Trái Tim Lầm Lối
Chương 5
Bà Tuyết còn một người con gái là cô tư Thục Quyên, cô tư từ nhỏ sức khỏe đã yếu, bệnh tật liên miên, gia đình thuốc thang liên tục nên cô tư mới cầm cự được đến ngày hôm nay. Bà Tuyết chỉ có thể trông cậy vào cậu ba nên đối với Thục Quyên hơi hời hợt, dù vậy cô tư vẫn rất lạc quan yêu đời, lúc nào cũng cười cười nói nói. Đặc biệt là cậu hai rất yêu thương cô em gái cùng cha khác mẹ này, tuy không hòa hợp với bà hai và cậu ba nhưng cậu hai rất thương cô tư, thường xuyên quan tâm đến cô bé.
Khi Thu Vân và vú Hiền đi tới phòng khách thì đã thấy ông Lâm Túc và bà Tuyết đã ngồi trên ghế sẵn. Ngoài ra còn có một người phụ nữ trạc tuổi vú Hiền là bà Loan, người hầu thân cận của bà Tuyết, bà ta nhìn thấy cô thì liếc mắt chẳng thèm gật đầu chào hỏi. Thu Vân cảm thấy khinh trong lòng, còn chưa đụng chạm bà ta mà đã ra vẻ với cô rồi, khó ưa. Bà Tuyết Túc ngó chỉ thấy cô và vú Hiền thì hỏi:
“Thằng Khải đâu con?”
Thu Vân gật đầu chào hai ông bà rồi đáp: “Dạ, anh Khải còn ngủ thưa dì”.
“Ừ, chắc hôm qua say quá nên nay mới dậy trễ thế, kệ, để nó ngủ thêm đi, con dâu mau qua đây đi”. Bà Tuyết vừa cười vừa nói, giọng điệu của một bà chủ rất có khí phách.
Thu Vân liền bước qua bàn dâng trà cho ba mẹ chồng. Ông Lâm Túc cười gật đầu nhận ly trà nhấp một ngụm rồi đưa cho cô một bao lì xì to.
“Con dâu ngoan, sau này hai vợ chồng chăm sóc lẫn nhau, năm sau ráng sinh cho ba đứa cháu để ẵm bồng nghen”.
Thu Vân nghe mà lộp bộp trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi vâng dạ lễ phép. Cô lại dâng trà cho bà Tuyết, bà ta cũng cười rồi cho cô bao lì xì tương tự.
“Con là đứa con dâu đầu tiên trong nhà, sau này có chuyện gì không biết cứ đến hỏi dì, dì xem con như con gái trong nhà, đừng có như mấy cô gái trẻ thời nay đi lấy chồng là sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu rồi ỏng ẹo này nọ, nghen con”.
Thu Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con biết rồi thưa dì”. Mới ngày đầu tiên đã bị lên lớp dạy dỗ, chưa gì cô đã thấy không ưa bà mẹ hai này của Lâm Khải rồi, không biết sau này có sống yên ổn không nữa.
“Mới sáng sớm dì đã muốn dạy dỗ vợ con sao?”. Từ xa vang lên giọng nói lạnh lùng của Lâm Khải, anh vừa đi vừa xắn tay áo, tay cầm cặp táp, đi tới chỗ Thu Vân thì nhìn cô một cái.
Bà Tuyết nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Khải thì nhíu mày, nhưng bà vội thay đổi sắc mặt cười cười nói:
“Dì có dạy dỗ gì đâu, chỉ nói mấy câu với Thu Vân thôi mà, chưa gì con đã xót vợ!”.
Lâm Khải cũng không thèm đáp lại mà nói với ông Lâm Túc: “Ba, con đến công xưởng có việc gấp”.
Ông Lâm Túc gật đầu bảo anh mau đi giải quyết công việc đi.
Lâm Khải quay sang nói nhỏ vào tai Thu Vân: “Em theo tôi ra ngoài một chút”.
Thu Vân không biết anh ta định làm gì nhưng cũng đi theo ra ngoài sân, bên ngoài có anh Lục đang chờ sẵn. Sao cô có cảm giác giống như tiễn chồng đi làm vậy nè. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bị giọng nói của Lâm Khải cắt ngang.
“Tôi vốn dĩ định hôm nay ở nhà đưa em đi chơi nhưng mà công xưởng có việc gấp cần tôi lên giải quyết”.
Thu Vân không nghĩ anh sẽ lại nói chuyện này, cô hơi bất ngờ khẽ nói: “Không sao đâu, anh cứ giải quyết công việc của anh, không cần lo cho tôi”.
“Vậy được, có việc gì cần em cứ gọi vú Hiền”. Lâm Khải dặn dò một chút rồi đi ngay.
Thu Vân đi vào nhà, cô muốn tham quan căn nhà này nên gọi vú Hiền dẫn đi. Căn nhà này thật sự quá rộng, đi mãi vẫn chưa hết, mệt quá nên hai người vào đình nghỉ mát, vú Hiền sai người bưng bánh trái lên cho cô ăn. Thu Vân vừa bưng tách trà lên uống thì phía xa có hai cô gái đang đi đến, vú Hiền nói đó là cô tư Thục Quyên và người hầu của cô tư, bé Lài.
“Em chào chị dâu”. Giọng nói thánh thót trong trẻo rất dễ nghe, Thục Quyên đã 19 tuổi, là một cô gái rất đáng yêu nhưng gương mặt hơi nhợt nhạt do mang bệnh trong người.
“Thục Quyên phải không? Từ hôm qua đến giờ chị mới thấy em, vốn tính đi thăm em đó”. Thu Vân cười dịu dàng nhìn Thục Quyên, cô cảm thấy rất thích cô bé.
“Hôm qua lễ cưới của anh chị mà em lại bị ốm nên không tham gia được, thật tiếc”. Thục Quyên nói với vẻ mặt tiếc nuối.
“Sức khỏe em quan trọng hơn, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt biết không”. Thu Vân nắm lấy tay Thục Quyên an ủi.
Thục Quyên gật đầu cười híp mắt, đôi mắt to tròn nhìn cô chớp chớp: “Chị dâu thật xinh đẹp, so với chị Thu Hà còn xinh hơ…n…”. Thục Quyên đang nói bỗng im bặt, bé Lài khẽ khều tay cô, biết mình nói sai, cô cúi đầu áy náy.
Thu Vân nhìn ra xa xăm, chợt nhớ đến chị, suýt chút cô đã quên việc mình cần phải làm. Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, nhận ra tâm trạng Thu Vân không tốt, liền không biết làm sao. Cuối cùng vẫn là Thục Quyên lên tiếng.
“Chị dâu, em xin lỗi, em không cố ý nhắc lại chuyện đau buồn này đâu”.
Thu Vân lắc đầu, nở nụ cười xinh đẹp: “Không sao, chị không trách em”.
Nghe được lời Thu Vân nói, Thục Quyên cười rạng rỡ, chút buồn nơi khóe mắt cũng biến mất, cô nhanh nhảu: “Chị dâu thật tốt, như vậy đi, em tặng chị một món quà có được không?”.
“Hửm, còn có quà cho chị sao, là gì vậy?”.
“Em cần thời gian chuẩn bị, vài ngày nữa sẽ mang đến cho chị”.
“Được, chị chờ món quà của em”.
Hai cô gái mỉm cười nhìn nhau, không khí buồn bã lúc nãy biến mất.
Tới chiều tối, Lâm Khải vẫn chưa về, Thu Vân cũng không để ý, ăn cơm chiều xong liền tắm rửa, lên giường tìm đại một cuốn sách rồi đọc, đọc đến quên thời gian thì nghe tiếng mở cửa. Lâm Khải bước vào với dáng vẻ mệt mỏi, nhìn thấy cô thì hỏi:
“Em còn chưa ngủ sao?”
Thu Vân ngẩng đầu, đôi mắt hơi phiếm hồng có lẽ do đọc sách quá lâu. Cô nhàn nhạt trả lời: “Tôi vừa tính đi ngủ đây”.
Lâm Khải bước tới lấy quần áo, vừa đi vừa cởi nút áo, quay sang nhìn cô: “Ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá”. Rồi anh đi thẳng vào phòng tắm.
Thu Vân gấp sách, nhìn về phía bàn làm việc của Lâm Khải, một chút suy nghĩ loé lên, từ ngày mai cô nên bắt đầu điều tra một chút, từng bước cẩn thận tìm hiểu rõ ràng, cô quyết phải tìm ra nguyên nhân chị chết mới yên lòng. Bên cạnh có tiếng động, cô nhìn sang mới biết anh đã tắm xong vừa lên giường.
Thu Vân chợt căng thẳng, hôm qua cô ngủ trước nên không hề hay biết Lâm Khải ngủ chung với cô từ lúc nào, nhưng hôm nay cô vẫn chưa ngủ, đột nhiên không kịp thích ứng. Lâm Khải làm sao biết Thu Vân đang suy nghĩ gì, anh vừa quay người sang, cô liền kéo chăn lên, giật mình kêu:
“Anh… Anh định làm gì?”
Lâm Khải vốn không định làm gì nhưng thấy dáng vẻ sợ sệt của cô liền nổi ý trêu chọc, ánh mắt anh nhìn cô chăm chăm, vừa nói vừa quét từ trên xuống dưới người cô: “Làm chuyện vợ chồng nên làm thôi”.
Thu Vân trợn mắt nhìn anh, cô không nghĩ chuyện này lại đến nhanh như vậy, cô chưa hề chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, cô thậm chí không muốn cùng anh phát sinh quan hệ.
Thu Vân đảo mắt, vẻ hoảng hốt ít đi nhưng vẫn còn hơi sợ, cô bình tĩnh nói: “Tôi…Tôi chưa sẵn sàng, anh có thể cho tôi thêm thời gian không?”
Lâm Khải không trả lời, anh vẫn nhìn cô chăm chú, cô không đoán ra anh đang nghĩ gì, lại sợ anh không đồng ý cô càng hoảng, lấp bấp nói: “Ban đầu, anh nói sẽ tôn trọng tôi!”
Anh bật cười, nhìn cô hoảng hốt mà buồn cười, anh cũng không nỡ trêu chọc cô nữa, anh gật đầu: “Được, sẽ cho em thời gian, nhưng không thể quá lâu đâu đấy”.
Nghe anh đồng ý, cô liền thấy nhẹ nhõm, vừa định nhắm mắt ngủ thì cảm thấy eo bị siết lại, một cánh tay đang ôm lấy eo của cô. Thu Vân hoảng hồn nhìn qua Lâm Khải: “Anh… Anh làm gì vậy?”
Anh vùi đầu vào mái tóc cô khẽ hít, mùi hương thơm ngát làm anh thấy thoải mái, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã đồng ý không làm gì em thì sẽ giữ lời, tôi chỉ ôm em ngủ thôi mà”.
“Nhưng… Nhưng mà…”
“Được rồi, mau ngủ đi, em còn lộn xộn nữa thì tôi không chắc sẽ không làm gì em đâu”.
Thu Vân nghe thấy liền im bặt, cũng không dám nhúc nhích nữa. Thấy cô nằm im, Lâm Khải cong khoé môi, cánh tay bên eo cô càng thêm lực ôm cô sát vào người mình. Cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cả nhà đang ăn sáng, ông Lâm nhìn sang Thu Vân nói: “Ngày mai hai đứa phải về bên nhà lại mặt rồi nhỉ?”
Thu Vân nghe ông nói thì gật đầu: “Dạ phải thưa ba”
Ông Lâm nhìn bà Tuyết phân phó: “Bà chuẩn bị vài phần quà cho hai đứa nó ngày mai qua đáp lễ”.
Bà Tuyết cười duyên dáng đáp lời: “Được, tôi biết rồi”.
“Khải, ngày mai hai đứa về bên nhà, cho ba gửi lời hỏi thăm sức khỏe anh chị thông gia”.
Lâm Khải buông đũa, lấy khăn giấy lau miệng, rồi mới trả lời: “Dạ, ba”.
Sau khi ăn sáng, Thu Vân về phòng, cô cẩn thận khoá cửa, rồi đi tới bàn làm việc của Lâm Khải. Giấy tờ được xếp gọn gàng, trên bàn chủ yếu là tài liệu của công xưởng, nhìn qua không thấy có gì bất thường. Cô lục hết mọi ngóc ngách trong phòng cũng không thấy có đồ gì đáng giá, cô ngồi xuống ghế nghiêm mặt suy nghĩ.
Chuyện này muốn điều tra quả thật quá khó, người như Lâm Khải cô không thể dễ dàng động vào, muốn điều tra chuyện từ trên người anh còn khó hơn lên trời. Nếu trong nhà không có tra được gì, cô có nên nghĩ cách đến công xưởng không? Mặc kệ thế nào, cô cũng quyết phải tra ra được manh mối nào đó từ Lâm Khải, có khi tất cả người của nhà họ Lâm đều liên quan tới đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!