếng ngọt khen ngợi ôm trà: “Tiểu thiếu gia vừa mua một cái cà vạt, vừa nhìn là biết mua cho anh.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Vinh dãn ra rất nhiều, khẽ ho một tiếng, hài lòng nheo mắt.
“Mượn hoa dâng Phật, em ấy thật ngoan.”
Anh ung dung thản nhiên nới lỏng nơ cổ, ngẩng đầu sải bước đi đến gần phòng thử đồ.
Tư thế kiễng chân của em trai của anh và Tề Tu Trúc quá thân mật, vừa nhìn anh liền thấy cà vạt chưa thắt trên cổ Tề Tu Trúc.
“Hai người đang làm gì thế?” Ôn Vinh mặt tựa than đen..