Trái Tim Lầm Lối
Chương 4
Bà Tuyết, là vợ hai của ông Lâm, đến ngày cưới hôm nay Thu Vân mới gặp mặt, bà cũng trạc tuổi mẹ cô, trang điểm lên nhìn bà cũng có chút nhan sắc, trên người bà ta đeo đầy trang sức, bà đi đến cười với cô:
“Con lên phòng chăm sóc cho thằng Khải đi, khách cũng về hết rồi, còn lại để ba mẹ tiếp, không cần dọn dẹp gì đâu”.
Thu Vân cảm thấy bà Tuyết tuy cười nhưng nụ cười có chút giả giả, cô cũng không quá quan tâm, nếu đã bảo cô không cần ở đây nữa thì cô càng thích, từ sáng giờ cô cứ phải trưng gương mặt đầy lớp trang điểm và nụ cười sượng ngắt đã làm cô quá mệt mỏi rồi. Thu Vân lễ phép khẽ cúi đầu vâng dạ rồi đi lên phòng.
Phòng của Lâm Khải hay nói chính xác là phòng của vợ chồng cô được trang trí thành phòng tân hôn rất đẹp, bao phủ một màu đỏ rực, chữ hỉ dán trên tường đầu giường ngủ, xung quanh còn có bông hoa rải đầy, Thu Vân nhìn mà thấy ngộp thở. Bây giờ Thu Vân mới có dịp quan sát căn phòng, buổi trưa tuy cô có lên thay quần áo nhưng lúc đó cô chẳng có thời gian mà dòm ngó, bây giờ để ý mới thấy căn phòng này to thật, có cả phòng tắm ngay trong phòng, bàn trà rồi cả bàn làm việc của Lâm Khải cũng bày ở đây, trên bàn chất đầy giấy tờ công việc của anh ta, còn có cửa sổ hướng thẳng ra vườn hoa bên hông nhà ngay hướng mặt trời mọc nữa, thiết kế thật xuất sắc, cô cảm thấy rất thích căn phòng này.
Đang cười vui vẻ thì quay lại nhìn thấy Lâm Khải nằm ngủ như chết trên giường, Thu Vân chán ghét thầm mắng anh ta cũng khôn lắm, uống rượu cho say rồi trốn trên này ngủ để cô dưới đó một mình đối phó với đám người kia mệt muốn chết. Bà Tuyết còn muốn cô chăm sóc Lâm Khải, nằm mơ đi cô cũng mệt đây có ai chăm sóc cô đâu, hơn nữa anh ta say chiếm chiếc giường, cô đang không biết tối nay cô ngủ ở đâu đây, hơi đâu quản tới anh ta.
Thu Vân đang lấy quần áo định đi tắm thì lại có tiếng gõ cửa. Cô đứng lại rồi cũng đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền từ, tay bê mâm thức ăn, bà ấy mặc quần áo bà ba rất bình thường, cô đoán chắc là người giúp việc trong gia đình này, bà ấy cười nói với cô:
“Mợ hai, tôi đem canh lên cho cậu mợ”.
“Dì vào đi”.
Thu Vân nhích người cho bà ấy đi vào rồi khép cửa lại, cô chưa biết xưng hô thế nào với bà nên cứ đứng đó không biết nói gì.
Dường như hiểu được suy nghĩ của Thu Vân, bà đặt mâm canh lên bàn trà rồi nói với cô:
“Mợ hai, tôi là vú Hiền, chăm sóc cậu hai từ nhỏ, cũng là người làm trong nhà, sau này mợ hai cần sai biểu gì, mợ cứ gọi tôi”.
Thì ra là bà vú, nếu là vú nuôi Lâm Khải từ nhỏ vậy có phải mọi chuyện của anh ta vú Hiền đều biết, nếu vậy sau này Thu Vân muốn điều tra chuyện gì về anh ta cũng có thể hỏi bà ấy. Cô khẽ gật đầu mỉm cười:
“Vú không cần khách sáo, gọi tôi là Thu Vân được rồi, đừng gọi mợ hai, tôi nghe không quen”.
Vú Hiền lắc đầu nói: “Không được đâu mợ hai, mợ là chủ tôi là người làm, đâu có lí nào người làm gọi tên chủ, ông bà mà nghe được thì chửi tôi chết đó mợ”.
Thu Vân cảm thấy khó xử, đành cười cười cho qua, kệ ai muốn gọi sao cũng được, chuyện này cũng không phải lớn lao gì.
“À mợ hai, đây là canh gà bà hai sai tôi làm cho mợ, mợ ăn đi cho khỏe, ngày hôm nay chắc mợ mệt dữ lắm, còn có canh giải rượu của cậu hai, mợ kêu cậu dậy cho cậu uống nha mợ”. Vú Hiền chỉ tay vào mâm canh nói với Thu Vân.
“Cảm ơn vú, làm phiền vú rồi”.
“Không có gì đâu mợ, vậy mợ nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm”. Vú Hiền nhắc nhở rồi đi ra ngoài.
Thu Vân nhìn hai bát canh rồi quay sang giường vẫn thấy Lâm Khải vẫn ngủ say sưa, cô bĩu môi chán ghét rồi lấy quần áo đi tắm, nghĩ nếu anh ta dậy thấy canh giải rượu thì tự uống, bảo cô kêu dậy rồi anh ta không hài lòng thì sao, cô cũng không rảnh chăm sóc anh ta.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, lúc này Lâm Khải mới mở mắt ra, anh nhìn về phía phòng tắm môi mỏng khẽ nhếch lên, thực ra anh tỉnh ngủ từ lúc vú Hiền vào phòng rồi, nhưng vẫn nằm giả vờ ngủ để nghe cô nói chuyện thôi.
Khi Thu Vân tắm xong bước ra thì giật nảy mình suýt chút đánh rơi khăn tắm đang lau tóc, cô nhìn thấy Lâm Khải ngồi chễm trệ trên ghế ở bàn trà, bát canh giải rượu cạn sạch, sao giống như suy nghĩ của cô lúc nãy vậy.
“Sao còn ngớ người ở đó, mau qua đây uống canh đi”. Lâm Khải ngoắc tay kêu Thu Vân đang vẫn còn đứng trước cửa phòng tắm.
Thu Vân bước chầm chậm lại bàn trà rồi ngồi xuống ghế đối diện Lâm Khải, chung quy cô vẫn có chút ngại ngùng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô sống chung với một người đàn ông, vẫn chưa quen lắm.
“Cậu hai, cậu dậy khi nào vậy?”
Lâm Khải chợt bật cười: “Gì mà cậu hai, tôi là chồng em, nếu không thể gọi một tiếng chồng thì có thể gọi tên tôi mà”.
Thu Vân ấp úng: “À… À tôi quên”.
“Không sao, từ từ sẽ quen, giống như bắt đầu từ đêm nay, em sẽ quen dần thôi”.
Thu Vân nghe xong thì chợt run lên, anh ta nói vậy có ý tứ gì chứ.
Lâm Khải nhìn bộ dạng ngại ngùng của Thu Vân mà thấy buồn cười, nhớ hôm ở đám tang cô lạnh lùng lắm mà sao bây giờ như con thỏ nhút nhát vậy. Lâm Khải gõ gõ lên mặt bàn.
“Tôi có một món quà tặng cho em, coi như là quà cưới”.
Thu Vân ngước lên nhìn Lâm Khải, càng nhìn càng cảm thấy anh quá đẹp trai đi, dù là bộ dạng say rượu, tóc tai không gọn gàng, áo sơ mi bung hai nút đầu, quần tây nhăn nhúm, trông anh ta càng thêm quyến rũ, anh ta nói tặng quà cưới sao.
“Gia đình anh đã tặng quà sính lễ rất nhiều rồi, tôi không cần gì thêm đâu”.
Lâm Khải lắc đầu rồi nói: “Đó là ba tôi tặng cho em, nhưng đây là món quà tôi chuẩn bị, dành tặng cho vợ của tôi”.
Thu Vân hiếu kì nhìn Lâm Khải, cô rất muốn biết đó là món quà gì nhưng vừa rồi đã từ chối giờ lại tò mò có phải vô sỉ lắm không.
“Uống hết canh gà đi, tôi sẽ đưa quà cho em, nhất định em sẽ thích”. Lâm Khải nhìn thấu tâm tư của Thu Vân, biết cô cũng rất tò mò về quà tặng, chỉ khẽ cười, đôi mắt thâm thúy nhìn cô, đẩy chén canh gà về phía cô, ý tứ bảo cô phải ăn hết.
Thu Vân ngoan ngoãn bưng canh gà lên ăn, sáng giờ cô đã rất đói rồi, giờ có đồ ăn sẵn không ăn thì dở rồi.
Đợi Thu Vân ăn xong, Lâm Khải đi tới tủ đồ lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Thu Vân. Cô nhận lấy mở ra xem thì rất bất ngờ, đó là một chiếc nhẫn bạc rất tính xảo, mặt chiếc nhẫn là chiếc vương miện rất đẹp, cô thắc mắc nhìn Lâm Khải:
“Không phải đã có nhẫn cưới rồi sao, anh còn tặng nhẫn cho tôi làm gì?”
“Em nhìn kĩ đi, chiếc nhẫn này đặc biệt hơn, là tôi nhờ người làm riêng cho em”.
Thu Vân xoay chiếc nhẫn thì nhìn thấy mặt trong chiếc nhẫn khắc tên cô lên đó, Thu Vân bất ngờ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn có tên mình trên đó. Thu Vân không nghĩ Lâm Khải lại tỉ mỉ đến vậy, món quà này cô rất cảm động. Ngẩng đầu lên, cô mới biết nãy giờ Lâm Khải vẫn luôn nhìn cô.
“Cảm ơn anh”.
Lâm Khải kéo tay Thu Vân qua đeo chiếc nhẫn lên tay cô, bàn tay cô trắng trẻo nhỏ nhắn có thêm chiếc nhẫn càng thêm đẹp, anh nhướng mắt hỏi cô:
“Có thích không?”
Bị Lâm Khải nắm tay, cô ngượng ngùng muốn rút lại nhưng anh lại giữ chặt không buông, Thu Vân khó chịu nhìn anh.
“Tôi thích!”.
Lâm Khải cười rồi buông tay Thu Vân ra, anh đứng lên đi tắm.
Thu Vân nhìn theo bóng lưng Lâm Khải rồi cuối xuống nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Lâm Khải tắm xong bước ra thì nhìn thấy Thu Vân đã ngủ rồi, cô cuộn mình trong chiếc chăn hệt như con mèo lười, anh tiến lại gần khom người nhìn sát mặt cô, khi ngủ cô rất an tĩnh, dáng ngủ rất ngoan, anh không kiềm được đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Thu Vân, khoé miệng khẽ cong lên nụ cười dịu dàng mà cô không hề thấy được.
Đêm xuống thật yên bình, ánh trăng sáng chiếu vào cửa sổ soi bóng người đàn ông đang ôm lấy cô gái chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm nắng chiếu qua khe cửa sổ, vài chú chim hót vang líu lo, Thu Vân đang ngon giấc thì giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng gõ cửa liên tục.
“Mợ hai, mợ dậy chưa mợ?”
Là tiếng của vú Hiền, Thu Vân ngồi bật dậy thì phát hiện Lâm Khải đang ngủ ngon lành nằm kế bên, vậy mà tối qua cô và anh ngủ chung trên một chiếc giường sao. Vội đứng lên ra mở cửa, giọng cô vẫn còn ngái ngủ:
“Vú Hiền, có phải tôi đã dậy trễ không, thật xin lỗi, hôm qua mệt quá nên tôi ngủ hơi sâu”.
Vú Hiền cười hiền lắc đầu: “Không muộn đâu mợ, còn sớm, mợ chuẩn bị một chút rồi tôi đưa mợ xuống nhà chào ông bà”.
Thu Vân gật đầu rồi vào phòng vệ sinh cá nhân, thay đồ xong cô chải chuốc một chút rồi ra ngoài, trước khi đi cô có nhìn qua Lâm Khải, thấy anh ta vẫn còn ngủ nên cô nghĩ thôi cứ để anh ta ngủ.
Theo vú Hiền xuống nhà, vừa đi vừa nghe vú dặn dò lát nữa cô phải dâng trà buổi sáng cho ba mẹ chồng, thật ra đó là ông Lâm và bà Tuyết, ba chồng cô tên Lâm Túc, còn mẹ chồng cô thật ra đã mất lâu rồi, bà Tuyết là vợ hai, cô phải gọi bằng dì Tuyết, ba chồng và mẹ chồng cô chỉ có một người con trai là Lâm Khải, còn dì Tuyết có một người con trai là cậu ba nhà này đang học ở Sài Thành, ngày hôm qua lễ cưới anh ta không về được vì bận kì thi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!