Trái Tim Lầm Lối - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Trái Tim Lầm Lối


Chương 15


10 phút sau, Lâm Khải và Thu Vân đã yên vị ngồi trên bàn ăn sáng. Cả hai đều không ai nói với ai câu nào, chỉ tập trung ăn sáng. Lâu lâu ông Lâm Túc lại hỏi vài chuyện trên công xưởng, Lâm Khải nhàn nhạt tiếp lời. Bữa sáng cứ vậy trôi qua, vì hôm nay Lâm Khải không đi làm nên bây giờ anh cũng đang ở trong phòng cùng Thu Vân. Anh nhìn thấy cô buồn chán ngồi xem sách, anh ngước nhìn ra ngoài trời rồi chợt nói:
“Có muốn ra ngoài chơi không?”
Thu Vân đang đọc sách bỗng dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Lâm Khải, ngờ ngợ hỏi lại:
“Anh… Hỏi tôi sao?”
“Trong phòng này còn người khác sao?” Lâm Khải buồn cười hỏi cô.
Ồ, ai mà biết được anh. Nghĩ vậy nhưng Thu Vân nào dám nói ra, nhưng mà sao hôm nay anh ta tốt tính vậy, muốn đưa cô ra ngoài chơi sao. Thật ra cô cũng muốn ra ngoài đi đây đó, chứ ngày nào cũng ăn ngủ, loanh quanh trong phòng riết cô chán muốn lên mốc.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô làm Lâm Khải tức cười, cô làm sao biết được trông cô lúc này đáng yêu thế nào.
Anh bước xuống giường, đi về phía cô cất giọng:
“Thay đồ đi, tôi đưa em ra ngoài chơi”
Thu Vân ngạc nhiên lắm nhưng sợ anh đổi ý nên mau chóng đi thay đồ soạn.
Lâm Khải nhìn theo bóng dáng của cô, ý cười hiện lên trong mắt, anh nhìn ra cửa sổ, cảm thán bầu trời hôm nay thật đẹp.
Lâm Khải đưa cô đi thăm ruộng vườn nhà họ Lâm. Phải nói đất nhà anh rộng vô cùng, đất rộng đến đâu là cây trái trồng nhiều đến đó. Đây cũng là nơi trồng và cung cấp trái cây cho công xưởng chủ yếu, mặc dù xưởng cũng sẽ nhập trái cây từ nơi khác. Lâm Khải đưa cô đi tham quan, nhưng đi mãi vẫn không thấy đích đến, vừa đi anh vừa nói, cô chăm chú vừa nghe vừa nhìn khắp nơi.
Đi một lúc lâu vừa vặn gặp một cái chồi lá, Lâm Khải và Thu Vân tiến đến ngồi nghỉ, vườn rộng thường hay dựng chồi cho công nhân nghỉ ngơi hoặc để người trông vườn ở qua đêm.
Hai người đang ngồi nghỉ mệt thì nghe tiếng bước chân của ai đang lại gần, quay đầu nhìn thì ra là anh Tí, người làm vườn của nhà họ Lâm.
Anh Tí đi từ xa thấy bóng dáng hai người ngồi trong chồi nên đến xem là ai, hóa ra là cậu mợ chủ.
“Chào cậu hai, mợ hai, hai người đi thăm vườn hả?” Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt Thu Vân chừng hai giây rồi vội vàng dời đi, cậu phải công nhận mợ hai rất đẹp, cả cái làng này cũng không ai đẹp bằng mợ. Nhìn cậu mợ ở cạnh nhau xứng đôi vô cùng, trai tài gái sắc, có vợ đẹp thế này chắc là cậu hai thương yêu mợ hai lắm.
Lâm Khải nhìn thoáng qua Thu Vân, cô đang lấy tay làm động tác quạt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt trắng nõn, cô đi cùng anh từ nãy giờ cũng không hề than mệt. Anh ngẩng mặt hỏi anh Tí:
“Ở đây có nước uống hay không?”
“Dạ có, cậu đợi một lát ạ” Biết cậu chủ khát nước, vừa dứt lời anh liền chạy đi ngay.
“Buổi chiều còn muốn đi nơi nào chơi không? Tôi đưa em đi”
Thu Vân liếc mắt ra ngoài xa, nheo mắt lại nói: “Thôi, nắng gắt quá, tôi thấy hơi mệt, chỉ muốn về nhà”
“Có phải say nắng rồi không?” Lâm Khải vừa nói vừa sờ tay lên trán cô như muốn xác định cô có nóng không.
Hành động thân mật của Lâm Khải làm Thu Vân hơi bất ngờ, cô không kịp né tránh, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh. Nhiệt độ từ bàn tay anh truyền sang làm cô khẽ run, anh ghé sát vào cô làm tư thế này có chút ái muội. Mùi hương bạc hà nam tính từ anh phủ lấy cô, Thu Vân cảm thấy tim mình đập thật mạnh, đôi mắt giật giật nhìn đi chỗ khác, gò má ửng hồng.
Anh nhíu mày, trong mắt là sự quan tâm và lo lắng nên không để ý đến biểu cảm sinh động của cô.
Nghe tiếng bước chân loạt xoạt, Thu Vân ngại ngùng tránh khỏi anh, lấp bấp trả lời:
“Không… Không sao đâu” Cô cúi mặt, xấu hổ không dám nhìn thẳng anh.
Lâm Khải lặng lẽ thu tay lại, nhìn cô cười: “Em xấu hổ cái gì chứ!”
Nghe tiếng anh cười, biết mình bị trêu ghẹo, Thu Vân trừng mắt nhìn anh. Mày đẹp nhíu lại, đôi môi anh đào hé mở như muốn nói gì nhưng cuối cùng cô im lặng, biểu hiện mình giận dỗi.
“Đến tức giận cũng xinh đẹp như vậy” Lâm Khải tiếp tục cười. Nhớ lại cảm giác vừa rồi, cô một thân nhu mì gần kề anh, mùi hương dịu nhẹ thơm ngát từ người cô cứ quấn quanh mũi, anh cảm giác lòng mình một mảnh mềm mại.
Thu Vân nhìn anh, cô không biết nói gì, miệng mồm người đàn ông này cũng quá ngon ngọt, chưa từng nghe lời khen nào kì lạ như vậy.
Lúc anh Tí quay trở lại, anh cảm thấy hai người này có chút kì lạ, nhưng không biết kì chỗ nào. Thôi quên đi, có khi vợ chồng son giận dỗi nhau, phận tôi tớ không nên tìm hiểu quá nhiều.
“Mời cậu mợ uống nước, có ít trái cây, cậu mợ ăn chút đi ạ” Anh Tí vừa bày thức ăn nước uống vừa nói.
Hai người thong thả uống nước và ăn trái cây. Cắn một miếng xoài, vị ngọt dịu lan tỏa khắp khoang miệng, Thu Vân nhoẻn miệng cười nói:
“Xoài ngọt quá”
“Đúng rồi mợ, trái cây vườn mình trồng loại nào cũng ngon ngọt hết, không hề có thuốc gì luôn, vừa ngon vừa không hại sức khỏe. Mợ cứ ăn thoải mái”
Anh Tí phun ra một tràng dài, mỗi câu đều khen ngợi trái cây ngon thế này thế kia, ánh mắt như phát sáng.
Thu Vân nhìn qua Lâm Khải, khóe miệng anh cong lên thể hiện ý cười, cô cảm giác khi anh nghe anh Tí nói thì rất vui vẻ, đây là biểu hiện tự hào sao. Không hiểu sao cô cảm thấy anh giống trẻ con, được người lớn khen vài câu liền cao hứng.
Ngồi một lát cũng gần 12 giờ trưa, mặt trời lên cao che đầu, anh và cô vừa dự định đi về thì thấy anh Lục hớt hải chạy đến, trên mặt rất vội vàng, nhìn thấy Lâm Khải liền nói ngay:
“Cậu hai, xảy ra chuyện, cô tư đau bụng ngất xỉu đang cấp cứu trong bệnh viện”
Một lời ngắn gọn miêu tả hết chuyện gì đã xảy ra, Lâm Khải nghe xong sắc mặt nghiêm trọng đứng lên.
“Đi, đến bệnh viện lập tức”
Dù gấp gáp nhưng anh vẫn không quên bên cạnh còn có người, anh xoay người nắm lấy tay cô rảo bước thật nhanh.
Thu Vân cũng vì lo lắng cho Thục Quyên nên không chú ý, nhanh chân theo anh ra khỏi vườn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Lâm Khải nhíu mày, gấp gáp hỏi:
“Xảy ra chuyện gì, sao đến nổi cấp cứu hả?”
Anh Lục vừa tập trung lái xe vừa trả lời: “Tôi cũng không rõ thưa cậu, người làm báo lại sáng nay cô tư vẫn bình thường, đột nhiên đến trưa lại đau bụng quằn quại, bà chủ tính kêu thầy Năm đến khám nhưng chưa kịp thì cô tư đã ngất xỉu, mọi người lật đật đưa cô tư vào bệnh viện đó ạ”
Thu Vân nghe xong rất lo lắng, nhìn qua Lâm Khải. Anh trầm ngâm không nói gì, sắc mặt anh rất tệ, cô biết anh cũng đang rất lo lắng, anh rất yêu thương đứa em gái này.
“Đừng quá lo lắng, em ấy sẽ ổn thôi” Thu Vân dịu giọng an ủi.
Từ lúc lên xe tới giờ, Lâm Khải vẫn nắm lấy tay Thu Vân không buông, nghe cô nói như vậy, tay anh nắm chặt cô hơn, dường như chỉ có làm vậy anh mới yên tâm và bớt lo lắng hơn, ánh mắt nhu hòa nhìn cô rồi gật đầu.
Ở bệnh viện lúc này, ông Lâm Túc sắc mặt lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu. Bà Tuyết thì ngã vào lòng vú Loan khóc nức nở. Bé Lài cũng sụt sùi kế bên vú Hiền, tâm trạng mọi người đều đang rất lo lắng cho Thục Quyên.
Lúc Lâm Khải và Thu Vân đến nơi thì bác sĩ vẫn đang cấp cứu. Cô gật đầu chào ba chồng rồi im lặng đứng sang một bên.
“Rốt cuộc cô tư làm sao mà đau bụng?” Lâm Khải nhìn bé Lài hỏi, vì cô ấy là người chăm sóc cho Thục Quyên.
“Dạ cậu, con cũng không biết… sáng giờ cô tư vẫn bình thường, tự nhiên đến gần trưa, cô tư than đau bụng, con thấy cô đau dữ dội quá nên báo bà chủ, sau đó cô tư ngất xỉu luôn đó cậu” Bé Lài vừa khóc vừa kể, giọng nói hoang mang lo sợ.
Những gì bé Lài nói cũng giống như anh Lục nên cũng không rõ Thục Quyên bị gì, đành chờ bác sĩ cấp cứu xong nói như thế nào.
Chừng năm phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra. Lâm Khải là người đầu tiên chạy đến lo lắng hỏi thăm.
“Bác sĩ, em tôi thế nào ạ?”
“Người nhà yên tâm, bệnh nhân không có gì nguy hiểm. Tôi đã rửa ruột và tiêm thuốc cho cô bé, sẽ mau chóng tỉnh lại thôi”
Nghe được Thục Quyên không có nguy hiểm, mọi người liền yên tâm.
“Nhưng tại sao phải rửa ruột con bé vậy bác sĩ?” Vẫn là Lâm Khải bắt đúng trọng tâm, lo lắng hỏi.
“Từ sáng giờ cô ấy đã ăn những gì?” Bác sĩ hỏi ngược lại.
Lâm Khải nhìn sang bé Lài, cô bé hiểu ý liền đáp lời bác sĩ.
“Dạ thưa bác sĩ, cô tư có ăn cháo thịt bằm, sau đó có uống nước dừa tươi, à có ăn mứt dâu nữa ạ” bé Lài chậm rãi nói như đang nhớ lại thực đơn Thục Quyên đã ăn.
Bác sĩ nghe xong nhíu mày, ông trầm giọng giải thích: “Buổi sáng mà nạp nhiều chất như vậy thường không tốt, đặc biệt nước dừa và mứt dâu kết hợp dễ gây rối loạn tiêu hóa. Người bình thường ăn thì không sao, nhưng cô bé thể chất vốn yếu mới dẫn đến đau bụng, chịu không nổi mới ngất xỉu”.
Thấy sắc mặt mọi người vẫn còn hoang mang, bác sĩ nhẹ nhàng cười: “Mọi người đừng quá lo lắng, hiện tại bệnh nhân cũng không sao, chỉ do cơ địa yếu thôi, sau này chú ý ăn uống cẩn thận là được”.
“Vậy… Cảm ơn bác sĩ rất nhiều” Ông Lâm Túc bắt tay bác sĩ nói lời cảm ơn. Chờ bác sĩ đi khỏi, ông mới lạnh lùng lên tiếng:
“Mứt dâu ở đâu ra?”
Thu Vân giật mình, đột nhiên cô cảm giác bất an, bởi vì cô rất rõ ràng mứt dâu mà Thục Quyên ăn chắc chắn là cái mà cô đã cho con bé. Thu Vân thầm than, lần này phải mệt mỏi rồi đây…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN