Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nãy bận viết bản thảo, cả ngày làm việc liên tục quên luôn cả việc ăn trưa. Hiện tại đã rảnh rỗi rồi thì lại nghĩ thà bận rộn một chút còn hơn là phải ngồi bất động thế này.
Bây giờ cả đầu Kiều Nhân chỉ nghĩ tới việc buổi tối ăn món gì.
Bởi vì phải để lại cho mình chút sức lực đi xuống lầu nên Kiều Nhân không dám dùng nhiều sức nói chuyện, giọng nói nhỏ nhẹ, vì khoảng cách hơi xa nên nghe không rõ lắm.
Tâm tư của cô không đặt ở đây, hoàn toàn không ý thức được là giọng điệu mình không đúng ở chỗ nào.
Anh không lên tiếng.
Kiều Nhân cho rằng Kỷ Hàn Thanh không nghe thấy, cô do dự trước việc nên nói lại lần nữa hay nên tiếp tục cầm bút viết, cuối cùng vẫn chọn phương án đầu tiên. Cô mở miệng, lần này giọng vẫn không lớn:
“Tôi không muốn viết.”
“Không viết nổi.”
Ngay cả nói chuyện cũng sắp không nói nổi nữa rồi, cô còn đâu ra sức mà viết chữ.
Kiều Nhân cúi đầu nhìn màn hình máy tính lần nữa, nhìn lại mới nhận ra phải có ít nhất khoảng một ngàn chữ, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cô không kìm được cau mày rồi.
Thật ra công việc phóng viên bình thường yêu cầu hai sở trường: một là thể lực tốt, hai là phải viết chữ nhanh.
Viết chữ đẹp hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải nhanh.
Thời học cấp ba cô viết một đoạn văn 800 chữ cũng phải mất 40 phút, nhưng sau khi bắt đầu tiếp xúc với công việc phỏng vấn, thời gian này rút xuống chỉ còn một nửa.
Nếu như bình thường, chỉ mất nửa tiếng là Kiều Nhân có thể xong việc rồi, nhưng hôm nay thì khác. Ngón trỏ tay phải của Kiều Nhân chạm vào chiếc bút máy, vừa dùng một chút sức lực ấn chiếc bút xuống thì nghe thấy giọng anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Đói bụng à?”
Kiều Nhân nhẹ nhàng đáp lời.
“Muốn ăn gì?”
Kiều Nhân còn chưa cầm bút lên, theo bản năng ngước nhìn: “Cái gì?”
“Đưa em đi ăn cơm.”
“Vậy cái đó phải làm sao?”
Kiều Nhân cúi đầu là có thể nhìn thấy tờ giấy trắng trên mặt bàn, toàn bộ đều trắng trơn, mấy chữ cô vừa viết ban nãy nằm trên đó rất chướng mắt, giống ý như mấy con ruồi vậy.
Thà không viết còn hơn.
Kiều Nhân nghĩ thầm, bình thường chữ của cô không xấu như vậy.
Hai hàng lông mày thanh tú của cô cau lại, hất cằm về phía đoạn văn dài đang hiển thị trên màn hình.
“Tôi còn chưa viết.”
Kỷ Hàn Thanh đã đẩy ghế đứng dậy, cầm áo vest hỏi ngược lại: “Không phải đói bụng sao?”
Chân anh rất dài, chỉ bước vài bước đã đến gần bàn làm việc, lấy chiếc bút máy ra khỏi bàn tay cô.
“Vậy thì không viết nữa, đi ăn cơm.”
Đầu ngón tay kiều Nhân dường như còn lưu lại cảm xúc lành lạnh, cứng rắn của chiếc bút máy.
Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, cô đã nhanh chóng đứng thẳng người.
Kỷ Hàn Thanh hỏi lại: “Muốn ăn gì?”
Kiều Nhân dừng vài giây, nuốt nước bọt, lần này không do dự nữa, trực tiếp báo địa điểm: “Đệ Nhất Lâu.”
Đệ Nhất Lâu là nhà hàng chuyên về các món ăn phương Nam, mức giá hơi cao, trước đây Kiều Nhân từng kéo Kỷ Niệm đến ăn mấy lần.
Kiều Nhân sinh ra ở vùng Giang Nam sông nước, lại sống ở phương Nam gần mười năm, sau khi đến thành phố Bắc cũng không thường xuyên ăn được món ăn phương Nam. Lúc này có người mời ăn, trong đầu cô chỉ nghĩ tới cái này đầu tiên.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng cong cong cười: “Tiền cơm trừ vào tiền lương.”
(Chú Kỷ toàn bắt nạt chị Kiều thôi =))))))))
Kiều Nhân căn bản không quan tâm việc này lắm, chớp mắt một cái che miệng cười khẽ: “Tôi còn có lương sao?”
Đúng là chưa trưởng thành mà, lúc cười lên trên má còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ, vừa trong sáng lại vừa dịu dàng, cổ họng Kỷ Hàn Thanh như có chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng quét qua.
Trong lòng cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Ngón tay anh đưa lên ấn xuống yết hầu, rời tầm mắt sang chỗ khác, “Có.”
Kiều Nhân bắt đầu được voi đòi tiên, “Bao nhiêu vậy?”
Trước kia khi cô đi thực tập ở tạp chí, căn bản lương ít tới đáng thương, hoàn toàn dựa vào mấy bức ảnh của các ngôi sao giải trí mà cô chụp được. Bây giờ đến tòa soạn thực tập, ngay cả chụp hình cô cũng không phải đi nữa.
Kiều Nhân xòe bàn tay mình ra đếm đếm số bản thảo từ khi mình vào thực tập đã viết được, tính ra còn chưa được mười bài, hầu hết đều không phải đề tài quan trọng, toàn bộ cộng lại có khi còn không bằng phần trăm mà thầy Vương được trích cho một nửa bản thảo.
Cô dứt khoát không thèm tính nữa, đặc biệt tự biết mình biết ta nói: “Chắc cũng không nhiều đâu.”
Kỷ Hàn Thanh mở cửa phòng làm việc ra, ánh mắt không nhìn sang: “Bao nhiều thì xem là nhiều?”
“Ở thành phố Bắc, ba bốn ngàn cũng không đủ sống…”
Kiều Nhân chỉ nhắc đến thôi, cũng không tiếp tục nói về đề tài này: “Tôi nhớ trước kia cô giáo Từ đã nói, ngày nay mà còn có người chịu theo nghề báo chí mà không nghĩ tới tiền bạc…”
Cô theo anh đi ra khỏi văn phòng, sau đó rẽ một lần dừng lại trước cửa thang máy: “Nếu không phải là đầu óc bị lừa đá thì chính là phú nhị đại.”
Bàn tay Kỷ Hàn Thanh đang đặt trên nút bấm dừng lại nửa giây, sau đó nhìn cô: “Ý muốn nói tôi là phú nhị đại đầu óc bị lừa đá à?”
Kiều Nhân: “…”
Anh cứ nhìn cô như vậy mãi cho tới khi cửa thang máy mở ra, anh đi vào trong.
Kiều Nhân theo sát phía sau, trong thang máy chỉ có hai người họ, khi cửa thang máy đóng lại cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh mở miệng:
“Em nói đúng thì coi là đúng đi.”
“…”
Giọng của anh rõ ràng không biểu lộ nhiều tâm tình, kết quả khi lọt vào tai Kiều Nhân cứ như nghe được cả một phần ý tứ sâu xa.
Kiều Nhân rời tầm mắt sang một bên, mặt không đỏ, tai không nóng, chỉ là tim đập nhanh hơn khá nhiều.
Một nhịp rồi lại một nhịp, giống như trống đánh.
Lời này còn có ý khác,
Kiều Nhân cảm thấy bầu không khí trong thang máy cũng thay đổi, sau khi yên lặng mấy giây, cô cảm thấy bị dồn nén tới hơi sợ, không kìm được mở lời phá tan trầm mặc: “Hôm nay anh cần dùng văn bản kia gấp sao?”
Cô tính toán trước rồi, nếu như cần dùng gấp thì hôm nay cô sẽ mang về nhà viết, còn nếu không vội thì sẽ để tới ngày mai.
Kết quả tưởng đã nghĩ toàn diện nhất nhưng hóa ra lại quên mất một vấn đề khác. Trong nháy mắt cô mới cẩn thận hỏi lại:
“Không thể trực tiếp in ra được sao?”
Kiều Nhân có nhìn lướt qua, không thấy có yêu cầu kí tên hay là viết tay, cô nhíu mày, một giây sau quả nhiên nghe thấy anh “Ừ” một tiếng.
“Có thể.”
“Vậy anh gọi tôi tới làm gì?”
“Muốn gặp em.”
Kiều Nhân nghẹn họng, “Kỷ tổng…”
Cô còn không quên hai người đang ở trong tòa soạn, xưng hô cũng phải quy củ.
Kỷ Hàn Thanh nâng tầm mắt, con ngươi sâu hun hút: “Không được sao?”
Sự thực chứng minh, là người quả nhiên không nên lắm lời.
Anh là sếp, còn có chuyện gì mà anh không làm được chứ.
Kiều Nhân hối hận tới mức xanh ruột, cảm thấy nói chuyện với Kỷ hàn Thanh chính là tự làm cho bản thân khó chịu, cô nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, cả mặt đều nóng rực, nghiến răng nhả ra một chữ: “Được.”
Đệ Nhất Lâu cách tòa soạn không xa lắm, nếu lái xe mà không bị tắc đường chỉ chỉ mất mười phút là tới rồi.
Lúc đến Đệ Nhất Lâu mới là hơn bảy giờ, Kỷ Hàn Thanh đi tìm chỗ đỗ xe, Kiều Nhân vào trước tìm chỗ ngồi.
Phòng riêng đã được đặt hết từ sớm rồi, Kiều Nhân chỉ có thể cố gắng tìm một bàn trong góc yên tĩnh ngồi xuống. Cô lấy tờ khăn giấy lau cả mặt bàn, sau đó lôi điện thoại ra hỏi Kỷ Niệm.
[Tớ đang ở Đệ Nhất Lâu, muốn ăn gì tớ mang về cho.]
Bên kia nhanh chóng trả lời: [Ha ha, ăn!]
Sau đó mấy phút, một dãy dài thực đơn được gửi đến.
Kiều Nhân: [Giờ có đang ở nhà không?]
Kỷ niệm: [Đừng nói nữa… Bây giờ tớ vẫn còn đang ở cùng giáo viên hướng dẫn nghiên cứu đồ sứ, hai mắt sắp rơi ra tới nơi rồi. Giáo viên hướng dẫn của tớ cậu biết rồi đó, là một ông lão 60 tuổi, hiện tại đeo cái kính lão, lại cầm thêm hai cái kính lúp ở đó nghiên cứu.]
Sau khi xả ra một tràng dài, Kỷ Niệm gửi tới một tin nhắn lời ít ý nhiều tổng kết lại: [Khảo cổ đúng là không dễ dàng gì.]
Kiều Nhân không cùng cô ấy than thở nữa, nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện.
nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, “Tiểu thư, ngài đi mấy người ạ?”
Kiều Nhân cúi đầu giở thực đơn, không ngẩng đầu: “Hai người.”
Đối diện có âm thanh kéo ghế vang lên, vừa ngẩng đầu Kiều Nhân đã nhìn thấy Kỷ hàn Thanh ngồi xuống tháo bỏ caravat.
Kiều Nhân lấy điện thoại di động ra lần nữa, đọc tên từng món ăn một: “Thịt đông pha, tôm nõn Long Tỉnh, xôi hoa quế ngó sen…”
Thực đơn mà Kỷ Niệm viết thật sự quá dài, rõ ràng Kiều Nhân vừa mới uống nước rồi mà đọc xong một lượt đã cảm thấy khát nước. Cô cầm cốc nước uống một ngụm, sau khi đọc xong toàn bộ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của nhân viên phục vụ đã thay đổi.
Dáng vẻ của cô khá gầy, thực sự không giống như một người có thể ăn nhiều tới vậy.
Nhân viên phục vụ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, “Tiểu thư… Đây là bạn trai của cô sao?”
Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhân viên phục vụ: “Cô ăn như vậy không sợ ăn sập cả bạn trai của mình sao?” (Ý là khiến chú Kỷ phá sản đó =))))
Kiều Nhân: “…”
Cô nhìn lại chuỗi thực đơn đêm thử xem, một, hai, ba… Khá lắm, Kỷ Niệm lại viết ra tận mười bốn món.
Kiều Nhân hoàn toàn quên luôn hai chữ “bạn trai” trước đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, dè dặt hỏi:
“Ăn như vậy không sập được chứ?”
Anh dịu dàng cười, “Không sập được.”
Kiều Nhân liền đặt điện thoại xuống, “Những món này gói vào hộp mang về giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp khí chất, sao lại có thể thô lỗ như vậy được, đi ăn một lần mà chỉ hận không thể chuyển cả quán cơm về nhà.
Nhân viên phục vụ ghi lại từng món ăn theo yêu cầu, không kìm được liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện cô gái kia.
Âu phục giày da, nhìn vô cùng đẹp trai.
Tầm mắt lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, cô ấy yên lặng thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ghi nhớ những món ăn được gọi.
Lần này Kiều Nhân gọi ít đồ hơn nhiều, ba mặn một canh.
Hoàn toàn là số lượng bình thường.
Quy trình tiếp nhận cũng hoàn toàn bình thường, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi, sau đó mang đồ ăn ra, thời gian không mất tới một phút.
Ngày hôm nay Kiều Nhân thực sự đói bụng, tâm trạng nói chuyện cũng không có, chỉ biết vùi đầu ăn cơm.
Người đàn ông đối diện phải nghe điện thoại giữa chừng, khoảng nửa tiếng sau, lúc Kiều Nhân ăn uống gần xong rồi ngẩng đầu lên, Kỷ Hàn Thanh còn chưa nói chuyện xong.
Anh ngồi hơi nghiêng người, đầu cúi thấp, tầm mắt rũ xuống không biết đang nhìn vào đâu.
Sau đó Kiều Nhân rốt cục nghe được nội dung cuộc nói chuyện của anh, “Mấy ngày nữa phải đi Thượng Hải một chuyến.”
Không biết phía bên kia nói gì, anh nhíu mày, “Không có thời gian.”
Không tới vài giây, điện thoại đã bị ngắt. Tầm mắt Kiều Nhân còn chưa kịp thu lại, anh đã nghiêng đầu nhìn sang. Tầm nhìn anh khá thấp, chú ý tới bát đĩa trước mặt cô đều trống không, “Ăn no rồi à?”
Kiều Nhân gật gật đầu.
Bụng thì không còn đói nữa rồi nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục lại như cũ.
Kiều Nhân liếc nhìn anh không hề động đũa ăn gì, thật không hiểu ăn uống thế nào nữa.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh gõ nhẹ lên mép bàn: “Về nhé?”
Kiều Nhân lập tức cầm điện thoại đứng dậy.
Kỷ Hàn Thanh đi thanh toán, Kiều Nhân ra ngoài trước đứng đợi anh.
Màn đêm đã buông xuống từ lâu, lúc này ánh đèn đường rực rỡ đang hiện lên, ồn ào náo nhiệt.
Kiều Nhân nhìn những người đi qua đường, cảm thấy hơi tẻ nhạt. Cô cúi đầu xuống nhìn chằm chằm viên sỏi dưới bàn chân, sau đó nhấc chân đá nó đi.
Cô dùng sức không lớn, cũng chỉ đã ra xa khoảng mười mấy centimet sau đó chạy theo rồi lại đá ngược trở về.
Kiều Nhân chơi rất vui, mãi tới khi xoay lại liền va vào người đang đi tới.
Va chạm không mạnh nên Kiều Nhân cũng không cảm thấy đau đớn gì.
Cô lùi về sau nửa bước, “Xin…”
Chữ “lỗi” còn chưa kịp nói ra đã bị một giọng nữ cắt ngang: “Không có mắt à?”
Giọng nói kia nhanh chóng nở nụ cười hằn học: “Lại là cô, bảo cô không có mắt hóa ra đúng là không có mắt thật à?”
Kiều Nhân nghe giọng nói này quen tai, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
Chính là Tương Nghi treo đầy đồ trang sức đắt tiền trên người đó.
Kiều Nhân nhếch môi, “Cô thì có mắt lắm đấy.”
Câu nói này như có sức mạnh đặc biệt, bất kể là nói người đó có mắt hay không thì đều giống như đang chửi người ta vậy. Tương Nghi vừa muốn mở miệng đáp trả, liền nghe thấy Kiều Nhân nói tiếp: “Có mắt thì nhìn tốt lắm hay sao?”
Cô nói cảm thấy nhìn quen thuộc.
Vừa nãy đột nhiên nghĩ ra, Tương Nghi này chính là người trước đây tố cáo Kỷ Hàn Thanh, sau đó bị sắc đẹp của anh mê hoặc nên cuối cùng đã rút đơn kiện.
Kiều Nhân nở nụ cười, biểu cảm cực kỳ ra vẻ, “Kỷ Hàn Thanh cũng chẳng thích cô đâu.”
Lời này quả nhiên có lực sát thương mạnh, Tương Nghi giống như bị người ta giẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên:
“Cô có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Kiều Nhân vốn chỉ định khích cô ta vài câu, kết quả lại không nghĩ kỹ trước khi nói. Tương Nghi đảo mắt một cái, lông vừa dựng ngược lên lập tức hạ xuống: “Học trưởng, anh cũng ở đây ạ?”
Kiều Nhân không xoay người, đột nhiên cảm thấy mừng vì ban nãy đã không phun ra câu “Anh ấy thích tôi”.
Nếu như vậy thì đúng là không dễ giải quyết rồi.
Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, đồng thời giọng anh cũng vang lên: “Tới ăn cơm.”
Vừa nãy Tương Nghi gọi điện cho Kỷ Hàn Thanh, anh còn nói là mình không rảnh.
Hiếm khi Kỷ Hàn Thanh nhận điện thoại của cô ta, kết quả cũng chẳng khác là bao, tới nửa cơ hội cũng không dành cho cô ta.
Tương Nghi nhíu mày, không kìm được hỏi: “Cùng ai vậy?”
Kỷ Hàn Thanh đưa cằm về phía người bên cạnh, “Cô ấy.”
Vẻ mặt Tương Nghi nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc.
Kiều Nhân thấy hai người này anh một lời em một lời, cảm giác như mình là người thừa, cô liền tiếp tục cúi đầu đá viên sỏi dưới chân.
Lần này phạm vi thu hẹp hơn nhiều, chỉ là đá qua đá lại giữa hai chân cô thôi.
Mấy giây sau, cô nghe thấy giọng Tương Nghi tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải anh không thích ăn món ăn phương Nam sao?”
Lần này Kỷ Hàn Thanh không trả lời ngay.
Kiều Nhân dựng thẳng hai tai chờ câu trả lời, động tác dưới chân cũng chậm lại.
Lát sau, Kỷ Hàn Thanh đáp: “Ngắm cô ấy ăn.”
Kiều Nhân bị ba chữ này dọa cho hoảng sợ, cô đang nhấc chân, vốn định đá vào viên sỏi kia, kết quả không đá vào viên sỏi mà tự làm mất trọng tâm của mình, cứ thế đá trượt ra ngoài.
Chú thích: Ba món ăn mà chị Kiều nhắc tới
1. Thịt Đông Pha
2. Tôm nõn Long Tỉnh
3. Xôi hoa quế ngó sen
SPOIL Chương 23:
“Vừa này cô ấy nói gì với cô?”
“Cô ta nói em có mắt thì có gì tốt, anh cũng không thích em đâu.”
Anh thường không hay biểu lộ cảm xúc của mình, lại nở một nụ cười hiếm thấy: “Chỉ có vậy?”
Tương Nghi mờ mịt gật đầu.
“Cô ấy nói thiếu một câu.”
“Câu gì?”
“Tôi thích cô ấy.”
…
“Vậy tại sao hai người còn không ở bên nhau?”
“Tôi đang chờ cô ấy thích tôi.”
P.s: Có nên quất luôn chương 23 trong hôm nay hay không đây các quý vị, cho mình xin chút động lực đi nào =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!