“Anh!” Ôn Trà cười tít cả mắt, tháo cà vạt ra chạy đến bên cạnh Ôn Vinh.
Tiếng “anh” này vừa giòn tan vừa ngọt ngào như lê đường, làm cho Ôn Vinh chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Em mua chiếc cà vạt này tặng cho chú đó.
Mấy ngày nay chú đã chăm sóc cho em rất nhiều, vừa làm tài xế đưa đón còn giúp đỡ mấy việc nọ kia nữa.
Nhưng tiếc là em không biết thắt cà vạt, em chỉ biết gấp khăn quàng đỏ thôi.” Ôn Trà nhỏ giọng, gò má hây hây cứ như đang xấu hổ.
“Ừ.” Ôn Vinh cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng của mình, nhân lúc Ôn Trà không để ý liền trừng mắt hăm dọa Tề Tu Trúc một phen.”
“Xài tiền của anh cũng quen tay quá nhỉ?”
Ôn Trà biến sắc, bất an nắm lấy góc áo anh: “Em… em không có tiền, nên mới quẹt thẻ anh cho em…”
Ôn Vinh vừa dứt lời đã hối hận, vốn là thẻ tặng cho em trai, bây giờ nói thế lại có vẻ như mình tính toán từng li từng tí, còn dọa nhóc con trốn vào cái vỏ ốc của nó.
“Anh không có ý này.”
Ôn Trà rầu rĩ cúi đầu vâng một tiếng.
Đồ dối trá.
Cuối cùng thì Tề Tu Trúc cũng có thể nhìn rõ bản chất thật sự của thiếu niên là ngụy trang, che giấu tính cách ác liệt của mình, trời sinh giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác, giống như chim sơn ca trong lồng, dùng tiếng hát của nó mê hoặc người qua đường hòng đạt được mục đích của mình.
Nhưng mục đích của cậu là gì? Tại sao lại không tiếp tục diễn trò trước mặt Tề Tu Trúc?
Ôn Trà không trả lời thắc mắc của anh ta.
Lúc Tề Tu Trúc nói chuyện với Tiết Thanh Châu có thử thăm dò thái độ của đối phương, mà Tiết Thanh Châu cười dịu dàng như ngày thường nói: “Tiểu Trà về nhà chưa được bao lâu, chắc là vì thiếu thốn tình thương thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Tề Tu Trúc ấn thái dương, chỉ cần nghĩ đến con cáo nhỏ đó là lại đau đầu.
Lúc này Ôn Vinh chướng mắt Tề Tu Trúc cực kỳ, lúc nhìn đến cái cà vạt xém chút nữa trợn lòi cả mắt, nhưng vẫn lịch sự tiễn khách: “Anh vất vả rồi, có thể về nhà họ Tề được rồi.
Chúng tôi cũng phải về nhà.”
Đường đường là boss lớn mà bị đối xử như tài xế, chỉ có thể nói Ôn Vinh lớn được bằng này mà không bị đánh chết vì mồm mép tép nhảy là vì anh ta da béo thịt dày mà thôi.
Tề Tu Trúc thong thả đứng dậy, ngón tay thon dài linh hoạt thắt xong cà vạt, màu xám tro không hề dìm anh ta chút nào, mà còn tôn lên khuôn mặt như tạc tượng của anh ta.
“Tôi đi chào mẹ nuôi một tiếng, có thời gian rảnh lại gặp.” Lại quay sang nói với Ôn Trà: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Nụ cười của Ôn Trà vẫn ngọt ngào: “Anh thích thì tốt.”
Ôn Vinh chỉnh lại nút thắt cà vạt, trong chớp mắt đã trở thành người anh trai xa cách như ngày thường.
Anh ta chào hỏi Tiết My rồi dẫn Ôn Trà xuống gara lấy xe.
Lúc cả hai đứng trong thang máy, dường như Ôn Trà muốn nói gì nhưng lại do dự không dám mở miệng.
Ôn Vinh nhìn ra, trong lòng cười thầm: Bây giờ lại muốn xin lỗi sao? Muộn rồi.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, dường như cậu em trai này đã hạ quyết tâm gọi anh.
Ôn Vinh dừng bước.
“Anh, tặng anh nè.”
Ôn Trà giơ tay lên như đang làm ảo thuật, chiếc ghim cài áo bằng bạc nằm gọn trong lòng bàn tay, trên mặt của nó điêu khắc một con chim ưng đang sải cánh vô cùng tinh tế.
Ôn Vinh tựa như một chú chim ưng, lặng lẽ nhưng đáng tin.
Anh ta ngây người, nhìn chằm chằm chiếc ghim cài áo.
Ôn Trà vội giải thích: “Em không dùng tiền trong thẻ anh cho đâu, đây là tiền em tự kiếm được, tuy là nó không quý giá lắm, nhưng đợi sau này em có nhiều tiền hơn sẽ tặng anh thứ quý giá hơn.”
Lòng Ôn Vinh lúc này như tan thành vũng nước mùa xuân được miêu tả mỹ miều trong sách giáo khoa, Ôn Vinh nhận lấy, thấp giọng nói: “Anh rất thích.”
Ánh mắt của Ôn Trà lấp lánh trong chớp nhoáng.
Lúc Tề My vừa đến đã phát hiện ra tâm trạng của con trai lớn thay đổi, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi Ôn Trà đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Trà tinh nghịch mỉm cười, nhún vai làm động tác khóa miệng.
Nhưng Tiết My cũng nhanh chóng biết được dây mơ rễ má đằng sau.
Bởi vì đứa con trai lớn ngàn năm không đăng status của bà, thằng con trai lạnh lùng kiệm lời của bà, thế mà lại đăng status.
“Em trai tặng.”
Hình đăng lên là chiếc ghim cài trên áo sơ mi, cảnh nền tối mù qua loa, chắc là chụp ở dưới hầm đậu xe.
Dưới phần bình luận toàn là đám con nhà giàu chạy tới nịnh nọt.
“Anh Vinh à, em còn tưởng mình nhìn nhầm, acc anh bị hack à?”
“Đâu ra em trai ngoan vậy, thằng em nhà em suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế tranh tài sản với em.”
“Bao giờ chúng mình đi đua xe nhớ dẫn em trai cậu theo.”
“Mong là ông trời ban cho em một đứa em trai ngoan giống như Ôn Trà.”
“Sao lúc trước không thấy con u mê em trai như thế?” Tiết My không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng chọc ghẹo một câu.
Ai ngờ Ôn Vinh im lặng một chút rồi mở miệng: “Lúc trước cứ cảm thấy không giống người một nhà.”
Tiết My sững người.
Lúc nhỏ Ôn Vinh cũng giống như những đứa trẻ khác, nghịch ngợm thích gây họa nhưng cũng sẽ ỷ lại vào cha mẹ, làm nũng cho qua chuyện, rốt cuộc là đã bắt đầu xa cách họ từ bao giờ?
Dường như là từ lúc Ôn Vinh bảy tám tuổi, Ôn Nhạc Thủy ba bốn tuổi, Ôn Vinh từng bất mãn sự thiên vị của cha mẹ đối với Ôn Nhạc Thủy, sau khi bị Ôn Hưng Thịnh mắng còn nhỏ xíu đã biết tranh giành thì cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Nhạc Thủy thích khóc nhè, thích quậy phá, nên trong vô thức bà đã dành nhiều sự chú ý hơn cho đứa trẻ này.
Sau khi Ôn Vinh nhắc nhở, từ đó về sau, bà cũng bắt đầu học cách công bằng đối xử với hai đứa trẻ, nhưng không ngờ vẫn để lại ấn tượng không tốt trong tuổi thơ của Ôn Vinh.
“Là lỗi của mẹ.” Tiết My vẫn hay mềm lòng, thích nhận lỗi về phần mình.
Ôn Vinh biết mình quá lời, bèn vụng về đáp: “Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi.”
“Chúng ta vốn là người một nhà mà! Người một nhà thì đâu cần xin lỗi.” Ôn Trà mở đèn flash điện thoại, bật đèn vàng trong ô tô, cố ý chiếu lên mặt mình đóng vai ma chọc cho bọn họ cười.
Sự nghiêm túc bị đánh tan, Tiết My bất lực chọc trán Ôn Trà: “Đúng đúng đúng, chúng ta là người một nhà.”
Bà cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng Ôn Trà cũng trở về bên cạnh bà, chỉ cần nghĩ tới chuyện Ôn Trà không được đón về mà phải khốn khó tìm kế mưu sinh trong nghèo khổ chứ không phải thoải mái sống quá ngày như bây giờ, bà lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Màn hình điện thoại dừng lại ở bài đăng của Ôn Vinh rất lâu.
Bệnh viện tư cho dù có bảo đảm được sự ấm cúng nhưng mùi thuốc sát trùng vẫn rất gay mũi, Ôn Nhạc Thủy nắm chặt điện thoại, cảm nhận vị đắng lan dần trên đầu lưỡi.
Em trai?
Cậu ta làm em trai Ôn Vinh mười mấy năm, cũng không thể thắng được mấy tiếng anh của Ôn Trà mới trở về mấy tháng.
Cậu ta thừa nhận, lúc nhỏ chưa hiểu chuyện từng tranh giành với Ôn Vinh.
Nhưng sau đó cậu ta cũng xin lỗi rồi, tại sao Ôn Vinh không tha thứ cho cậu ta?
Bàn tay ai đó lấy điện thoại trong tay cậu ta ra, rồi nhẹ nhàng dùng tay kia che mắt cậu ta lại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai: “Đừng xem nữa.”
Dưới bóng tối trước mắt, Ôn Nhạc Thủy không kìm được nước mắt, nắm chặt bàn tay của người đàn ông, nghẹn ngào không thành lời: “Anh Quân Hạo…”
“Bác trai không có vấn đề gì, lúc nãy bác sĩ vừa mới băng bó cho ông ấy xong, đêm nay cứ ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, nếu không có gì thì ngày mai có thể xuất viện rồi.” Tề Quân Hạo an ủi cậu ta.
Ôn Nhạc Thủy vội kéo tay hắn, để lộ đôi mắt ướt đẫm, ngã vào lòng ngực hắn, mờ ám nói: “Rõ ràng anh biết em không muốn nghe mấy lời này.”
Cậu ta cứ như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mà ôm lấy vai Tề Quân Hạo: “Anh thích cậu ta đúng không? Đúng không? Em sợ lắm, em cảm thấy cậu ta sắp thay thế em rồi, anh ơi, ngay cả mẹ cũng…”
Tề Quân Hạo nhẹ nhàng vuốt lưng Ôn Nhạc Thủy, an ủi cậu ta: “Năm ba tuổi em bắt đầu học múa ba lê, năm tuổi học đàn violin, mười lăm tuổi debut, tất cả mọi người đều thích em, ai có thể thay thế em chứ?”
“Vậy còn anh thì sao?” Mặt Ôn Nhạc Thủy đỏ ửng, lấy hết dũng khí hỏi: “Ai cũng thích em, vậy anh thì sao?”
Tề Quân Hạo mỉm cười, gạt nước mắt trên mặt cậu ta: “Mỗi lúc ở bên cạnh cậu ta, anh đều nhớ đến em.”
Lần đầu tiên Ôn Nhạc Thủy thấy tình yêu nồng nhiệt lấp lánh trong ánh mắt Tề Quân Hạo.
Tề Quân Hạo ôm eo Ôn Nhạc Thủy: “Em cũng biết là cha anh không thích anh, ông nội anh cũng không thương anh, bây giờ anh đang ở trong tình thế khó khăn, không thể cho em được gì hết.”
“Em không quan tâm!” Ôn Nhạc Thủy vội vã ngắt lời.
Tề Quân Hạo cười lạnh: “Nhưng anh quan tâm! Anh muốn tương lai của chúng ta thuận lợi bằng phẳng, nhận được sự chúc phúc của tất cả.
Ôn Trà chỉ là công cụ để anh đạt được mục đích mà thôi, em cần gì phải tính toán với một cái công cụ.”
Hắn hôn lên mí mắt Ôn Nhạc Thủy: “Tiểu Thủy, anh cần em.”
Ôn Nhạc Thủy không còn gì để phản bác, gật đầu đáp: “Được rồi.”
Chỉ cần Tề Quân Hạo yêu cậu ta thì muốn cậu ta làm gì cũng được.
Chỉ cần cậu ta cố gắng hơn nữa, chiến thắng Ôn Trà, để Ôn Trà trở thành kẻ thua cuộc.
Đến lúc đó mọi người sẽ càng tình nguyện khen ngợi cậu ta và Tề Quân Hạo mới là một cặp trời sinh, để mặc sự tồn tại nhạt nhòa của Ôn Trà.
Tề Quân Hạo có việc phải đi trước, Ôn Nhạc Thủy ở lại túc trực cạnh giường bệnh của Ôn Hưng Thịnh, trầm lặng tựa như một bức tượng thạch cao, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn bài đăng cậu ta vừa đăng trên Weibo: “Đã nghĩ thông một số chuyện, sau này còn phải cố gắng thật nhiều!”
Còn đăng thêm bức selfie cậu ta đang khóc.
Ôn Nhạc Thủy nhìn những comment có cánh dành cho mình, bàn tay lạnh lẽo dần khôi phục độ ấm.
Tề Quân Hạo nói đúng, Ôn Trà có gì để đem ra so sánh với cậu ta?
Tin nhắn của quản lý nhảy lên trên màn hình: “Ok, đã giúp cậu mua hotsearch rồi.”
Ôn Nhạc Thủy đáp: “Cảm ơn anh Lý.”
Tin nhắn mới gửi đến của quản lý rất dài: “Đôi bên cùng có lợi thôi.
Đúng rồi, lần trước đã nói với cậu là cậu sẽ tham gia cuộc thi nhiếp ảnh Phong Hoa rồi đúng không, cố gắng biểu hiện tốt một chút, đến lúc đó có thể giúp cậu nói chuyện với ban giám khảo.
Vừa nãy có tin nội bộ, có một vị đạo diễn lớn rất quan tâm cuộc thi này, nếu lọt vào mắt xanh của người đó, cậu sẽ một bước lên mây.”
Ai ngờ cuộc thi mà đám sinh viên học viện truyền thông đại học C bị ép tham gia lại ẩn giấu một cơ hội lớn như thế.
Từ khi Ôn Nhạc Thủy bước vào giới giải trí, dùng tiền vào đoàn phim, đắp nặn cho mình hình tượng bạch nguyệt quang nổi tiếng toàn quốc, nhưng sau đó thông tin này lại bị dân cư mạng đào ra, khiến cậu ta không được công nhận, chỉ cần nắm được cơ hội này…
Nụ cười nhàn nhạt lan dần trên khuôn mặt của Ôn Nhạc Thủy..