Trai bán hoa
Chương 2: Chưa đăng, giờ mới đăng. Một đoạn ngắn.
Khương đã đi qua bao phố phường, con hẻm, nhìn thấy bao nhiêu khuôn mặt, bước chân, đôi mắt. Nhưng tất cả đều không phải cậu, anh thấy mệt mỏi và vô vọng. Rồi bước chân anh lại trở về nơi anh lần đầu gặp cậu và anh chờ đợi. Khương ngắm nhìn con phố này, từng ngày nó đổi thay, xây thêm nhà mới, những cô cậu bé lớn lên…
Từng giờ phút yên lặng trôi qua, anh vẫn đứng đó, nhớ về lần đầu được tiếp xúc thật sự với cậu. Khương lặng lẽ ngắm nhìn những người đang đi xuyên qua mình. Một cô bé tung tăng đang nở nụ cười trên môi, một cặp nhân tình với ánh mắt nhìn nhau ướt át, một cô gái đang cắm mặt vào điện thoại, chú chó mập, chàng trai để tóc che hết mặt đang xách đồ mua về từ bách hóa, rồi va phải một người phụ nữ béo, chàng trai lí nhí nói xin lỗi… Dòng người tấp nập lướt qua anh… Khoan đã, chàng trai đó, mái tóc che kín mặt đó, giọng nói đó. Ánh mắt Khương như ngập niềm vui, ngạc nhiên và mặt anh đờ ra. Anh…anh đã thực sự tìm thấy cậu. Khương chạy nhanh theo sau cậu, len lỏi qua dòng người, anh theo cậu về nhà.
Hóa ra nhà cậu mới chuyển đến, vì trước mặt anh có rất nhiều người đang khiêng đồ vào nhà. Anh bước theo cậu, cậu đi vào phòng anh cũng đi theo. Phòng cậu có bài trí thật đơn giản và mát. Khương đi qua đi lại trong phòng, nhưng anh không dám bắt chuyện với cậu. Thế là từ đó mỗi đêm, anh đều đứng bên giường ngắm cậu và nghĩ cách bắt chuyện. Nhưng khi anh nhìn cậu, khuôn mặt cậu có vẻ tái nhợt, chắc cậu đã nhìn thấy anh nhưng không muốn nói chuyện.
Khương không đứng bên giường nữa, anh thấy cậu trông tươi tỉnh hẳn. Khương nghĩ khi đó cậu đã sàng gặp anh, anh chui xuống gầm giường, định dọa cậu vui chút. Nhưng khi anh nắm lấy hai chân cậu, một khoảng không im lặng. Anh nghe thấy từng hơi thở của cậu, cậu không hét la gì cả. Anh chui ra và nhìn thấy cậu đang cúi xuống nhìn gầm giường và khuôn mặt cậu đầy sợ hãi. Đã nhiều lần cậu nhìn thấy anh, cảm nhận được anh, anh chắc thế. Nhưng sao cậu không nói gì, anh quyết hôm nay bắt chuyện với cậu. Khương lặng lẽ đứng ngoài cửa nhà tắm. Cậu nói vọng ra:
“Duy đó hả. Sao giờ chưa ngủ? Ngủ đi mai anh cho chơi tiếp.”
Khương vẫn im lặng, chờ đợi, chợt anh thấy tay cậu đang nắm lấy tay nắm cửa. Anh bắt lấy tay cậu, cậu vùng tay, anh vẫn cố nắm kéo lại.
“Aaaaaaa. Bỏ ra!” Cậu hét lên sợ hãi.
Hai người giằng co nhau, cuối cùng cậu kéo anh vào trong. Khoảnh khắc anh nhìn thấy cậu, một tia sáng lóe vụt lên trước mặt anh rồi dừng lại, là chiếc ly thủy tinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!