Trai bán hoa
Chương 3: Gặp lại và F5 cho Tú.
“Là anh? Là anh phải không?” Tú nói mà mặt ngỡ ngàng.
“…”
Cậu nhẹ nhàng tiến tới về phía anh, đưa tay mình sờ lấy khuôn mặt anh, đây không phải mơ chứ. Nhưng khi chạm đến anh, Tú khựng lại:
“Anh không phải người?”
“Ừ.”
“…”
Tú im lặng hồi lâu, cậu vừa vui vừa buồn khi anh đang trước mắt mình. Một năm trước, Tú không thể nào quên được đôi tay đã vén tóc cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu và chưa có một ai làm như vậy với cậu. Khi câu nói cảm ơn của anh vừa dứt, đôi tay ấy buông lơi xuống nền đất, mắt anh nhắm lại. Tú đã ngồi lặng im ở đó mãi cho đến khi có một chú đến hỏi han cậu và gọi cảnh sát đến. Người ta đưa anh đi mất trong nỗi bần thần của cậu, cậu đã không cứu được anh. Cảnh sát tra hỏi Tú đôi điều và cậu biết được anh đã chết vì bị đâm bằng dao vào ổ bụng và mất quá nhiều máu. Cảnh sát vẫn không truy tìm được hung thủ, vì họ không tìm thấy giấy tờ tùy thân gì của anh, tất cả đều mất sạch. Những người trong khu phố đó đều không biết gì về anh. Mọi thứ như chìm vào quên lãng, nhưng chợt khơi dậy khi bây giờ anh đang đứng đây trước mặt cậu.
Đèn sáng trong phòng bật lên, Tú và Khương ngồi đối diện nhau:
“Anh tên gì? Tôi là Tú.”
“Khương.”
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“19.”
“E, hèm. Tại sao anh lại đi theo tôi?”
“Vì tôi muốn gặp lại cậu.”
“Vậy anh đứng bên giường tôi làm gì?”
“À. Lúc đó cậu đã nhìn thấy tôi mà, phải không? Tôi muốn nói chuyện với cậu?”
“Ơ. Vậy sao anh nắm lấy chân tôi?”
“Chỉ để đùa thôi”
Đến đây Tú bắt đầu cảm thấy bực, mặc dù không hiểu sao:
“Thế anh đứng sau lưng tôi chi vậy?”
“À. Lúc đó cậu viết gì trên giấy ấy, tôi muốn xem thôi à.”
“Hả. Anh… anh thật là. Không biết nó là chữ luôn sao.”
“À. Thật ra tôi cũng đọc được vài chữ, nhưng nó khó lắm.”
“Cái gì! Bộ từ bé đến giờ, anh chưa học nó luôn hả?”
“Ừ. Tôi chỉ được nhìn sơ qua nó vài lần à.”
“Trời” – Tú lắc đầu, cậu cảm thấy thiệt bó tay với Khương – “Giờ tôi ngủ đây, anh muốn làm gì thì làm”
“…”
Tú leo lên giường, nằm nghiêng sang một bên, cậu ngủ ngon lành. Chợt sau lưng Tú một nguồn hơi lạnh tỏa ra. Tú ngay lập tức ngồi dậy, bật đèn ngủ:
“Này, anh phải cho tôi ngủ chứ.” Tú nói một cách tức giận, khi thấy Khương đang đứng thù lù bên giường cậu.
“Tôi không được đứng đây hả?”
“Ừ. Phải, phải đó. Anh ra ghế kia ngồi đi”. Tú chỉ vào cái ghế để kế bên bàn học, rồi ngả lưng đi ngủ.
Khương lặng lẽ ra ngồi xuống ghế, vén màn khung cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Anh cười tinh ranh, khi nghĩ về mái tóc che kín của Tú. Hôm nay anh gặp lại Tú, nói chuyện với cậu và cậu đang ngủ yên gần bên anh. Anh cảm thấy đây là ngày vui nhất của anh.
***
F5 CHO TÚ:
Tú mở mắt ra, trời đã sáng rồi, cũng may hôm nay là chủ nhật nên cậu mới được phép lười chẩy thây thế. Tú vẫn còn ngái ngủ, ngồi trên giường ngáp một cái rõ to. Dụi dụi mắt, cậu giật mình khi thấy Khương đang đứng áp sát mặt mình vào mặt cậu.
“Anh làm cái gì vậy?” Tú vừa la vừa ra hiệu cho Khương dừng lại, khi anh đang vén tóc mái của cậu.
“Tôi chỉ muốn xem mắt cậu thôi.”
“Hả.”
“Vì mắt cậu đẹp mà.”
“Tôi nói là bỏ raaa!” Tú thực sự cáu giận.
“Sao vậy?” Khương vừa nói vừa đi theo Tú, khi cậu đang làm vệ sinh cá nhân.
“…Chỉ là tôi không thích nhìn vào mắt người khác.”
Tú vừa nói xong, quay qua thì không thấy Khương đâu. Lát sau, khi đã ăn sáng xong Tú vào phòng lôi sách vở ra làm bài tập, đang chăm chú làm, chợt cậu cảm thấy lạnh sống lưng:
“Nè, anh đừng xuất hiện như vậy chứ.”
Tú vừa nói vừa nhìn ra đằng sau, cậu giật mình khi anh lại áp sát mặt với cậu. Nhưng anh đang cười, anh nói:
“Cậu nhìn thẳng mắt tôi được chứ?”
“Ưm. Ư. Không, không đượcccc!”
Tú liền quay mặt lại làm bài tập, tay cậu đang ghi chép, thì đột nhiên một cái gì đó nhọn hoắt lao vút từ sau lưng Tú hướng đến cuốn vở cậu. “Pực.” Tú hết hồn khi nhìn lại đó là một cái kéo, nó đâm xuống cuốn vở kế bên là tay Tú đang ghi chép, chỉ chệch một chút nó sẽ đâm thẳng vào tay Tú.
Người cầm nó là Khương, Tú nhìn Khương mà đổ mồ hôi: “Anh tính làm gì…”
Chưa kịp nói xong Khương đã lôi Tú cùng cái ghế cậu đang ngồi đến chiếc gương trong phòng cậu.
“Cậu sợ nhìn mắt người khác, vậy cậu tập nhìn vào mắt mình trước đi.”
“Ơ. Nhưng…” Tú nói một cách e dè.
“Trong lúc đó tôi sẽ cắt tóc cho cậu.”
“Không.” Tú đưa tay túm lấy tóc mình lại.
“Vậy cậu định trốn chạy nỗi sợ này suốt đời hả? Yên tâm tôi từng bị thế mà, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi… Có thật là anh đã từng?…Vậy tôi sẽ tin anh một lần.”
Sau đó là cả hai đã tranh đấu với nhau, cắt tóc thôi mà như uýnh lộn:
“Kiểu này thì sao?” Khương hỏi.
“Đây là mái năm mươi mà!”
“Kiểu này?”
“Trời. Sao nó thẳng băng như thước kẻ vậy?”
“Còn kiểu này?”
“Ơ.” Tú lặng đi khi nhìn thấy tóc mái của mình trong cong lên cong xuống như con sâu róm. Tú liền giựt lấy kéo và nói: “Thôi để tôi tự cắt.”
“Thôi thôi mà, tôi cắt cho.” Khương vừa tỏ vẻ nài nỉ vừa lấy cây kéo ra từ Tú. Nhưng sau đó cả hai uýnh nhau thật và tranh giành cây kéo. Khi thì Khương cắt mái cậu thành lởm chởm như những chiếc đinh nhọn, khi thì cắt tóc mái đẹp nhưng lại tết tóc sau gáy cậu thành cái bím bé xíu, có lúc lại khiến mái cậu bù xù như bờm ngựa. Cuối cùng cậu cũng không cắt được một kiểu tóc mái đàng hoàng nào và tóc cậu vẫn che gần hết mắt. Mặc dù đã phải tranh đấu giành qua lại với Khương , nhưng cậu lại cảm thấy vui, đã lâu rồi không có một ngày chủ nhật vui như thế.
“Quay lại vấn đề chính, cậu cố nhìn thẳng vào gương xem.” Khương vừa nói vừa vạch tóc cậu ra để lộ rõ đôi mắt. Tú nhìn mắt mình trong gương rồi lại nhanh chóng quay đầu đi.
“Nhìn được 3 giây. Cậu phải cố gắng hơn nữa đó. Giờ chúng ta đi dọn phòng nào.”
“Hả, dọn phòng?” Tú nói một cách ngạc nhiên.
“Căn phòng của cậu trông chán quá đó. Cậu nên thay đổi nội thất đi.”
Vừa mới dứt câu, xong không hiểu sao Khương lấy đâu ra giấy bút và vẽ một căn phòng rất đẹp, rồi nói:
“Đây là nơi tôi sống đó.”
Tú nhìn vào bức tranh, đó là một căn phòng với nội thất đơn giản như cậu, nhưng được bài trí rất đẹp mắt và thẩm mĩ, cậu nhìn phòng cậu, một đống bừa bộn đúng chất của một thằng con trai. Khương nói: “Cậu có muốn tôi chỉ cách bài trí đẹp cho phòng cậu không?” Tú liền gật đầu. Ngay lập tức Khương bắt cậu đứng lên, đẩy cậu ra khỏi cửa phòng. Tú thắc mắc:
“Anh tính làm cái gì vậy?”
“Muốn trang trí lại, cậu phải có kinh phí chứ?” Nói rồi Khương đẩy cậu đến trước mặt mẹ cậu. Mẹ cậu ngước lên nhìn cậu. Tú rụt rè lại. Từ trước tới nay, cậu rất ít tiếp xúc cũng như nói chuyện với mọi người, kể cả gia đình mình. Nhưng bị Khương chọc chọc vào người, cậu ngập ngừng nói với mẹ:
“Mẹ… mẹ này, con muốn trang trí lại phòng mình… mẹ có thể cho con ít kinh phí được không mẹ?”
Mẹ cậu nhìn cậu với một ánh mắt ngạc nhiên kèm theo một chút vui vui. Có lẽ bà ngạc nhiên khi thấy con trai mình tự dưng chủ động nói chuyện với mình, từ bé đến giờ nó chỉ thường nhốt mình trong phòng, ít nói và lúc nào trông cũng buồn bã. Vậy mà hôm nay bà nhìn nó trông đang rất vui. Bà chỉ cười nhẹ và đồng ý.
Sau đó, cậu cùng Khương đi chọn đồ nội thất, rồi cả hai chia nhau đi kê lại đồ đạc trong phòng. Đến xế chiều mọi việc mới xong, Tú nằm phịch xuống giường, mệt nhoài. Cậu nhìn căn phòng như mới và cảm thấy rất vui.
“Cảm ơn anh, ngày hôm nay nhờ có anh mà tôi thấy vui lắm.”
“Không có gì.” Khương nhìn nụ cười của Tú mà cũng cười theo, anh thấy hạnh phúc vô cùng khi làm cho người mình yêu cười. Tối đó, cả nhà Tú ăn cơm trông rất vui vẻ. Khương nhìn từ xa vui cho cậu, nhưng nhìn một gia đình ngồi cạnh nhau ăn cơm như vậy. Khiến cho anh nhớ về gia đình mình. Một nỗi buồn thoáng qua trong mắt anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!