Trái Tim Lầm Lối - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Trái Tim Lầm Lối


Chương 14


Thu Vân lắng nghe lời cô út nói, suy tư, ở ngôi nhà đó đúng là cô không dễ dàng tin bất kì ai, mà ngay cả Lâm Khải cô cũng không thể tin tưởng được. Nhưng trước mặt cô út, cô chỉ có thể giả vờ vâng lời, hoặc không hiểu sao, cô nhìn thấy vị cô út này rất hiền hậu, rất được người yêu quý, cô cũng có cảm tình với cô ấy nữa.
“Con đã hiểu”. Thu Vân cười dịu dàng, gật đầu với cô út.
Hai người chậm rãi uống trà và ăn bánh, trò chuyện thêm đôi ba câu thì bà Tuyết và vú Hiền quay lại. Nhóm người bọn cô cũng ra về, cô út tiễn họ ra tới cổng chùa, cô út nhìn cô nói:
“Sau này rảnh thì đến đây trò chuyện với cô út nhé”.
“Con chỉ sợ quấy nhiễu chốn thanh tịnh của cô út thôi”.
Cô út cười lắc đầu: “Cổng chùa luôn rộng mở chào đón những ai thành tâm kính Phật, con đừng quá câu nệ”.
Thu Vân yên tâm cười gật đầu với cô út. Mọi người chào tạm biệt rồi về.
Về tới nhà, cô nằm vật ra giường không nhúc nhích, cô suy nghĩ đến vị cô út này, cô không hiểu sao bà còn trẻ vậy đã cắt tóc đi tu, mà dường như trong đôi mắt bà cũng chứa nhiều ưu sầu. Cô nghĩ mình nên tìm cơ hội hỏi vú Hiền thì hơn, bà ấy có lẽ biết khá nhiều chuyện trong căn nhà này.
Ăn cơm chiều xong, Thu Vân lại chui rúc trong phòng, cô mới tìm được vài cuốn sách hay ho trong phòng Lâm Khải, còn có vài cuốn tiếng anh, cô chưa bao giờ thấy anh đọc sách nhưng tủ sách của anh lại rất phong phú nha. Cô vừa ngậm mứt dâu vừa đọc sách, say sưa đọc quên mất thời gian và cùng lúc cửa phòng cũng bật mở.
Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn anh không biết nên nói gì, mà anh cũng nhìn cô chăm chú, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn mà anh mang mùi rượu về nhà, trừ lần đám cưới hôm đó.
Lâm Khải đi thẳng vào bàn trà ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau ghế, mắt nhắm chặt. Áo sơ mi bung nút, đầu tóc có hơi xốc xếch, nhưng dáng vẻ của anh vẫn tràn đầy khí chất, từng cái nhíu mày cũng trở nên phong trần, quyến rũ, bộ dạng say rượu của anh cũng thật khiến người ta khó rời mắt.
Thu Vân nhìn anh rồi bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, anh cứ thế ngồi đó sau, vậy…cô nên làm gì bây giờ. Bây giờ cả người anh bốc mùi rượu nồng nặc, lẽ nào đêm nay cô phải ngủ trong cái không khí này sao? Thu Vân đưa tay vỗ trán, lần đầu tiên đối mặt với tình huống khó xử này, thật là làm khó cô quá. Bây giờ gọi người làm cũng không được, gọi vú Hiền càng không xong, họ sẽ nói cô là vợ mà không chăm sóc chồng mình được hay sao mà cần nhờ đến họ. Cô thở dài đi đến chỗ anh, cô đến gần vẫn thấy mắt anh nhắm nghiền, anh cũng biết say thật, biết hành hạ cô lắm.
Thu Vân kéo lấy cánh tay anh định choàng qua cổ mình rồi dìu anh qua giường nhưng nào ngờ anh vươn tay ra ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng. Thu Vân cảm thấy mình bị ôm thật chặt, mặt cô chôn trong ngực anh, ngửi được mùi rượu trên quần áo anh. Cô không thích mùi này, định đứng dậy, vừa giãy giụa vừa lải nhải oán giận:
“Lâm Khải, anh buông ra”. Thu Vân vừa giãy vừa lầm bầm mắng mỏ: “Sao lại uống nhiều rượu thế chứ?”
Lâm Khải hé mắt ra dòm cô, chỉ thấy cái miệng nhỏ chu ra lải nhải, anh dứt khoát kéo gáy cô xuống, chặn miệng cô lại, hôn tới tấp.
“Ưm…!” Thu Vân trợn mắt nhìn anh, anh ta hôn cô sao, ối anh ta dám làm vậy. Cô sựng người quên cả chống cự, mãi đến khi đầu lưỡi anh len vào miệng cô, cô mới bừng tỉnh, tay chân luống cuống, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh. Thu Vân trong lòng vẫn ghét bỏ nụ hôn đầy mùi rượu này, cô nhíu mày, định cắn một cái, nhưng mà không có cắn được.
Mà Lâm Khải có rượu vào thì muốn gì cũng làm, càng hôn càng sâu, không có dịu dàng lưu luyến. Lâm Khải hôn say sưa, anh cảm thấy đôi môi mềm mại này chính là những giọt rượu anh đang uống, liếm láp mê say.
Thu Vân bị động cam chịu, một lúc lâu mới được thả ra. Lúc bị buông ra cô liền thở dốc, sau đó cảm thấy ủy khuất, quay qua liếc anh, cô bị người ta chiếm tiện nghi.
Hôn xong, Lâm Khải rốt cuộc cũng thả tay cô ra.
Thu Vân đứng lên, nhìn Lâm Khải nằm ngửa trên sô pha, nói: “Đứng dậy, tự anh đi tắm rửa rồi ngủ đi”.
Lâm Khải vẫn không nhúc nhích.
Thu Vân mím môi tức giận. Cô cảm thấy sức mình không thể nào kéo nổi một người đàn ông cao 1 mét 8 dậy, thấy anh không dậy nổi, thì buông tay anh ra, túm lấy tấm chăn bên giường quăng lên người anh: “Vậy anh cứ việc ngủ ở đây đi, mai dậy bị cảm thì đừng trách tôi.”
Lâm Khải nhắm mắt lại.
Thu Vân lùi lại hai bước, quay đầu lại nhìn Lâm Khải vẫn nằm trên sô pha, cuối cùng vẫn quay lại.
Cô lại kéo tay anh: “Nào, dậy, đi lên giường ngủ.”, “Ngủ trên ghế một đêm dậy ngày mai sẽ khó chịu đó.”
Lâm Khải chậm rãi mở mắt ra.
Thu Vân kéo kéo tay anh.
Anh như bị làm phiền quá cuối cùng cũng đứng lên.
Thu Vân nửa đỡ nửa kéo Lâm Khải, đem anh mang lên giường ngủ. Cô sau khi đỡ anh lên giường rồi thì giúp anh cởi áo khoác ra, sau đó lại nhúng một cái khăn, giúp anh lau mặt, lau tay, rồi lại sắp xếp tay chân anh lại, kéo chăn lên.
Làm xong một lượt, Thu Vân phát hiện mệt đứng thở hỗn hển, cảm giác không khác gì mới chạy marathon.
Cô xoa xoa eo, nhìn Lâm Khải đang ngủ trên giường, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ bản thân, từ lúc nào cô biến thành cô vợ hiền biết chăm sóc chồng vậy hả. Cô tự thấy cảm động với chính bản thân mình. Không biết đời trước Lâm Khải đã tu được đức độ tới đâu mà đời này mới có thể cưới được một người con gái như cô chứ. Thu Vân đột nhiên nhớ lại hồi mới kết hôn, hai người tương kính như tân, nhưng dạo gần đây, hình như giữa cô và anh đã có cái gì đó khang khác thì phải.
Nghĩ tới nghĩ lui liền thấy nhức đầu, cô thôi không muốn nghỉ nữa, Lâm Khải vẫn ngủ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy vẫn còn chỗ trống, anh cũng không dám chiếm hết cái giường, cô cũng thấm mệt rồi tự động chui vào chăn đi ngủ, ngày mai dậy tính sổ với anh, dám hôn cô, đồ khốn kiếp.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Khải tỉnh lại trong trạng thái lâng lâng choáng váng, anh chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, một cái đầu nhỏ chui trong ngực anh, cô gái nào đó gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ ngon lành. Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngủ rất yên tĩnh, dường như chỉ có lúc ngủ cô mới ngoan ngoãn thế này thôi, khác xa với cô nhóc miệng mồm lẻo mép hằng ngày. Anh vươn tay vén những lọn tóc trên mặt cô ra sau tai, bàn tay lướt nhẹ lên mặt cô, cảm giác trơn mịn làm anh yêu thích không muốn rời tay. Anh ôm chặt lấy bả vai cô, mang máng nhớ lại chuyện tối hôm qua. Anh đi uống rượu với đối tác, về đến nhà trong bộ dạng say sỉn, mà người chăm sóc anh hình như chính là cô vợ bé nhỏ này.
Thu Vân từ từ tỉnh giấc, vừa mở mắt ra điều đầu tiên cô nhìn thấy là lồng ngực vững chắc màu đồng của người đàn ông, mà trong phòng này ngoài Lâm Khải ra thì còn ai nữa chứ. Gương mặt cô kề sát vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim đập rộn ràng của anh, cô xấu hổ đỏ mặt. Thu Vân đang lúng túng không biết làm sao thì một giọng nói trầm khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Tỉnh rồi”.
Thu Vân ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai ngời ngời của anh phóng đại trước mắt, cô không tự chủ nuốt khan, ngại ngùng dời ánh mắt đi, không nói gì chỉ gật đầu. Cô lại cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, không hiểu sao gần đây cô luôn được anh ôm ngủ như thế, thật mất mặt.
Lâm Khải cũng mặc cô tránh khỏi mình, anh khoanh tay gác lên đầu buồn cười nhìn cô.
“Anh không đi làm à?” Thu Vân nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời đã nhô lên mà nhìn lại Lâm Khải anh vẫn còn thản nhiên ngồi đây, không hiểu hỏi.
“Ừm… hôm nay chủ nhật”. Anh hắng giọng rồi nhìn cô cười nói.
Nhìn nụ cười của anh, Thu Vân sực nhớ đến tối qua, tên đàn ông này đã hôn cô, chết tiệt, nhớ lại cô tức chết, cô bị anh ta khi dễ mà. Sự tức giận dâng lên, cô hỏi anh:
“Anh… có nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Khải vẫn nhìn chằm chằm cô, anh nhớ lại tối qua đã hôn cô, bây giờ anh rất muốn được hôn tiếp lên đôi môi ngọt ngào kia. Nhưng nhìn bộ dạng này của cô hình như đang tức giận thì phải, anh nổi lên ý muốn trêu chọc cô.
“Ừm, tối qua tôi nhớ có uống chút rượu, sau đó về nhà,… ừm chuyện phía sau, thì không nhớ nữa” Anh làm ra vẻ như mình thật sự không nhớ gì.
“Cái gì?… Anh thật sự không nhớ gì sao?” Thu Vân trừng mắt, nói như hét vào mặt anh. Anh chiếm tiện nghi cô rồi bây giờ không nhớ gì.
“Làm sao vậy? Hay là tối qua đã xảy ra chuyện gì hả?” Lâm Khải lại vờ hỏi tiếp, thật sự nhìn anh như không hề nhớ chuyện gì, còn bày ra bộ dạng muốn nhớ lại nhưng không thể nhớ ra.
“Tôi.. tối qua..”. Thu Vân há hốc mồm, không thốt nổi một chữ, lẽ nào bây giờ cô lại kể với anh rằng tối qua anh say rượu rồi hôn cô sao. Chuyện mất mặt như vậy làm sao cô nói ra được, tức chết cô.
Nhìn cái kiểu muốn nói lại thôi của cô, Lâm Khải cười trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, anh lại nói:
“Hay là em gợi ý cho tôi xem, có thể tôi sẽ nhớ ra”.
Giỏi lắm Lâm Khải, tôi mặc kệ anh giả vờ quên hay thật sự quên, tôi cũng sẽ cho anh biết tay, lần sao anh còn say rượu làm loạn thì tôi liền mặc kệ anh.
“Mời cậu mợ xuống ăn sáng ạ”. Tiếng kêu của người làm đã giúp Thu Vân thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN